Dưới ánh sáng ấm áp của phòng ăn, Lục Thiếu Phàm ngồi trước bàn, ăn chén cơm khuya, cử chỉ ưu nhã vừa phải, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn bóng người mảnh mai im lặng ngồi đối diện, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh: “Em cứ nhìn vậy, mặt anh cũng không nở hoa được đâu!”
Mẫn Nhu chăm chú nhìn Lục Thiếu Phàm nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng chuyển từ gương mặt anh xuống cằm dưới, nghe anh chế nhạo cô cũng không xấu hổ mà phản bác lại, môi cong lên, miễn cưỡng hừ một tiếng, hai cánh tay chống cằm, tiếp tục không chớp mắt nhìn Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm đặt chiếc muỗng sứ xuống, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô, rồi đứng dậy, bưng chén cơm đi tới bên cạnh Mẫn Nhu, một tay ôm lấy cô, tay còn lại bưng chén cơm, dụ dỗ Mẫn Nhu nói: “Há miệng ra ăn một muỗng nào, đừng để con chúng ta đói bụng.”
Mẫn Nhu giống như người máy nhận lệnh, ngoan ngoãn mở miệng, nuốt xuống thức ăn đã được Lục Thiếu Phàm thổi cho bớt nóng. Trong mắt cô là dáng vẻ cẩn thận dịu dàng của anh, nơi cổ họng dâng lên hương vị ngọt ngào lan tỏa tận đáy lòng.
Bữa ăn tối này là chuẩn bị cho Lục Thiếu Phàm, nhưng cuối cùng tất cả đều vào bụng Mẫn Nhu, nhìn chén cơm trống rỗng, Mẫn Nhu ngại ngùng đưa mắt nhìn sang nơi khác. Trong miệng cô vẫn còn ngậm thức ăn, Lục Thiếu Phàm cười liên tục nhìn cô, tựa như nhìn cô ăn anh còn thấy vui vẻ hơn là mình ăn.
“Anh không ăn sao?”
Thấy Lục Thiếu Phàm tính dọn dẹp chén đũa, Mẫn Nhu vội vàng giữ lấy cổ tay anh ân cần hỏi, trong lòng có chút áy náy, là cô ăn hết bữa tối của Lục Thiếu Phàm.
Ngón tay thon dài xoa hai má cô, Lục Thiếu Phàm buông Mẫn Nhu ra, tự mình đi vào phòng bếp, lúc quay ra trong chén mang theo thức ăn khuya còn nóng.
Cô không nói gì nhưng cũng hiểu được tâm ý của anh, anh cố ý múc một chén đầy chỉ vì muốn cô an tâm.
“Lại đây, cùng anh ăn đi.”
Mẫn Nhu không từ chối, khi anh ngồi xuống ghế thì dựa sát vào, Lục Thiếu Phàm thuận thế đem cô ôm ngồi lên đùi, cánh tay dài vòng qua cả thắt lưng, ôm cô vào lòng rồi mới bắt đầu ăn tối.
Trong không gian yên ắng, chiếc muỗng sứ va nhẹ vào thành bát phát ra âm thanh chát chúa, Mẫn Nhu híp mắt cảm giác buồn ngủ dâng lên, cô liên tục ngáp, hai mắt ௱ôЛƓ lung. Nhưng khi cô nhận ra bàn tay tinh xảo kia có điểm khác thường thì cơn buồn ngủ liền tan biến, cô nhấc mi mắt lên, bàn tay ấm áp cầm lấy nơi ngón trỏ đang quấn lụa trắng, đôi mắt đau lòng khôn cùng.
“Sao lại bị như vậy?”
Buổi sáng vẫn còn tốt, sao tối về lại bị quấn băng trắng?
Mẫn Nhu nhẹ nhàng sờ lên miếng băng gạc dính máu, từng động tác tỉ mỉ sợ làm đau anh, rõ ràng là vết thương trên tay anh nhưng cô đang run rẩy, ngước mắt chỉ thấy anh cười nhạt, nhưng cô một chút cũng không thể cười nổi.
“Về phòng thôi, em giúp anh băng bó lại.”
Mẫn Nhu kéo Lục Thiếu Phàm đứng lên, anh thuận ý chiều theo, đan vào năm ngón tay cô, để bàn tay cô lên иgự¢ anh, cằm dưới kiên nghị ma sát vào bờ vai cô, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, chẳng qua không cẩn thận nên bị đứt tay, anh vừa đi bệnh viện rồi, bác sĩ nói không sao cả.”
Mẫn Nhu nghiêng đầu, hai mắt bắt đầu ướt, cô cẩn thận quan sát Lục Thiếu Phàm, giống như muốn xem đằng sau nụ cười nhạt kia có phải là cảm xúc chân thật: “Thế có đau không? Có cần uống thuốc hạ sốt, hay tiêm chống uốn ván…”
Xuyên qua lớp tóc mềm mại, một ngón tay trắng nõn đưa ra, Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm trân trân, anh nhẹ thở dài, để cô tựa đầu mình vào иgự¢ anh, còn anh xoa mái tóc dài của cô nói: “Ngốc ạ, đừng có suy nghĩ lung tung, em bây giờ giống hệt như người mẹ, phải biết giữ vững tinh thần hiểu chưa?”
Giọng Lục Thiếu Phàm trầm thấp thì thầm, tựa như một dòng nước đổ vào tim. Mẫn Nhu vẫn buồn lòng, mắt và mũi đều đỏ ửng, đưa tay ôm chặt Lục Thiếu Phàm, tựa như sợ mất gì đó.
“Lục Thiếu Phàm…”
Nghẹn ngào nói càng tiết lộ sự chua xót và cảm động trong cô, Mẫn Nhu vùi mặt vào cổ anh, hai tay càng dùng sức: “Chưa từng có ai đối với em tốt như vậy, nếu như không có anh, em phải làm sao đây?”
“Không có nếu như, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Hai mắt Lục Thiếu Phàm sáng rực lóe lên sự kiên định, bàn tay nâng cằm dưới Mẫn Nhu lên, ánh mắt nghiêm túc bất chấp mọi thứ đập vào sóng mắt bất an của cô, ánh mắt như tơ tằm mềm mại khiến nỗi lo âu bất an trong cô dần dần bình tĩnh lại.
“Thiếu Phàm…”
Chưa bao giờ một tiếng gọi lại giống như có thể xuyên qua cả linh hồn như bây giờ, tiết lộ cô không muốn rời xa anh, tình cảm quá sâu nặng, nỗi sợ hãi, giận dỗi đều lọt vào tai Lục Thiếu Phàm, đánh sâu vào tâm hồn anh.
Mùi hương bạc hà thơm mát quanh quẩn bên cô, Mẫn Nhu run run đôi mi ướt, trên trán cảm giác sự ᴆụng chạm của Lục Thiếu Phàm, cô ngước mắt nhìn thấy trong mắt anh đầy tình ý, sống mũi thẳng chạm vào chóp mũi cô, thân thể cao to nghiêng về trước, bờ môi mỏng chưa kịp chạm vào cô, Mẫn Nhu liền đẩy anh ra, đỏ mặt, né tránh, chỉ vào phòng khách đang có tiếng điện thoại: “Điện thoại gọi, anh mau bắt đi”
Lục Thiếu Phàm quyến rũ cười khẽ, vòng qua cô. Khi anh xoay người bỏ đi, Mẫn Nhu len lén dõi theo anh, đột nhiên người phía trước dừng lại quay đầu, đôi mắt đen hứng thú nhìn cô che giấu sự bối rối, bên môi độ cong càng mở rộng.
Phụ nữ mang thai cảm xúc không ổn định phải không, vừa rồi mắt còn đẫm lệ, bây giờ môi lại cười rất ngọt ngào, cô hờn dỗi liếc nhìn Lục Thiếu Phàm, tự đứng dậy đem đồ ăn thừa vào bếp.
Lúc Mẫn Nhu đi ra thì thấy Lục Thiếu Phàm đứng trước cửa sổ phòng khách, bộ tây trang đã cởi ra chỉ còn áo sơ mi trắng, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của anh khiến Lục Thiếu Phàm càng thêm cao quý và lạnh lùng, trong tay anh cầm là điện thoại của Mẫn Nhu.
“…Chẳng qua là lấy lại thứ thuộc về mình… những chuyện này không thuộc quyền quản lý của con, thứ cho Thiếu Phàm muốn mà không giúp được…”
Cách nói chuyện khiêm tốn đầy xa cách, gương mặt anh tuấn cũng lạnh lẽo hờ hững, lạnh nhạt đáp lại không hề có chút mê hoặc. Mẫn Nhu không rõ là ai gọi tới, không để ý lỡ va phải chiếc ghế, âm thanh va chạm khá lớn khiến cho người đàn ông trước cửa sổ phải chú ý.
“Cứ vậy đi, tạm biệt.”
Lục Thiếu Phàm vội vàng tắt điện thoại, không hề có tiếng gọi lại, đưa điện thoại di động để lên ghế, nhanh chân đi tới bên Mẫn Nhu, xem xét nơi cô bị thương, giọng nói quan tâm mang theo trách cứ nhẹ: “Sao lại không cẩn thận như thế, có đau không?”
“Vừa rồi là ai gọi vậy?”
Động tác của Lục Thiếu Phàm khẽ chậm lại, đưa mắt nhìn Mẫn Nhu tò mò, tiếp tục xoa nhẹ nơi cô bị va chạm, tùy ý đáp: “Cha vợ.”
Chuyện của Mẫn gia hai người đều có sự ăn ý ngầm. Lục Thiếu Phàm không muốn nói nhiều, Mẫn Nhu cũng không hỏi, cô tin tưởng vào cách hành xử của Lục Thiếu Phàm, chỉ cần Mẫn gia an phận thủ thường chắc chắn anh cũng không ép Mẫn gia vào đường cùng.
Nhìn Mẫn Nhu thất thần, Lục Thiếu Phàm ôm cô lên lầu, trước khi đi ngủ vì trấn an cảm xúc không ổn định của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm cố ý dặn dò gần đây công việc bề bộn sẽ về trễ.
Cô nhắm hai mắt lại, bàn tay nhỏ bé còn nắm lấy mu bàn tay anh, lông mày đen thỉnh thoảng nhíu lại rồi dãn ra, môi đỏ cong lên tựa như đứa trẻ, co rúc người trong khuỷu tay anh.
Lục Thiếu Phàm tựa vào đầu giường, mắt nhìn bên gò má ửng hồng của Mẫn Nhu, bàn tay to còn lại không bị cô giữ lấy khẽ lướt qua những đường cong duyên dáng trên gương mặt cô, ánh mắt ôn hòa nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, thở dài nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn nhẵn.
Chuyện Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm kết hôn cũng không trở thành chủ đề bàn tán, tới ngày thứ hai, Mẫn Nhu không còn thấy trên các báo chí để ở trang đầu mà bị đặt ở góc xó xỉnh nào.
Trên mạng tuy có nói về cuộc hôn nhân giữa hai người nhưng tất cả các web mạng đều chỉ có một loại phản ứng là khen ba hoa cuộc kết hôn của cô và Lục Thiếu Phàm, người giật dây sau lưng thao túng tất cả trừ Lục Thiếu Phàm thì còn ai.
Mẫn Nhu nhìn tờ báo, thở dài, quan sát bầu không khí yên ắng xung quanh biệt thự, tâm trạng cũng thoải mái rời khỏi phòng khách đi xuống bếp.
“Thiếu phu nhân, cơ thể cô không khỏe, để tôi tự làm là được.”
Mẫn Nhu mỉm cười cự tuyệt hảo ý của dì Mai, cầm lấy muỗng khuấy nhẹ canh, canh lại lần nữa sôi mùi hành lá bay khắp nơi. Mẫn Nhu cẩn thận hớt đi bọt trắng trên mặt canh, dáng vẻ chăm chú khiến dì Mai vui mừng cười loan cả mắt.
“Dì Mai, cháu mang cơm chiều cho Thiếu Phàm. Khi nào mẹ và Đậu Đậu về, dì bảo mẹ ăn trước đi.”
Mẫn Nhu quen thuộc cởi bỏ tạp dề, cầm áo khoác trên ghế sô pha vào, sau khi trang bị đầy đủ liền cầm lấy bình giữ nóng từ tay dì Mai, mang giày đế thấp vào.
Mẫn Nhu ngồi sau xe hai tay cầm bình giữ nhiệt, ánh mắt dịu dàng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, lúc này chắc anh cũng tan việc rồi không biết đã ăn chưa?
Cô muốn tạo bất ngờ cho Lục Thiếu Phàm nên không gọi điện báo trước, không muốn anh vì cô mà hoãn lại công việc. Việc cô có thể làm là khi anh mệt mỏi cô có thể bộc lộ khả năng săn sóc của mình.
Tiếng di động vang lên, trên màn hình là dãy số lạ, hình như có số điện thoại cố định của trụ sở chính phủ.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Mẫn Nhu tiểu thư?”
“Phải, là tôi”
“Tôi là nhân viên tuyên truyền làm ở tòa thị chính, xin phép làm phiền cô. Chắc cô cũng biết, thành phố A Thị của chúng ta đang cần tìm một người làm phát ngôn, cô là ngôi sao điện ảnh dù đã rút khỏi giới giải trí nhưng xem ra sức ảnh hưởng của cô với quần chúng vẫn chưa giảm, vì vậy... chúng tôi muốn mời cô làm phát ngôn viên cho hình tượng thành phố A năm 2012.”
Mẫn Nhu ngẩn người, khi hiểu ra chuyện gì thì nhíu mày, tính cự tuyệt thì nhân viên quan hệ xã hội kia tìm ra được lý do có sức thuyết phục: “ Sang năm thành phố A sẽ tiến hành bổ nhiệm cán bộ mới, Lục thị trưởng hiện này là thị trưởng trẻ tuổi nhất, làm việc cẩn trọng, kiên quyết tiến thủ, gặt hái được không ít công trạng. Ai cũng nói sau người đàn ông thành công luôn có người phụ nữ, Mẫn tiểu thư lần này ra sức giúp thành phố A, ít nhiều cũng sẽ giúp cho việc lên chức của Lục thị trưởng.”