“Thay đồ xong chưa? Chúng ta bắt đầu từ phía bên kia đi.”
Lục Thiếu Phàm giống như gắn thiết bị định vị trên người cô, cô vừa quay trở lại bữa tiệc, Lục Thiếu Phàm đang chiêu đãi khách bỗng quay đầu, trên gương mặt chậm rãi nở nụ cười hài lòng, thong thả bước về phía cô.
Mẫn Nhu dịu dàng mỉm cười, cũng ăn ý đi tới Lục Thiếu Phàm. Cô mặc chiếc sườn xám màu hồng đỏ, khoác chiếc áo choàng màu trắng, vừa xinh đẹp vừa lịch sự thanh tao. Dáng người cao gầy đúng chuẩn, chân mang giày cao gót giống như giai nhân từ trong tranh bước ra, từ từ đi về phía tài tử của cô.
Cánh tay trắng trẻo vòng qua khuỷu tay Lục Thiếu Phàm, hai người đứng giữa bữa tiệc thu hút vô số ánh mắt từ các vị khách khứa, đôi kim đồng ngọc nữ, nam tài nữ mạo, trời đất tạo nên. Khi hai người đi xuyên qua các dãy bàn, tiếng ca ngợi không ngừng vang bên tai.
Thẩm Tấn Hàm và An Viễn Nam làm phù rể đã chuẩn bị xong rượu, chỉ chờ Lục Thiếu Phàm đưa Mẫn Nhu tới bắt đầu kính rượu khách khứa.
“Đi, chúng ta qua bàn gia gia trước.”
Lục Thiếu Phàm đón lấy hai ly rượu đỏ do nhân viên phục vụ mang tới, đưa cho Mẫn Nhu một ly rồi dẫn cô đi về phía bàn chủ tọa nơi có Lục Tranh Vanh đang ngồi, ngoài ra còn có Mục Minh Sâm chín là trưởng bối của Lục Thiếu Phàm. Hai người dù ở trên quan trường hai thương trường đều dốc sức nhiệm vụ, ánh mắt sắc bén minh mẫn quan sát, nhưng có vẻ ánh mắt Mục Minh Sâm không chuyên tâm lắm.
Mẫn Nhu cố tình phớt lờ đôi mắt sâu hoắm đó, nâng ly rượu, mỉm cười, cùng Lục Thiếu Phàm kính rượu Lục Tranh Vanh.
“Mục tư lệnh, mời.”
Lục Thiếu Phàm nhận lấy chai rượu đỏ từ tay An Viễn Nam, tự tay rót cho Mục Minh Sâm, rồi cầm lấy ly rượu của mình cùng Mẫn Nhu thái độ khiêm tốn hòa hoãn.
Mục Minh Sâm liếc dài, nhì Mẫn Nhu có vẻ lo lắng nhưng cũng không kiểu cách nhà quan, bưng ly rượu lên, trước ánh nhìn soi mói của Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, uống cạn một hơi xem như đủ nể mặt.
“Mục Minh Sâm tửu lượng của ông xem ra đã khá hơn trước! Haha.”
Lục Tranh Vanh vui vẻ vỗ vai Mục Minh Sâm, tán dương rồi quay sang nói chuyện phiếm, Mẫn Nhu thở phào nhẹ nhõm, Lục Thiếu Phàm cười nhạt gật đầu chào, rồi kéo cô sang bàn khác.
Vết thương của Lục Thiếu Phàm do đạn bắn vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên không thể uống hết ly này đến ly khác, chỉ nhấp nhẹ môi, xem như có lễ, mấy bàn phía dưới, khách khứa cũng không có ý làm khó.
“Chúc hai người sớm sinh quý tử! Tôi đây xin uống cạn ly.”
Đa số quan khách đều trạc tuổi Lục Thiếu Phàm, ai cũng phóng khoáng, nhìn thấy chú rể và cô dâu đều đứng lên, lại còn kính rượu chú rể và cô dâu. Lục Thiếu Phàm vẫn giữ hình tượng thiếu gia cao quý, hữu cầu tất ứng, cười nhẹ lại một lần nữa hôn lên môi cô, hơi thở mang theo mùi cồn nóng hổi phả vào mặt cô khi anh hạ xuống môi cô. Mẫn Nhu bỗng nhiên cảm thấy, Lục Thiếu Phàm tựa như bất diệc nhạc hồ? Đọc
truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận ngữ:
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.
Khi đang đi kính rượu, một giọng đàn ông khinh thường thách thức vang lên, cắt ngang lời chúc mừng của các vị khách, Mẫn Nhu trong lòng căng thẳng, tự nhiên biết đó là ai!
“Lục Thiếu Phàm, nếu anh không phải đồ hèn nhát, thì uống hết chai rượu này!”
Vật nặng bị để lên bàn rất mạnh, âm thanh phát ra thu hút vô số ánh mắt của khách khứa. Mẫn Nhu siết chặt ly rượu, vừa ngoái đầu nhìn lại thì thấy Cú Ý Thần cười xấu xa ngồi tựa vào ghế, vẻ mặt tự mãn nụ cười khinh khỉnh.
Thức ăn trên bàn bị chuyển sang bàn khác, trên bàn tròn trở nên trống trải chỉ còn mỗi chai rượu chưa mở. Mẫn Nhu mơ hồ híp mắt, nhìn thấy chữ Vodka, còn Cú Ý Thần liên tục gõ ngón tay xuống bàn theo tiếc tấu khiêu khích nhìn Lục Thiếu Phàm, liếc mắt nhìn sang người Mẫn Nhu, bờ môi cong lên xấu xa, cách nói chuyện thật đáng bị ăn đánh!”
“Lục Thiếu Phàm, anh có dám không?”
Các vị khách khứa ngồi chung bàn với Cú Ý Thần đều dời đi, chỉ còn anh ta ngồi một mình, nhàn hạ ngồi trước bàn với mớ chén bát ngổn ngang, khiêu chiến ranh giới nhẫn nại cuối cùng trong Lục Thiếu Phàm.
Bất kể Cú Ý Thần là cố ý gây khó khăn hay vô tình đùa giỡn, nhưng cầm một chai rượu mạnh tới gây chuyện như vậy, nếu như Lục Thiếu Phàm ngày mai còn muốn khỏe mạnh đứng trước mặt cô, rượu này tuyệt đối không thể uống.
Mẫn Nhu định bước ra thì bị Thẩm Tấn Hàm kéo lại, chỉ thấy Thẩm Tấn Hàm ra hiệu cô đừng vội ra mặt, An Viễn Nam cũng phụ họa theo: “Chị dâu đừng nóng. Nếu thật sự không ổn, không phải còn có hai chúng em sao?”
Hai người họ muốn uống thay Lục Thiếu Phàm? Nhưng một kẻ liều lĩnh như Cú Ý Thần sẽ dễ dàng để chuyện đó xảy ra sao?
Mẫn Nhu đoán quả nhiên không sai, Cú Ý Thần cười tà lấy từ trong két ra thêm một chai Vodka, cất giọng mỉa mai nói: “Đừng nghĩ đến chuyện để người khác uống thay, hôm nay Lục Thiếu Phàm anh kết hôn, nếu thật sự yêu cô dâu, thì liền uống hết nó để biểu đạt tâm ý.”
Cú Ý Thần lấy lí do đó cắt đứt đường lui của Lục Thiếu Phàm, lấy tình cảm Lục Thiếu Phàm dành cho cô ra đặc cược, lại còn nói trước mặt mọi người quả thật thủ đoạn ti tiện.
Mẫn Nhu quan sát thấy nét mặt sa sầm của An Viễn Nam và Thẩm Tấn Hàm, cũng hiểu lời nói của Cú Ý Thần là nhắm để hai người họ nghe, rốt cuộc là ân oán thế nào mà Cú Ý Thần bất chấp hậu quả thách thức Lục Thiếu Phàm?
Xung đột giữa đàn ông ngoại trừ tiền, danh lợi, nữ nhân…
Mẫn Nhu đột nhiên nhìn thẳng Cú Ý Thần đang cười mỉa mai, cả người mặc quân trang, không ngại cực khổ từ Bắc Kinh chạy tới, lại còn quen biết Lục Thiếu Phàm. Quá nhiều sự trùng hợp khiến cô không thể không nhớ tới tên một người liên quan tới Cú Ý Thần.
“Chuyện đám trẻ để chúng nó giải quyết, chúng ta không cần tham gia vào.”
Mẫn Nhu nghe thấy giọng Lục Tranh Vanh từ không xa, ánh mắt nghiêng sang, nhìn thấy bà Lục từ trên ghế đứng dậy, lại bị Lục Tranh Vanh ngăn cản.
Sự kì vọng của Lục Tranh Vanh vào Lục Thiếu Phàm khiến ông tin tưởng tuyệt đối Lục Thiếu Phàm sẽ ứng phó được Cú Ý Thần, dù làm thế sẽ gây ra không ít rắc rối.
“Cú Ý Thần, anh quậy đủ chưa.”
Tiếng cô gái quát lớn vang lên nơi lối vào, là Mục lâm Thu. Trong đầu Mẫn Nhu lúc nãy cũng lóe lên cái tên này, gương mặt tức giận của cô ta lại xuất hiện quả thật trùng hợp.
Mục Lâm Thu không mặc quân trang, chỉ mặc chiếc váy cao nhã ôm lấy dáng người cao gầy có vẻ hơi rộng. Cho dù ăn mặc dịu dàng cũng không thể che đi khí chất mạnh mẽ của cô ta.
Mục Lâm Thu tức giận, иgự¢ phập phồng lên xuống, tóc ngắn rối cả lên, chân mang giày cao gót có vẻ không vững nhưng vẫn cố gắng bước đi, không hề làm giảm đi sự tự tin kiêu ngạo bên trong, hăng hái đi tới bên Lục Thiếu Phàm.
“Em cũng đến đây sao?”
Mục Lâm Thu giận đến sùi bọt mép, Cù Ý Thần cười vô tâm vô phế, vẻ mặt lạnh lẽo khi giằng co với Lục Thiếu Phàm biến mất như không khí khi nhìn thấy Mục Lâm Thu tức giận.
Yêu một người có rất nhiều cách, một nói thẳng hai là im lặng bảo vệ, còn Cù Ý Thần lựa chọn cách thứ ba, vì người con gái mình yêu đi đến đoạt lấy người đàn ông cô gái đó yêu.
“Cù Ý Thần, anh mau rời khỏi đây cho tôi, ngay lập tức, theo tôi về Bắc Kinh.”
Mẫn Nhu nhìn thấy rõ được sự tức giận và khó chịu trên gương mặt Mục Lâm Thu, Cù Ý Thần hôm nay tới là thay cô xả giận. Nhưng kiêu ngạo như vậy làm sao làm ra chuyện này, Cù Ý Thần đến gây khó khăn cho Lục Thiếu Phàm chỉ khiến cô càng thêm xấu hổ, không thể ngẩng mặt lên trước mọi người.
“Đây là vé máy bay một tiếng nữa sẽ khởi hành, nếu như anh còn coi tôi là bạn thì xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức.”
Mục Lâm Thu cầm trên tay vé máy bay, cô nhìn Cù Ý Thần rất kiên cường và vô tình. Lúc nãy, Mẫn Nhu cảm thấy có chút đồng cảm với Cù Ý Thần, anh ta và Mục Lâm Thu đều cố chấp, yêu người không yêu mình.
Cù Ý Thần nhìn thẳng vào vẻ mặt tức giận của Mục Lâm Thu, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng sâu, ánh mắt nham hiểm lướt qua những người liên can, cuối cùng bình thản nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Thiếu Phàm, hừ nhẹ: “Anh chỉ là tới chúc mừng chiến hữu cũ kết hôn, được chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của họ thôi mà!”
“Cù Ý Thần!”
Mục Lâm Thu cố kiềm cơn giận, nhưng Cù Ý Thần không hề có dự định bỏ đi, nụ cười tà mị, lông mày rậm nhướng lên, thở dài não nề: “Anh tính tới xem người con gái khiến Lục Thiếu Phàm động tâm si tình, nhưng xem ra cũng chỉ thường thôi.”
Cù Ý Thần chậm rãi đem chai Vodka để bên cạnh bàn để lại vào trong hộp, khinh thường nhìn Lục Thiếu Phàm, đắc ý nói: “Tiểu Thu, vé phi cơ đưa cho anh, tối hôm qua anh rời khỏi quân đội mà lại quên xin phép.”
Chai Vodka cuối cùng trong tay Cù Ý Thần rơi xuống nhưng không rơi vào hộp. Một bàn tay to trắng khớp xương hiện rõ nhẹ nhàng đỡ lấy đáy bình, bên trong sảnh ngoại trừ giọng nói giễu cợt của Cù Ý Thần, còn có giọng nói lạnh lẽo của Lục Thiếu Phàm.
“Tôi có yêu vợ mình hay không, vậy thì mời Cù trung tướng mở to mắt ra nhìn cho rõ ràng.”
Lời nói khí phách, khiến Mẫn Nhu đang bàng hoàn liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người cao ngất của Lục Thiếu Phàm, trong tay còn có chai Vodka chưa mở.
“Vậy sao? Tôi đây xin mỏi mắt mong chờ!”
Cù Ý Thần ngồi lại, nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên cười cợt, không để ý đến cơn giận của Mục Lâm Thu chỉ chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Lục Thiếu Phàm.
Nhân viên phục vụ cầm dùng cụ mở chai không mất mấy phút liền mở được nắp, đưa chai Vodka trả vào tay Lục Thiếu Phàm.
Mẫn Nhu không biết bản thân cô làm sao lại tới được bên cạnh Lục Thiếu Phàm. Khi Lục Thiếu Phàm dùng hành động để chứng minh tình cảm anh dành cho cô, không quan tâm đến sức khỏe chấp nhận uống rượu, niềm phẫn nộ từ trong cơ thể cô gào thét, phá tan lý trí.
Cô giận vì Lục Thiếu Phàm không biết lo cho sức khỏe mình, cũng vì Cù Ý Thần từng bước chèn ép, cũng giận bản thân vì mang lại phiền phức cho Lục Thiếu Phàm!
Chẳng lẽ trong mắt tất cả mọi người, cô lại nhu nhược không có chỗ dựa như thế? Từng người bên cạnh Lục Thiếu Phàm đều xuất hiện cản trở con đường hôn nhân của cô và Lục Thiếu Phàm.
Thẩm Tấn Hàm và An Viễn Nam cũng có kéo cô, nhưng một khi lòng cô đã quyết thì không chút do dự hất tay Thẩm Tấn Hàm ra.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại giữ lấy cánh tay đang tính nâng lên của Lục Thiếu Phàm. Trước sự kinh ngạc của anh, cô đoạt lấy chai rượu mạnh trong tay, xoay người, kiên cường đón nhận ánh mắt kinh ngạc đầy suy ngẫm của Cù Ý Thần.
“Lục Thiếu Phàm có yêu tôi hay không, tôi là người rõ hơn ai hết. Ngược lại, người làm vợ như tôi chưa từng dũng cảm nói mình yêu Lục Thiếu Phàm, nên hôm nay, tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi yêu anh ấy.”
Hai mắt Mẫn Nhu nóng đỏ, không chút dao động nhìn thẳng Cù Ý Thần. Trước ánh mắt coi thường và kinh ngạc của Mục Lâm Thu, Mẫn Nhu không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, đứng thẳng người, giơ chai rượu, ngửa đầu, không hề sợ hãi đem rượu đổ vào miệng.
Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cổ họng giống như muốn đem cổ họng cô đóng băng, dạ dày lại như nổi lửa lớn, từng đợt thiêu đốt. Mẫn Nhu có chút chậm lại nhưng không lui bước. Khi cô tiếp tục uống thì một bàn tay to giữ lấy cổ tay.
Hai mắt mơ màng, chậm rãi nhìn gương mặt anh tuấn phi phàm mất đi vẻ nho nhã ôn hòa thường ngày. Trong ௱ôЛƓ lung, cô dường như nhìn thấy được anh đang đau lòng và tự trách bản thân.
Chai rượu trong tay bị lấy đi khiến cô bất mãn muốn đoạt lại, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bị lực kéo mạnh ôm vào lòng, mùi hương bạc hà khiến chút ý thức rệu rã đang tan đi khẽ quay về.
“Em đối với anh thế nào anh biết rõ hơn bất cứ ai, không cần em chứng minh!”
Lục Thiếu Phàm càng dùng sức ôm cô, bên tai là giọng nói trách cứ của anh. Mẫn Nhu ngây thơ ngẩng đầu, dưới ánh đèn cô nhìn thấy giữa lông mày anh xuất hiện nếp uốn, ngón tay xoa nhẹ nơi đó.
“Không cần chứng minh, nhưng mà để một mình anh đối mặt với mưa bom lửa đạn, anh sẽ rất mệt!”
“Vì vậy để em bảo vệ anh một lần được không?”
Gương mặt anh trong mắt cô lúc rõ lúc mờ, Mẫn Nhu không rõ ràng đưa tay chạm vào được gương mặt ấm áp kia cô mới an tâm mỉm cười, nhìn anh mím môi lại, cô lại dỗi hờn muốn hôn anh, dùng nụ hôn xoa dịu cơn giận của anh và nỗi lo lắng anh dành cho cô.
“Nếu em say, Lục Thiếu Phàm, anh phải ở bên em.”
Nụ cười rạng rỡ xuất hiện, Mẫn Nhu không giật lấy chai rượu từ tay Lục Thiếu Phàm. Bởi vì cô biết Lục Thiếu Phàm sẽ không cho, vì vậy, cô cố gắng gượng, nhìn Cù Ý Thần đang xem kịch vui nói: “Mau mở rượu đi, nhanh lên một chút.”
Năm chai Vodka xếp thành hàng, chỉnh tề đặt trước mặt cô, Mẫn Nhu hít một hơi thật sâu, không để tâm đến đôi tay Lục Thiếu Phàm đang ngăn cản siết chặt cô, liền nghiêng người cầm chai Vodka.
Chai Vodka lạnh vừa chạm vào môi đã bị đoạt lấy mạnh mẽ, trên lưng là lòng bàn tay khô ráo đang đỡ lấy, Lục Thiếu Phàm chỉ cần dùng sức ôm lấy cô đã khiến cô hít thở không thông.
Mẫn Nhu giật mình giương mắt, chỉ thấy chiếc cổ trắng của Lục Thiếu Phàm, cổ họng lên xuống, còn có tiếng chất lỏng chảy xuống rất nhỏ, mùi rượu đập thẳng vào thần kinh của cô khiến cho cô bất an giằng co thoát khỏi Lục Thiếu Phàm.
“Lục Thiếu Phàm, nếu như anh yêu em thì mau trả rượu lại cho em.