“Bà thấy chúng ta ở trước mặt Lục gia còn chưa đủ mất thể diện hay sao, tôi nói cho hai mẹ con bà biết. Hai ngày nữa tốt nhất nên im lặng, tiểu Nhu là con gái tôi, dù bà không chào đón nó, thì cũng phải nhịn.”
Mẫn Nhu vừa về tới biệt thự đã thấy Mẫn Chí Hải đang khiển trách Mẫn Tiệp và Hồng Lam, nhưng mặt hai người đó không hề có chút áy náy, thậm chí Mẫn Tiệp còn chống chế:
“Cha, cha thiên vị, chỉ biết la con ςướק bạn trai của nó, tại sao không nói nó ςướק vị hôn phu của con?”
Mẫn Nhu nghe thấy lời oán giận của Mẫn Tiệp, nhìn cô ta biểu tình còn oan hơn cả Đậu Nga, tỏ vẻ ủy khuất, cô thật không rõ Mẫn Tiệp muốn thế nào. Nếu cô ta quan tâm Lục Thiếu Phàm, tại sao ngay từ ban đầu lại giành Kỷ Mạch Hằng với cô.
Chẳng lẽ cô ta muốn ăn cháo đá bát? Nếu quả thật như thế, cô không thể không cảm thán cho Kỷ Mạch Hằng, nếu một ngày anh ta hoàn toàn tỉnh ngộ thì phải đối mặt với Mẫn Tiệp ra sao, sẽ có loại tâm tình gì?
“Lúc nãy không nghe thấy Lục phu nhân ám chỉ sao? Dù không có tiểu Nhu, con cho rằng, Lục gia có thể tiếp nhận con sao?”
Trước thái độ khăng khăng của Mẫn Tiệp, Mẫn Chí Hải rõ ràng đã tức giận, giọng nói cao lên không ít, Mẫn Nhu cũng không muốn tham dự vào trận cải vã này, xoay người bước lên lầu, sau lưng lại nghe giọng nói mỉa mai của Hồng Lam.
“Chỉ trong một tháng, nó đã khiến quý công tử Lục gia quỳ dưới váy nó, Chí Hải, sao ông không hỏi xem đứa con gái bảo bối của ông có phải trước khi Tiểu Tiệp và Lục công tử hẹn hò đã ám độ trần thương?”
Ám độ Trần Thương (暗渡陳倉): Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Ở đây ý chỉ sự lén lút qua lại.
Mẫn Nhu vừa đặt một chân lên cầu thang liền khựng lại, cách nói châm chọc của Hồng Lam đã xúc phạm đến cô. Đột nhiên xoay người, ánh mắt nghiêm túc đảo qua hai mẹ con ngồi trên ghế sô pha:
“Đừng so sánh mọi người đều cùng loại với hai mẹ con bà, vô liêm sỉ, không phải người phụ nữ nào cũng đều làm được”- Mẫn Nhu cao giọng nói, không để ý tới vẻ mặt xấu hổ của Mẫn Chí Hải, nhìn Mẫn Tiệp đang tức giận bật dậy, gằn từng chữ một nói: “Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ.”
“Mày nói cái gì?”
Khi sắc mặt Hồng Lam sa sầm lại, Mẫn Tiệp rõ ràng đã bị Mẫn Nhu chế giễu đến mức không chịu được nữa, tính xông lên thì Mẫn Chí Hải kéo lại, tức giận quát: “Em gái con nói sai hay sao? Vì một chút chuyện mà làm mất mặt gia môn, bản thân không chịu thua kém ai, nếu con lại làm chuyện ầm ĩ lần nữa, đừng nói cha, ngay cả Lục gia cũng không bỏ qua cho con.”
Nhắc tới Lục gia, cảm xúc tức giận của Mẫn Tiệp có dịu đi, không cam lòng trừng mắt nhìn Mẫn Nhu, thở hổn hển nói: “Nó ỷ vào quyền thế Lục gia nên mới kiêu ngạo như vậy, đợi đến ngày Lục Thiếu Phàm chán nó rồi thì lại phải cuốn gói quay trở về Mẫn gia.”
“Tôi nghĩ, chị sẽ không đợi được tới ngày đó đâu, tôi không phải chị, Lục Thiếu Phàm càng không phải Kỷ Mạch Hằng, giữa chúng tôi chưa từng có cái gọi là dối trá.”
Mẫn Nhu thản nhiên đón nhận ánh mắt khiêu khích của Mẫn Tiệp, lạnh lùng phản bác khiến Mẫn Tiệp biến sắc, giận đến nói không nên lời, giận dữ nhìn Mẫn Nhu.
“Cha, con lên trước.”
Không muốn tiếp tục cãi nhau, Mẫn Nhu bước lên lầu quay về phòng, đẩy thứ âm thanh ầm ĩ đó ra khỏi thế giới của cô.
Di động trong túi rung lên, Mẫn Nhu nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình mọi phiền toái đều biến mất thay vào đó cảm thấy thật ngọt ngào, nghe thấy giọng nói ấm áp thần kinh đang căng ra cũng dịu xuống.
“Anh ngủ không được, phải làm sao đây bà xã?”
Lục Thiếu Phàm đối với cách gọi “bà xã” dường như đã luyện tập vô số lần, nói mà không hề ngượng ngập, lọt vào tai, Mẫn Nhu có thể thấy Lục Thiếu Phàm đang rất vui vẻ.
Lục Thiếu Phàm không yên tâm khi cô một mình ở Mẫn gia nên gọi điện hỏi thăm, hoặc giả bà Lục đã nói cho Lục Thiếu Phàm biết chuyện tối nay nên bảo anh đi an ủi cô. Lúc cô cô đơn nhất, Lục Thiếu Phàm như kỵ sĩ xuất hiện trong cuộc đời, cứu vớt cô ra khỏi biển lửa.
Nhưng dù cô là con chim yến nhỏ yếu ớt cũng có một ngày phải lớn, không thể núp sau cánh chim của Lục Thiếu Phàm, trở thành gánh nặng của anh.
“Bà xã, anh phát hiện bản thân mình không thể rời xa em.”
Lục Thiếu Phàm dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, gương mặt Mẫn Nhu ửng hồng, trên gương mặt là vẻ phong tình quyến rũ, môi cong lên, miệng lại nói:
“Nếu anh cứ đùa giỡn như vậy, em sẽ… sẽ…”
Nói đến cuối Mẫn Nhu cũng không biết nên dùng cái gì để uy Hi*p Lục Thiếu Phàm, thất bại ngồi trên giường, nghe tiếng cười bỡn cợt của Lục Thiếu Phàm nhưng không biết làm sao.
“Đi ngủ sớm đi, ngày mai nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia anh sẽ tới đón em.”
“Anh cũng vậy, tạm biệt.”
Giữa hai người không cần phải nói nhiều lời nhưng lại khiến đối phương cảm nhận chân tình của bản thân. Mẫn Nhu tắt máy, nằm trên giường nhìn trần nhà, mang theo niềm hạnh phúc ngọt ngào mà Lục Thiếu Phàm ban cho chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm thức giấc, Mẫn Nhu nằm trên giường, căn phòng xa lạ, bên cạnh trống trải khiến cô nhận ra cô không phải ở Lục gia mà là ở Mẫn gia.
Mang dép vào, chậm rãi đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp sân thượng, từng hàng dây leo bên vách đá như trỗi dậy bừng sức sống.
Mẫn Nhu tính quay về phòng tắm, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy hai bóng người ở xa xa. Cô dừng lại để nhìn vì một trong hai người là Mẫn Tiệp. Vẫn là dáng vẻ xinh đẹp, ăn mặc diêm dúa nhưng hành vi của Mẫn Tiệp thật khác lạ.
Hai người dường như đang cãi vã, Mẫn Tiệp muốn đi nhưng đối phương lại ngăn cản, càng về sau lại càng lôi kéo. Mẫn Nhu thấy bóng người cao lớn không phải là Kỷ Mạch Hằng thì lông mày nhíu lại nghi ngờ, hơi khép người vào ban công, cô nhìn thấy người đàn ông đó, anh ta ăn mặc dơ dáy rách rưới, râu ria phủ đầy, tóc rối, thật khó tưởng tượng một kẻ lang thang lại biết Mẫn Tiệp.
Mẫn Tiệp như cảm thấy điều gì đó, quay đầu nhìn về hướng Mẫn Nhu. Ánh mắt vừa nhìn thấy Mẫn Nhu, gương mặt liền hoảng hốt vội vàng rút lấy xấp tiền đỏ hấp tấp dúi vào tay kẻ lang thang, sau đó đẩy kẻ lang thang đang ngăn cản ra, vội vàng leo lên xe, đạp ga, chiếc xe bỏ đi xa, chạy trối ૮ɦếƭ.
Mẫn Nhu cũng không muốn xen vào việc người khác, xoay người đi, lúc này mới nhận ra kẻ lang thang không cầm tiền đi ngay mà chăm chú nhìn theo chiếc xe, sau đó đánh một quyền vào tường, trên người toát ra vẻ giận dữ và khổ sở.
“Nhị tiểu như, Kỷ tiểu thư tới tìm cô.”
Dì Lý gọi Mẫn Nhu khiến cô dời sự chú ý, đóng cửa ban công lại quay vào phòng, thấy Kỷ Nguyệt Hân đang cười tủm tỉm nhìn cô.
Hôn lễ Mẫn Nhu có mời Kỷ Nguyệt Hân, dù quá khứ giữa cô và Kỷ Mạch Hằng cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không muốn hủy đi mối thân tình giữa cô và Kỷ Nguyệt Hân.
“Nhu mừng cậu kết hôn.”
Kỷ Nguyệt Hân vừa tới liền ôm lấy Mẫn Nhu, nghịch ngợm quan sát cô, bàn tay nhỏ nhắn nâng cằm Mẫn Nhu lên, cười gian nói.
“Con gái khi yêu quả nhiên rất đẹp, xem này làn da này, gương mặt này.”
“Nguyệt Hân, đừng đùa nữa!”
Mẫn Nhu ngại ngùng chụp lấy tay Kỷ Nguyệt Hân, trước ánh mắt trêu đùa của Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu xoay người đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
“Nhu, cậu chắc chắn muốn lấy Lục Thiếu Phàm sao?”
Mẫn Nhu rửa mặt xong đã nhìn thấy Kỷ Nguyệt Hân ngồi trên đầu giường, vuốt nhẹ khung hình của Mẫn Nhu đặt trên đầu tủ, như không có gì thuận miệng hỏi.
Mẫn Nhu sững người, không hiểu sao Kỷ Nguyệt Hân lại hỏi như thế, nhưng cũng cho cô đáp án chính xác, cô thật lòng muốn ở bên Lục Thiếu Phàm cả đời.
“Phải.”
“Nếu như anh mình hiện tại đã biết cậu đối với anh ấy rất tốt, đã hối hận, Nhu, cậu có vì anh mình hủy bỏ hôn lễ không?”
Kỷ Nguyệt Hân thận trọng dò hỏi, khiến cho đôi tay đang cầm y phục của Mẫn Nhu dừng lại, gương mặt cũng không bởi vì nghe giải thiết này mà dao động, chọn lấy một bộ quần áo đi đến bên giường. Trước sự chờ đợi của Kỷ Nguyệt Hân, Mẫn Nhu mỉm cười, vừa thay quần áo vừa đáp:
“Không đâu.”
“Cậu chắc chắn thế sao? Nhu, cậu không suy nghĩ một chút sao, dù sao trước đây cậu rất yêu anh mình, mình không tin chỉ qua hai tháng cậu đã quên mất anh ấy.”
Đổi lại là ai cũng sẽ không tin tình yêu chớp nhoáng giữa cô và Lục Thiếu Phàm, nhưng sự thật là thế, Lục Thiếu Phàm xuất hiện tạo ra kỳ tích, bao gồm cả việc khiến cô yêu anh.
“Nhu, anh mình nói cho mình biết cậu ở Mẫn Gia.”
Vậy thì sao?
Mẫn Nhu không nói ra câu hỏi đó, cô muốn duy trì cuộc sống bình lặng nên tình nguyện làm đứa ngốc không biết chuyện. Cho dù làm cho Kỷ Mạch Hằng chán ghét thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng không muốn vạch trần chuyện Kỷ Nguyệt Hân ám chỉ.
Nếu như Kỷ Mạch Hằng đối với cô phải có một định nghĩa nào đó thì cô hi vọng anh ta chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô. Sau khi cô gặp Lục Thiếu Phàm, cô hi vọng anh ta không quấy rầy cuộc sống của cô, phá vỡ thứ hạnh phúc không dễ dàng có được này.
Hối hận thì sao? Trên thế giới này không có bán thuốc chuộc lại những thứ đã qua?
Như cô, không thể hối hận những việc ba năm qua mình làm vì Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Mạch Hằng cũng không thể hối hận những thương tích mà anh ta gây đến cô.
Tất cả đều đã qua, cô chỉ muốn trân trọng hạnh phúc trước mắt, nắm tay Lục Thiếu Phàm cả đời, không vì Kỷ Mạch Hằng mà phá hoại hôn nhân của mình.
“Nguyệt Hân mình chưa bao giờ lấy hạnh phúc ra đùa, nếu mình đã chọn Lục Thiếu Phàm điều đó chứng minh mình cũng yêu anh ấy, loại tình cảm đó giống như trước kia khi mình yêu anh cậu, thậm chí còn sâu đậm hơn, ngay cả bản thân mình cũng không khống chế nổi.”
Giữa hàng lông mày Mẫn Nhu toát lên niềm hạnh phúc tự nhiên, khiến cho vai Kỷ Nguyệt Hân xụp xuống, thở dài nói: “Xem ra anh mình thua thật rồi, thua vì anh ấy luôn tự cho mình đúng, cũng thua người đàn ông tên Lục Thiếu Phàm đó.”
Mẫn Nhu cũng không nói thêm, lúc bắt đầu yêu cô cũng luôn tự cho là đúng? Cho là khi anh ôm cô thì sẽ có cảm giác, cho là anh hôn cô thì là thích, chỉ cần hi sinh sẽ có báo đáp. Lúc này mới hiểu ra bản thân mình suy nghĩ quá đơn giản, không thật sự hiểu được cái gọi là yêu cho đến khi gặp Lục Thiếu Phàm…
Có lẽ vô tình Mẫn Nhu đã thuyết phục Kỷ Nguyệt Hân khiến Nguyệt Hân không hỏi nữa mà lảng sang chuyện khác: “Hôn lễ ngày mai, mình làm phù dâu thật sao?”
Có lẽ Kỷ Nguyệt Hân vẫn còn ngại thân phận của mình, Mẫn Nhu nắm lấy tay cô, cười nói: “Thiếu Phàm không phải người hẹp hòi, nếu anh ấy để tâm thì lúc mình đề nghị anh ấy đã phản đối.”
Nỗi lo âu trên mặt Kỷ Nguyệt Hân tản đi, nhìn Mẫn Nhu cười yếu ớt, trong tận đáy lòng thầm tán dương:
“Nhu, cậu quả thật tìm được người đàn ông tốt, bây giờ mình thấy cậu rời bỏ anh mình là một lựa chọn chính xác.”
Kỷ Nguyệt Hân đối với Mẫn Tiệp không có hảo cảm. Trước cơm tối tránh ᴆụng mặt Mẫn Tiệp, Kỷ Nguyệt Hân liền đi bỏ đi, còn Mẫn Nhu thì dùng câu nói “Nhắm mắt làm ngơ”, không biết có phải Mẫn Chí Hải đã nói gì đó với mẹ con Hồng Lam hay không mà mãi đến bữa cơm tối vẫn không thấy về.
“Tối nay ngủ một giấc cho ngon, mai làm cô dâu thật xinh đẹp.”
Mẫn Chí Hải không phải không yêu cô, chỉ là, sinh ra trong nhà giàu có nhiều khi thân bất do kỉ, tình yêu không phải là tất cả, ngoài ra còn có gia tộc, sự nghiệp, cũng có thể vì lí do đó mà mẹ cô năm đó bỏ đi?
Giống như những cô dâu khác, đêm đó cô mất ngủ, kinh ngạc nhìn đêm tối đến ngơ ngẩn người, trong đầu cô đều là quá khứ quen biết giữa cô và Lục Thiếu Phàm.
Tình yêu bản thân cũng không phức tạp, cũng không cần một lần nữa nói câu “Anh yêu em”, cũng không cần hi sinh để chứng minh tình cảm của nhau, chỉ cần khi cô quay lại luôn nhìn thấy anh, đôi mắt yêu thương dịu dàng, có lẽ đó là định nghĩa tình yêu trong cô.
Hai mắt Mẫn Nhu mở thao láo, lấy di động nhìn thời gian đã chín giờ sáng, tại sao không ai gọi cô dậy.
Người con gái trong gương, bên môi luôn có độ cong nhẹ, mặt dù tỏ ra nghiêm túc cũng không thể che đi cảm xúc hạnh phúc, Mẫn Nhu nở nụ cười rạng rỡ với người con gái trong gương, hôm nay, cô kết hôn!
“Nhị tiểu thư, nhị cô gia đang ở dưới lầu cùng chủ tịch nói chuyện phiếm.”
Mới mở cửa liền bắt gặp nụ cười của dì Lý, nghe tin Lục Thiếu Phàm tới, Mẫn Nhu như con ngựa đứt cương chạy xuống cầu thang, cô chưa bao giờ hấp hấp muốn gặp Lục Thiếu Phàm đến thế, cho nên khi thấy người liền liều mình nhào tới.
Lục Thiếu Phàm không mặc tây trang, chỉ mặc bộ đồ màu trắng, càng khiến cho anh thêm phần nho nhã tuấn tú, có lẽ vì vết thương nên gương mặt hơi gầy đi nhưng không mất đi khí chất cao quý. Anh yêu thương ôm lấy Mẫn Nhu, vuốt mái tóc dài của cô, dịu dàng nói: “Dậy rồi sao?”
Mẫn Nhu đảo mắt nhìn hai người Mẫn Chí Hải cười nói, ngượng ngùng gật đầu, gò má hơi đỏ lên, hỏi Lục Thiếu Phàm: “Anh đến từ khi nào vậy?”
“Thiếu Phàm đã tới từ sớm, thấy con vẫn ngủ nên không đánh thức con dậy, chờ ở dưới lầu.”
Lục Thiếu Phàm cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ. Mẫn Nhu nghe Mẫn Chí Hải giải thích, Lục Thiếu Phàm vì cô mà đợi thật cảm động. Anh chẳng lẽ đoán ra được là tối qua cô mất ngủ hay anh cũng đồng cảnh ngộ như vậy?
Trước ánh mắt chất vấn của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm chỉ kéo nhẹ môi, nhìn vào gương mặt cô, đôi mắt dịu dàng như nước, thâm tình lưu luyến.
“Chúng ta xuất phát thôi.”
“Phù dâu anh đã kêu người đưa cô ấy tới khách sạn rồi.”
Lục Thiếu Phàm đã xử lý xong mọi chuyện, luôn đem đến cho cô kết quả chu toàn nhất, dù là đối với bạn bè cô cũng vậy.
“Em đang lo sao?”
Ngồi phía sau xe, Lục Thiếu Phàm chợt giữ lấy bàn tay nhỏ của cô, trên gương mặt anh tuấn nở nụ cười bình thản, bàn tay nhẹ nhàng xoa đi mồ hôi đang rịn lại trong tay cô, sau đó an ủi vòng tay qua lưng cô.
“Lục Thiếu Phàm, tối qua anh có mất ngủ không?”
Hàng lông mi đen dài nhảy lên, hai mắt rung động, cánh tay dài thu lại ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng giữ lấy eo cô, đặt cằm dưới lên đỉnh đầu của cô.
“Em không phải sớm đã là của anh sao? Anh sao lại phải lo lắng mất ngủ, hơn nữa, cải chính một chút, không phải là Lục Thiếu Phàm, mà là ông xã.”
Mẫn Nhu cong môi, hai mắt đẹp mơ màng nằm trong lòng Lục Thiếu Phàm, nhỏ giọng thì thầm:
“Từ nay về sau chúng ta thuộc về nhau rồi ông xã à…”
Tiệc cưới được tổ chức tại khách sạn năm sao Hilton, Lục Thiếu Phàm dẫn Mẫn Nhu lên tầng cao nhất, phòng tổng thống. Quản gia riêng đã chờ sẵn trước cửa, khi thấy Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu tới liền dẫn họ vào.
“Lục phu nhân, Lục tiên sinh xin chào.”
Mẫn Nhu vừa bước vào phòng, thì thấy trong phòng có ba người ăn mặc rất trang trọng, theo thứ tự là thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc và nhà thiết kế chịu trách nhiệm trang điểm cho cô dâu.
Bên trong phòng yên tĩnh, Mẫn Nhu ngồi trước bàn hóa trang, để cho thợ trang điểm chuyên nghiệp vẽ vời trên mặt cô, nhà tạo mẫu tóc cũng bắt đầu giúp cô làm tóc, ánh mắt cô đảo quanh như không thấy bóng Lục Thiếu Phàm. Hôn lễ sắp diễn ra, trái tim cô đập nhanh đến mức sắp nhảy ra.
“Lục phu nhân, mời cô chuẩn bị thay áo cưới.”
Thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc đại công cáo thành thở phào nhẹ nhõm, bên trong mặt kính một gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ hiện lên, cô dâu e thẹn lại quyến rũ, không thể che đi niềm hạnh phúc giữa hai mắt cô.
“Xong rồi sao?”
Mẫn Nhu vừa mặc xong áo cưới liền nghe giọng Lục Thiếu Phàm. Cô quay đầu lại thấy Lục Thiếu Phàm đứng sau lưng, không phải là bộ lễ phục màu đen lần trước thử, hôm nay Lục Thiếu Phàm chọn bộ màu trắng, khác xa so với khí chất anh tuấn tiêu sái khi mặc màu đen, màu trắng làm cho Lục Thiếu Phàm có một vẻ thoát tục, tuấn tú phi thường. Dù Lục Thiếu Phàm chỉ đứng đó nhưng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mẫn Nhu có thể thấy ánh mắt của Lục Thiếu Phàm đang nhìn cô, nhẹ nhàng vén mái tóc dài lên, bên tóc mai cố ý để rớt vài sợi xuống. Từng động tác của cô khiến cho mọi thứ trở nên sinh động, kết hợp với cách trang điểm tinh sảo nhẹ nhàng khiến cho vẻ quyến rũ cùng sự thuần khiết hòa vào nhau quyến rũ người khác.
“OA, cô dâu thật xinh đẹp.”
Đối mặt với những lời ca ngợi, Mẫn Nhu chỉ cười nhạt, cũng không đắc ý vênh váo, trên vai xuất hiện cảm giác ấm áp, Mẫn Nhu thừa biết là ai, chỉ ngẩng đầu cười yếu ớt, đập vào mắt là ánh mắt si mê nóng rực của Lục Thiếu Phàm.
Áo cưới trắng tinh, tinh sảo xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, cô lại xinh đẹp tựa tiên nữ, sinh động tựa tinh linh, cứ như vậy đứng trước mặt anh, khiến anh bỏ qua tất cả mọi thứ, trong mắt chỉ nhìn thấy cô.
Trước đây anh vẫn biết vợ mình rất đẹp, mỹ đến mức khiến anh mê luyến, không thể tự chủ được. Nhưng lúc này, anh chợt muốn giấu cô đi, không để cho người khác thấy vẻ xinh đẹp của cô.
“Anh đột nhiên không muốn cử hành hôn lễ?”
“Sao chứ?”
Mẫn Nhu kinh ngạc mở to mắt, chưa kịp hỏi nguyên nhân thì Lục Thiếu Phàm đã cúi người xuống hôn cô, che lấp đi tất cả mọi ngôn từ, anh nâng niu gương mặt cô tựa như trân bảo, khẽ hôn nhẹ mang theo vô vàn yêu thương.
Mẫn Nhu sau khi giật mình, đôi mắt đẹp nở nụ cười ngọt ngào không có ý đẩy Lục Thiếu Phàm ra, khóe môi mang theo chút ý cười, hôn cắn nhẹ vào cánh môi mỏng của anh.
Anh sợ cô đẹp như vậy sẽ bị mọi người dòm ngó thèm muốn, cô làm sao không sợ, anh anh tuấn phi phàm như thế sẽ trở thành tiêu điểm trong con mắt chúng nhân?
Những người khác cũng hiểu ý rời khỏi phòng. Bên trong căn phòng hai bóng người ôm nhau thật chặt, dưới ánh mặt trời tạo ra một bức tranh hạnh phúc.
“Chú út lát nữa sẽ tới, anh đi ra ngoài đây”
Lục Thiếu Phàm hôn nhẹ xuống vầng trán của Mẫn Nhu, lưu luyến không muốn buông cô ra, giúp Mẫn Nhu sửa lại tóc mai, rồi quan sát Mẫn Nhu lần nữa mới hài lòng mỉm cười rời khỏi.
Mẫn Nhu nhìn theo bóng lưng cao nhất của Lục Thiếu Phàm, trên gương mặt không tự chủ nở nụ cười lúm đồng tiền hạnh phúc. Qua hôm nay, Lục Thiếu Phàm thật sự hoàn toàn thuộc về cô, là chồng cô, là người bạn cả đời của cô.
“Này cậu cười đến mức lông tơ mình dựng hết cả lên đây.”
Mẫn Nhu chìm trong ảo tưởng mỉm cười hạnh phúc chợt bừng tỉnh, nhìn hai vị dâu phụ đứng ở cửa đã ăn mặc xong, dáng vẻ mập mờ nhìn cô, vội vàng che đi vẻ mặt ngơ ngẩn của mình nói.
“Hai người thật xinh đẹp.”
Chân Ni và Kỷ Nguyệt Hân liếc mắt nhìn nhau khinh bỉ cười hắt một tiếng, sau đó nghênh ngang đi vào phòng tổng thống, vây lấy Mẫn Nhu cao thấp đánh giá, không ngừng “chậc, chậc”, Kỷ Nguyệt Hân ngửa mặt lên trời thở dài:
“Nếu lúc mình kết hôn, ông chồng tương lai có thể mua cho mình chiếc áo cưới đẹp như của cậu thì dù ૮ɦếƭ mình cũng không tiếc.”
Vẻ mặt Chân Ni căng thẳng, vỗ nhẹ lên cánh tay Kỷ Nguyệt Hân, nhẹ giọng trách cứ: “Hôm nay là ngày lành, đừng nhắc đến ૮ɦếƭ chóc, như vậy rất xui.”
Kỷ Nguyệt Hân hiểu ý le lưỡi, ngại ngùng gãi gãi trán, nhìn Mẫn Nhu cười không tim không phổi nói: “Nhu, đừng tưởng thật nhé, mình chỉ là lỡ miệng nói.”
Mẫn Nhu biết tính Kỷ Nguyệt Hân tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, không phải loại thiên kim đại tiểu thư hất hàm vênh mặt kiêu ngạo. Chính vì thế lúc học đại học hai người mới trở thành bạn tốt.
“Không sao, mình cũng không để ý.”
Mẫn Nhu vừa cười vừa nói, bên trong phòng chợt vang lên tiếng kêu vui mừng ồn ào của Chân Ni: “Trời ạ… mình… mình thấy… người đó….”
Mẫn Nhu cùng Kỷ Nguyệt Hân nhìn nhau, rồi ngó ra ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống lầu dưới, bên tai là giọng nói kích động của Chân Ni: “Thật là đẹp, thật là đẹp quá.”
Lông mày Mẫn Nhu nhăn lại, hướng theo mắt Chân Ni nhìn chiếc xe thể thao màu xanh ngọc vừa đỗ lại trước khách sạn. Bên cạnh xe, một người đàn ông cao ráo, dáng người tao nhã như người mẫu từ trong tạp chí bước ra. Anh ta mặc bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi trắng, nơi áo tay áo xắn lên để lộ lớp áo sơ mi trắng. Dưới ánh mặt trời, chiếc cúc màu bạc lóe sáng lấp lánh như tuyên bố với cả thế giới thân phận của anh ta.
Mẫn Nhu chưa kịp nhìn thấy diện mạo của anh ta thì từ cửa khách sạn một người bước ra, không phải ai khác là Lục Thiếu Phàm mặc bộ lễ phục màu trắng, hai người đứng kế bên nhau như một bức tranh thu hút vô số ánh mắt, khiến bất cứ ai cũng không thể rời mắt đi.
Chẳng lẽ đây chính là chú Út đẹp trai trong truyền thuyết sao?
Mẫn Nhu khẽ giật mình, cô hiểu tại sao Lục Thiếu Phàm lại thay đổi không mặc bộ lễ phục màu đen là có chủ ý cả. Cô bật cười một tiếng, lúc nhìn tiếp thì đã không còn bóng người nào ở cửa. Nhưng Mẫn Nhu cũng nhìn thấy, từ trong xe thể thao một cô gái bước ra, chưa kịp quan sát kỹ thì đã bị Chân Ni và Kỷ Nguyệt Hân kéo đến bên giường, bắt đầu bức cung.
“Tiểu Nhu, cậu coi mình độc thân lâu như vậy có phải nên đi tìm đối tượng không?”
Chân Ni súc tích giải thích xong thì Kỷ Nguyệt Hân liền nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nhu, cười híp mắt, thương lượng nói: “Nhu, vừa rồi mình cũng nhìn thấy Lục Thiếu Phàm, hai người họ có phải là người thân không, mà cũng thật giống nhau. Nếu vậy cậu có thể nhờ Lục Thiếu Phàm giới thiệu chút không?”
Lúc nãy Mẫn Nhu thấy cô bạn gái bước từ trong xe nên cô tính nói anh chàng đẹp trai đã có chủ,. Lúc này cửa phòng bị đẩy vào, bên giường ba người tò mò quay đầu lại người, hai người đàn ông lần lượt bước vào, một người chính là Lục Thiếu Phàm.
Mẫn Nhu luôn nghĩ khó có thể tìm được người đàn ông thứ hai so sánh được với Lục Thiếu Phàm trên thế gian này. Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông anh tuấn sau lưng Lục Thiếu Phàm, cô cảm giác ௱ôЛƓ lung lơ lửng trên mây, trong đầu như có luồng sáng ôn hòa lướt qua, rõ ràng muốn nhắc cô đưa tay bắt lấy luồng sáng đó.
Một bàn tay ấm ám giữ lấy vai cô, Mẫn Nhu ngẩng đầu thì thấy đường cong hoàn mỹ nơi cằm của Lục Thiếu Phàm, trên môi nở nụ cười hạnh phúc. Mẫn Nhu cũng mỉm cười, đứng dậy, nhẹ nhàng vòng lấy cánh tay Lục Thiếu Phàm.
Từ sau khi cô đặt Lục Thiếu Phàm vào trái tim, trong trái tim cô đã không còn chỗ trống cho bất cứ ai, đối với chú út Lục Thiếu Phàm, cô chỉ là đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp.
“Chú út, đây là Tiểu Nhu, vợ của cháu.”
Nói không lo lắng là giả, Mẫn Nhu nở nụ cười thân thiện, ánh mắt khiêm nhường hướng về Lục Cảnh Hoằng: “ Chú Út”
Bên trong phòng, hai phù dâu đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chỉ biết ngồi bên giường chăm chú nhìn Lục Cảnh Hoàng, không quên nhìn sang Lục Thiếu Phàm, kết luận: “Hai người mỗi người mỗi vẻ, một chín một mươi.”
Lục Cảnh Hoàng thoáng nhíu mày, trong chớp mắt liền bình thản như lúc đầu, sau lớp kính là đôi mắt màu hổ phách, lộ ra cái nhìn sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt như như cánh hoa anh đào chờ nở rộ.
Thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của Lục Thiếu Phàm, ánh mắt cúi xuống nhìn sang Mẫn Nhu, nhẹ nhàng gật đầu, xem như nghe thấy tiếng vào của Mẫn Nhu.
“Thiếu Phàm mau chuẩn bị rồi xuống trước chiêu đãi khách đi.”
Giọng nói của một vị trưởng bối đầy chững chạc nhưng lạnh lùng. Mẫn Nhu tò mò chớp chớp mắt vài lần, lại nhìn sang Lục Thiếu Phàm, nhìn như thế nào cũng không thấy hai người giống như chú cháu, giống như anh em, chú út liệu có phải là quá trẻ không?
Lục Thiếu Phàm lễ phép gật đầu cưới, ôm lấy cánh tay Mẫn Nhu thật chặt: “Chú út, thợ chụp ảnh hôm nay đâu? Lúc nãy cũng theo chúng ta lên đây sao chưa thấy cô ấy vào?”
Lục Cảnh Hoằng có chút đăm chiêu nhìn Lục Thiếu Phàm, quay đầu về phía cửa nói: ”Vào đi”