Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 16

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Mẫn Nhu lần đầu tiên cảm thấy sự ôn nhu của đàn ông quả nhiên là loại thuốc độc trí mạng, còn cô không biết làm sao, mặc cho Lục Thiếu Phàm dùng vẻ ôn nhu của anh từ từ bẻ gãy hàng trúc cao trong lòng cô, từng chút từng chút, tưới lên sinh mạng cô.
Lúc này, cô vì cảm động mà nước mắt đong đầy, nhưng vội vàng đứng dậy, thoát khỏi tay anh, quay lưng lại, không để anh nhìn thấy vẻ yếu ớt của cô.
“Anh mau sấy tóc đi, để ướt như vậy không tốt…”
Giọng nói tiết lộ tâm trạng cô, cầm máy sấy cắm mãi mà không vào ổ điện, tiếng thở dài vang lên sau lưng, một mùi hương bạc hà xộc vào mũi.
Lồng иgự¢ của Lục Thiếu Phàm mang theo mùi hương bạc hà lành lạnh, từ phía sau anh vòng lấy cô, coi cô như trân bảo kiên cố giữ trước иgự¢ anh.
“Đừng trốn tránh, Mẫn Nhu, để anh chứng minh cho em thấy có được không?”
Máy sấy tóc rơi xuống, lông mi ướt khẽ run lên, hai mắt cụp xuống sững sờ nhìn bàn tay to đang giam cầm cô, tâm mệt mỏi vì sự che chở tỉ mỉ của anh mà như thế.
“Nếu như em nói, em chẳng qua muốn lợi dụng anh?”
Giọng nói đầy áp lực. Anh tiến lên nửa bước, hai tay siết lại, cảm nhận cô, đôi mắt nhìn ánh mắt trời lấp lóe nơi cửa sổ, môi nở nụ cười vui vẻ.
“Ít nhất, người đàn ông em muốn lợi dụng là anh, không phải sao?”
Cô không đi tìm người đàn ông khác, chứng tỏ Lục Thiếu Phàm trong lòng Mẫn Nhu cũng có sự tồn tại đặc biệt.
Mẫn Nhu khép mắt, mặc cho nước mắt tràn ra, nhỏ xuống trên mu bàn tay, giọt nước mắt nở bung.
Lục Thiếu Phàm, thật có thể lấy anh sao…
Ngồi trước bàn, Lục Thiếu Phàm chuyên tâm nhìn màn hình vi tính, ngón tay thon dài không ngừng gõ xuống bàn phiếm, ánh mặt trời hắt vào tạo nên một đường cắt trên gương mặt anh.
Vì tối qua vội vàng tới đây nên công việc của Lục Thiếu Phàm ngập tới đầu vẫn chưa kịp giải quyết xong, không còn cách nào đành để thư ký chuyển phát Email tới. Anh ngồi trước máy tính cố hoàn thành công việc gửi về.
Mẫn Nhu nhàn nhã ngồi đến tê cứng trên salon, trên đùi là quyển tạp chí đang mở.
Trải qua chuyện buổi sáng, trong lòng Mẫn Nhu hiểu rõ đối mặt với Lục Thiếu Phàm mà không xấu hổ là chuyện không thể, nhưng cô cũng nhất định thích ứng với loại cảm giác không được tự nhiên này, thích ứng với việc thế giới của cô tồn tại một người đàn ông xuất sắc.
Không biết cô xem tạp chí bao lâu cũng không có dấu hiệu lật qua, ánh mắt buông thõng, rõ ràng nhìn tờ giấy như suy nghĩ của cô đã sớm bay sang chiếc bàn bên kia.
Đối với Lục Thiếu Phàm cô chỉ nhìn được vẻ ngoài, trừ vẻ ung dung cao quý xuất chúng, cùng gia thế cao ngạo, cô có thể nói là không biết gì cả.
Trải qua tình huống tỏ tình lúc sáng, cô cũng có chút mong mỏi muốn biết mọi bí mật trên người Lục Thiếu Phàm, anh quá ưu tú, khiến cho cô cảm thấy sâu không lường được! Cũng cảm giác không hề an toàn, không thể nắm trong tay.
Mẫn Nhu đảo mắt, từ từ nghiêng đầu tạo thành đường cong, xuyên qua khóe mắt len lén nhìn Lục Thiếu Phàm. Cô chỉ thấy một mặt nho nhã lịch sự của Lục Thiếu Phàm, gương mặt tuấn tú lúc nào cũng có vẻ mỉm cười. Còn vẻ mặt nghiêm túc, giận tím tái của anh rất ít khi nhìn thấy, trừ lần trước ở trong tòa thị chính.
Len lén nhìn đôi môi mím chặt, hai hàng lông mày lâu thường nhăn lại, dáng vẻ nghiêm túc nhưng không hề mất đi vẻ anh tuấn, ngoài ra còn mang theo sức hút, giống như biển lớn đại dương mên ௱ôЛƓ, vô biên vô hạn khiến người khác bị giam hãm bên trong. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Người ta nói đàn ông khi nghiêm túc rất có sức hút, những lời này xem ra là đúng!! Nghĩ tới cô liếc mắt nhìn, mãi đến khi Lục Thiếu Phàm cảm thấy gì đó mới giương mắt nhìn, cô mới 囧囧 phát hiện, bản thân lại nhìn anh đến xuất thần rồi!
Ngại ngùng kéo môi, nụ cười cứng ngắc, giơ quyển tạp chí lên nói dối: “Xem tạp chí thấy hơi hoa mắt, nên muốn nghỉ ngơi…”
Nói đến khúc sau giọng nói nhỏ dần, những chữ cuối không hề có tiếng vang lên, trực tiếp cúi đầu, đem gương mặt nhỏ nhắn của mình dúi vào mái tóc xoăn rũ xuống bên vai.
Cũng không thể trách cô đối với một người đàn ông ưu tú phi phàm như Lục Thiếu Phàm bất cứ cô gái nào cũng sẽ ôm mộng, cô cũng ngoại lệ.
Mười ngón tay trên bàn phím của Lục Thiếu Phàm dừng lại, ánh mắt lành lạnh như nước nhìn Mẫn Nhu tựa như đứa trẻ phạm lỗi vẻ mặt nhăn nhó chờ dỗ dành, vẻ nghiêm túc mất đi thay bằng nụ cười thân thiện.
“Anh biết em không nhìn anh mà đang nhìn tạp chí”
Anh chưa nói xong, lời giải thích như thế càng chứng tỏ trong lòng cô có tật, ảo não ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, vì xấu hổ mà gương mặt nhỏ nhăn lại ửng đỏ, tức giận ném tạp chí sang bên, đứng dậy đi ra ngoài.
“Em đi tìm Chân Ni.”
“A”.
Lúc Mẫn Nhu đóng cửa phòng lại, bên trong còn nghe tiếng cười sung sướng, bàn tay cô nâng lên xoa xoa gương mặt đang nóng như lửa thiêu, buồn bực chà chà chân, chạy nhanh vào căn phòng sát vách.
Đỏ mặt vì Lục Thiếu Phàm, cô không nghĩ đó là yêu, một người đàn ông ưu tú như thế bất cứ cô gái nào cũng sẽ đỏ mặt, mà Lục Thiếu Phàm lại là nhân tài kiệt xuất.
Trước đó với Kỷ Mạch Hằng, cô đã máu chảy đầm đìa, toàn thân thê thảm. Tình yêu của hai người khi đó nhắc nhở cô chẳng qua một người là chủ một người là đầy tớ, đối diện với Lục Thiếu Phàm, cô tăng thêm sự cẩn thận cũng vơi đi sự hy vọng.
Dù đối với Lục Thiếu Phàm bất công, nhưng cô sợ mình bị tổn thương, nên không dám đưa trái tim ra, lo lắng bản thân không thể chịu đựng kết cuộc như thế nữa.
Chuyện sáng nay, cô cũng không nói đồng ý. Sau khi anh nói xong cô luôn thận trọng suy nghĩ, từ từ tiêu hóa từng chữ một sau đó đón nhận nó.
“Sáng nay mình qua phòng cậu sao không mở cửa?”
Trước sự chất vấn của Chân Ni, nhìn cô nghiên cứu như muốn phát hiện ra gì đó, Mẫn Nhu chột dạ, ho khan nói lảng sang chuyện khác.
“Hôm nay có lịch trình gì?”
“Nhu, đừng nói dối mình, nói, trong phòng cậu giấu người đúng không?”
“Sao chứ... làm gì có”- Hai gò má Mẫn Nhu đỏ lên, nói chuyện cà lăm. Cái khả năng nói dối của cô không được chuyên nghiệp, nhiều năm qua vẫn chẳng tiến bộ.
Chân Ni không tin nhìn chằm chằm biểu hiện của Mẫn Nhu, giọng nói cao hơn: “Thật cậu không giấu đàn ông trong phòng đấy chứ?”
Nhìn thấy Chân Ni hào hứng chạy vào phòng cô, Mẫn Nhu liền kéo Chân Ni lại từ phía sau, vội vàng giải thích: “Chân Ni, cậu đừng hiểu lầm, sáng nay mình đi ra ngoài nên khóa cửa, đàn ông ở đâu ra mà giấu?”
Bị Mẫn Nhu dùng sức kéo lại, Chân Ni hồ nghi quay đầu, ánh mắt sắc bén không hề bỏ sót chút biểu hiện nào của Mẫn Nhu.
“Thật sao?”
“Còn thật hơn cả kim cương!”
“Tạm thời tin cậu.”
Mẫn Nhu vừa buông lỏng cảnh giác, Chân Ni liền tránh được, nhanh chân chạy ra ngoài, dù ở phía sau cô ngăn cản thế nào đều không thể thay đổi sự thật Chân Ni mở cửa phòng cô.
“Chân Ni a, đừng làm…”
Lúc cửa phòng mở ra, một người đàn ông tuấn nhã phi phàm đứng đó, Mẫn Nhu muốn mở lời ngăn Chân Ni lại nhưng tất cả đều nghẹn lại trong họng, cuối cùng chỉ đành nuốt nước miếng.
Vẻ mặt của Chân Ni từ cười xấu xa đầy ác ý sang cứng ngắc run rẩy, kinh ngạc nhìn gương mặt Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm ăn mặc đơn giản, tư thái ung dung đứng đó, không nói câu nào giống như vị quý tộc bàng quan mặc cho người khác chiêm ngưỡng.
Anh nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Chân Ni, ánh mắt nhu hòa dừng lại trên gương mặt Mẫn Nhu: “Cô ấy là Chân Ni sao?”
Anh làm sao biết là Chân Ni?
Lục Thiếu Phàm hiểu rõ cười, nghiêng người, ánh mắt liếc nhìn bàn sách: “Trên lịch hành trình có ghi người sắp xếp là Chân Ni.”
Mẫn Nhu “nha” một tiếng, hơi thẹn thùng, Lục Thiếu Phàm quả nhiên có khả năng quan sát kinh người khiến cô vừa sợ vừa thán phục, nhưng lúc này không phải là thời điểm cảm thán, Mẫn Nhu không phản ứng kịp liền đẩy mạnh Chân Ni vào phòng, đóng cửa lại.
Không phải cô không muốn công bố chuyện giữa cô và Lục Thiếu Phàm, nếu muốn kết hôn thì đây là tất nhiên, nhưng lúc này thì không phải, cô và anh danh bất chính, lại ở chung truyền ra ngoài sẽ rất khó coi.
Bên trong phòng, không khí quỷ dị, Chân Ni ngồi trên ghế salon, hai tay vòng trước иgự¢, ánh mắt chất vấn nhìn đôi nam nữ ngồi bên giường.
“Cho nên nói, anh bây giờ là vị hôn phu của Mẫn Nhu? Còn cậu là hôn thê của anh ta.”
Mẫn Nhu cúi đầu, không biết giải thích thế nào với Chân Ni, Lục Thiếu Phàm vẫn cười nhạt như ban đầu, duy trì phong độ trước sau, bàn tay thon dài che phủ lên đôi tay nhỏ bé luống cuống của Mẫn Nhu.
Hành động rất nhỏ nhưng khiến Chân Ni đang không vui liền hòa hoãn: “Thôi, tiệc liên hoan hôm nay cậu không cần đi, mình sẽ nói với đạo diễn.”
Nói xong, nhìn Mẫn Nhu đang dùng ánh mắt cảm kích mình khẽ thở dài, rồi dời tất cả sự chú ý sang Lục Thiếu Phàm.
“Cậu, ra ngoài, mình có lời muốn nói với anh ta.”
“Chân Ni.”
Lục Thiếu Phàm lại cắt ngang lời Mẫn Nhu, đôi mắt tựa hắc bảo ôn nhu ngắm nhìn gương mặt lo lắng của Mẫn Nhu, thân mật ngắt nhẹ đôi tay nhỏ bé của cô, đứng lên, theo Chân Ni ra ngoài.
“Mẫn Nhu, xin em tin tưởng anh được không?”
Anh xoay người đóng cửa, câu nói đó khiến cho Mẫn Nhu tính đuổi theo lại giật mình đứng lại, có cảm giác được ai đó quý trọng bảo vệ thật ấm áp.
Mẫn Nhu không nghe thấy hai người bên ngoài nói gì, tâm trạng trở nên bất an nóng như lửa đốt, cô không biết Chân Ni sẽ nói gì, liệu có để cho Lục Thiếu Phàm thấy khó mà biết lui hay cảnh cáo anh không cần giống như Kỷ Mạch Hằng bỏ rơi cô?
Nghĩ tới ba chữ Kỷ Mạch Hằng, Mẫn Nhu bối rối, không phải cô đối với anh ta còn mong đợi mà sợ Lục Thiếu Phàm sau khi biết người này sẽ phản ứng ra sao!! Cô càng sợ Lục Thiếu Phàm biết quá khứ ba năm qua của mình, mất đi thứ tình yêu nhỏ nhoi, thậm chí bị sỉ nhục trước mặt người khác.
Sự thành khẩn của Lục Thiếu Phàm khiến cô cảm động cũng chiếm được sự tôn trọng của cô, cho nên khi anh biết cô yêu Kỷ Mạch Hằng, cô sợ hãi anh sẽ thay đổi cái nhìn về cô, thay đổi mọi hứa hẹn trước đây.
Rõ ràng lúc đâu cô lợi dụng, lúc này kẻ lo lắng bội ước lại là cô.
Hai tay Mẫn Nhu vì khẩn trương mà nắm thành quyền, dỗ dành những thấp thỏm bất an trong lòng chân bước tới đi về phía cửa. Nghe lén là không đúng, nhưng cô muốn biết họ đang nói gì.
Nhẹ nhàng chạm vào cửa, đang tính áp lỗ tai vào, chưa kịp tĩnh tâm nghe lén thì cửa mở ra lập tức chạm vào cô.
“A!”
Mẫn Nhu kêu đau một tiếng, xoa xoa nửa bên mặt, khom người cau mày, đôi mắt đẫm lệ nhìn chiếc dép lê màu cả phê. Kinh hãi muốn quay lại vị trí ban đầu nhưng đã không còn kịp vì Lục Thiếu Phàm đã giữ lấy tay cô.
Anh từ từ thở dài: “Mẫn Nhu, vì sao em không chịu tin anh?”
“Em.. không có…”
Cô tự biết mình đuối lý, như đứa trẻ làm sai chờ chịu phạt.
Hai gò má nóng hừng hực mang theo cảm giác đau bị lòng bàn tay anh bao phủ, cẩn thận xoa nhẹ, mang theo chút thương yêu khiến cô bị mê hoặc, phía trên là giọng nói của anh.
“Em không nghe lời như thế anh nên làm gì đây?”
Mẫn Nhu áy náy muốn cúi đầu, nhưng anh không đồng ý, khớp xương nơi tay càng rõ giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, chân thành tha thiết ngắm nhìn cô.
“Dù Chân Ni nói gì, chuyện anh muốn cùng em kết hôn không hề thay đổi.”
Bị anh giữ chặt, Mẫn Nhu ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Hình như sau khi gặp Lục Thiếu Phàm, cô càng lúc càng dễ đỏ mặt, không hề có dáng vẻ của minh tinh, trái ngược với một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi.
Lúc né tránh cô cũng có liếc nhìn mắt anh, thấy được ánh mắt anh chưa từng dao động thật sự nghiêm túc, lần thứ hai Mẫn Nhu vì anh mà cảm động.
Đoán biết cô bất an, không sợ lại một lần nữa giải thích hứa hẹn với cô, thứ Lục Thiếu Phàm cho cô không chỉ là lời hứa cả đời mà là cảm giác quý trọng, khiến cô mở lòng.
Trái tim ấm áp lên, Mẫn Nhu giương mắt nhìn Lục Thiếu Phàm, khẽ mỉm cười, ẩn chứa nhiều chua xót: “Lục Thiếu Phàm, nếu em không muốn từ bỏ anh nữa thì làm sao bây giờ?”
“Đồ ngốc.”
Lục Thiếu Phàm than nhẹ, mang theo yêu thương bàn tay to cử động đẩy đầu cô vào lòng mình, nhẹ ôm lấy cô, dù không có có ấm áp như lò sưởi nhưng lại đủ để cô tựa vào.
“Nếu như không muốn từ bỏ thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
Hốc mũi chua xót, bao nhiêu đắng cay mấy năm qua đều xông tới, Mẫn Nhu không kiềm được tuyến lệ, chỉ liều mạng cắn môi, đem nước mắt ép vào trong.
Gặp Lục Thiếu Phàm là may mắn của cô, coi như là hạnh phúc tạm thời, cô cũng muốn nắm chặt trong tay, không muốn để nó trôi qua.
Do dự hai tay từ từ lướt qua eo của anh, cẩn thận ôm lấy, mùi bạc hà thanh khiết khiến cô tinh thường nhận thức trái tim mình.
“Chúng ta.. kết hôn đi.. Lục Thiếu Phàm.”
Không còn là âm mưu lợi dụng, là từ nội tâm thật lòng nói ra, muốn gả cho người đàn ông nói ra, không vì gia thế xuất chúng hiển hách của anh, chỉ vì lời hứa hẹn chân thành.
“Được.”
Lục Thiếu Phàm nhẹ nhàng vỗ đầu cô, cưng chiều như đang dỗ một đứa trẻ làm nũng, hai mắt nhìn vách tường màu trắng
Đợi Mẫn Nhu hồi phục tâm tình, Lục Thiếu Phàm ôn nhu buông cô ra, mím môi cười, xoa xoa mái tóc đen mềm mại uốn lượn của cô, đi vào trong phòng.
“Lục Thiếu Phàm, anh tìm gì vậy? Để em giúp anh.”
Mẫn Nhu đứng ở cửa tò mò nhìn Lục Thiếu Phàm lục lọi, ánh mắt chớp nhẹ nhiệt tình đi tới muốn giúp một tay.
Lục Thiếu Phàm đóng ngăn kéo lại, đôi mắt đen lộ vẻ vui mừng, nhìn Mẫn Nhu đang hiếu kì, vẻ mặt dương dương tự đắc giữ chặt vật trong tay.
“Tìm được rồi.”
Theo động tác của anh Mẫn Nhu khó hiểu nhìn, là Visa và hộ chiếu của cô! Lục Thiếu Phàm lấy nó làm gì.
Mẫn Nhu khó hiểu, Lục Thiếu Phàm thì cười nhẹ, hàm răng trắng noãn ở trên gương mặt tuấn tú tao nhã, hoàn mỹ.
Lục Thiếu Phàm cười bình thường không lộ răng, lúc nào cũng nhàn nhạt rất lịch sự, lần này để lộ hàm răng trắng thật là hiếm thấy, chứng tỏ tâm trạng anh lúc này.
Đối với Lục Thiếu Phàm, cô không thể miễn dịch, chỉ cần một nụ cười ấm áp liền khiến cô trầm mê, quên cả bản thân.
Bừng tỉnh, mới phát hiện tay đã bị anh dắt ra ngoài, anh một tay cầm áo khoác, một tay là Visa của cô còn có túi xách và mũ.
“Đi đâu?”
Mẫn Nhu nghi hoặc, khựng lại, bàn tay nhỏ bé túm lấy Lục Thiếu Phàm tò mò hỏi.
Anh quay đầu, trước vẻ khẩn trương chần chờ của cô không hề buồn bực mà thông cảm nói: “Đi với anh đến một nơi.”
Nói xong, cầm áo mũ mặc vào giúp cô, đông tác nhẹ nhàng, như đối với vợ mình, khiến cho tim Mẫn Nhu đập nhanh.
Vì muốn tin tưởng Lục Thiếu Phàm, cho nên bất an, lo lắng từ từ biến mất, dù không được tự nhiên Mẫn Nhu vẫn tùy ý để anh kéo đi ra ngoài, anh muốn đến một nơi tự nhiên cô lại thấy mong chờ.
Cô là minh tinh, phải học cách ngụy trang, nếu không ૮ɦếƭ lúc nào cũng không hay, Lục Thiếu Phàm hiểu nổi khổ đó nên anh luôn bảo vệ cô đầu tiên, không để cô bị khó xử.
Mở cửa phòng,Lục Thiếu Phàm liền kéo cô đang cúi đầu nhanh chóng đi về thang máy, dọc đường đi đều thông suốt không có đám chó săn.
Thang máy mở ra, Mẫn Nhu bị anh đẩy vào trong, Lục Thiếu Phàm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn gương mặt được che kín của cô.
“Em đang tò mò xem kế tiếp anh dẫn em đi đâu đúng không?”
Nghe tiếng cười ranh mãnh của anh, Mẫn Nhu xấu hổ, muốn né khỏi tay anh lại bị cầm chặt.
“Lục Thiếu Phàm!”
Giọng hờn dỗi, phong tình vạn chủng, bàn tay thân mật của anh đưa lên xoa nhẹ sống mũi của cô, giống như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.
“Uy.”
Cô không chịu thua đánh tay anh, đổi lại là tiếng cười thâm lanh lảnh của anh, xoay người cô không để ý đến Lục Thiếu Phàm nữa.
Nhưng tay cô và anh vẫn giữ ở bên nhau, anh chỉ cần kéo nhẹ, cô liền không kịp chuẩn bị ngã vào иgự¢ anh.
Cô giận dỗi nhìn nụ cười sáng rực trên mặt anh, cuối cùng bại trận, hai vai buông xuống, cúi đầu, trong lòng khóc không thành tiếng: “Lục Thiếu Phàm anh cũng thật vô lại.”
Thang máy khép lại, lúc hai người đùa giỡn ai cũng không nhìn thấy, ở trên hành lang xa xa, một bóng người cao ráo đứng yên bất động rất lâu.
Xuống xe Taxi, Mẫn Nhu ngước đầu nhìn sân bay quốc tế to rộng, trong mắt ngoại trừ sự mong chờ còn có nghi ngờ do dự.
Lục Thiếu Phàm đi tới bên cạnh, bàn tay khô ráo ấm áp chủ động giữ lấy đôi tay lành lạnh bé nhỏ của cô khiến cô vì anh mà bình tĩnh lại.
“Lục Thiếu Phàm…”
Cô muốn nói nhưng lại thôi, không khó để nhận chút do dự bất an. Khi nhìn thấy sân bay, cô có cảm giác gì đó rất mơ hồ không thể nói nên lời, đối với hành động của Lục Thiếu Phàm cũng muốn chất vấn hơn là hăng hái.
Lục Thiếu Phàm siết chặt dẫn cô đi, bước chân thong thả hướng vào cửa sân bay, gương mặt tuấn tú không hề có gì bất thường.
Lúc lui vào đám đông, Mẫn Nhu đột ngột đứng lại khiến Lục Thiếu Phàm quay đầu.
“Lục Thiếu Phàm, chúng ta đang đi đâu? Ba ngày nữa em phải tham gia lễ điện ảnh, cho nên…”
Cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể tìm một lý do thích hợp thuyết phục Lục Thiếu Phàm, bản thân mình không thể chịu nổi sự thấp thỏm này.
“Mẫn Nhu, nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, chứng tỏ phải tin tưởng lẫn nhau, vì vậy anh hi vọng em có thể đem trái tim mình giao cho anh.”
Lời anh nói quá nghiêm túc, cô không còn chút sức để bác bỏ nó, vội vàng đi theo anh đi đến quầy bán vé.
“Two tickets to Dublin, as soon as possible!” (Hai vé sớm nhất đến Dublin)
Từ trong túi Lục Thiếu Phàm lấy ra chiếc ví da, đem thẻ vàng đưa cho nhân viên, sau đó mỉm cười nhìn Mẫn Nhu vẫn còn thẫn thờ chưa ra quyết định rồi nhìn về phía quầy.
Đứng sau Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu hết sức lo lắng, Lục Thiếu Phàm muốn đưa cô đi đâu cô cũng không thể đoán được, chỉ như đứa ngốc đi theo anh, mọi việc do anh chỉ đạo.
Đôi mắt dưới vành mũ khẽ nhìn xung quanh, không ít người nước ngoài khi đi ngang đều nhìn Lục Thiếu Phàm mấy lần, sau đó hạ giọng trao đổi với người bên cạnh, có vẻ là khen Lục Thiếu Phàm, nhưng từ đầu tới cuối không ai dám tới gần.
Những ánh mắt từ xa dõi theo bóng lưng thon dài thanh tao của Lục Thiếu Phàm khiến Mẫn Nhu tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào. Trên người Lục Thiếu Phàm luôn toát ra một luồng khí chất cao nhã phi phàm, dù ở bất cứ đâu mọi người cũng phải ngoái nhìn. Lời nói lễ độ nhã nhặn nhưng không ai dám lỗ mãng trước mặt anh sợ làm vấy bẩn sự cao quý.
Từ hôm nay trở đi, người đàn ông hoàn mỹ tựa như thần này lại sắp trở thành chồng cô, không chỉ vinh dự mà còn là may mắn cả đời cô..
Dù Chân Ni nói gì với anh, khi anh đứng trước cô chỉ có yêu thương, nuông chiều, tôn trọng, Kỷ Mạch Hằng luôn lạnh nhạt khinh thường cô, còn anh không bao giờ làm thế.
Mỗi hành động của anh luôn suy nghĩ trước sau, ngay cả mỗi lời nói cũng thế, tất cả chứng minh anh nghiêm túc, một người đàn ông phong độ như vậy chắc chắn sẽ không như Kỷ Mạch Hằng, không hề thương tiếc mà còn lạnh lùng bỏ rơi cô.
“Đi thôi.”
Anh cầm vé máy bay, khóe môi hơi nhướng lên, giữ lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đối với những ánh mắt tán thưởng xung quanh bất vi sở động*. Đôi mắt trong suốt chỉ nhìn cô, tựa như trên thế giới này chỉ có cô và anh tồn tại.
* Bất vi sở động: Không có hành động nào.
Anh không giả vờ tỏ ra gần gũi, đối với cô dường như vốn dĩ đã là như thế, kéo cô vào nơi đăng ký.
Mẫn Nhu cũng không né tránh, khi ở khách sạn anh ôm lấy cô, cô đã quyết định phải tin tưởng anh, hơn nữa, khi Lục Thiếu Phàm ở gần cô cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Lục Thiếu Phàm mua chuyến bay 30 phút sau, nên không mất thời gian nhiều ở ngoài sân bay thì đã lên máy bay.
“The plane is taking off, please tie your safety belt” (Máy bay đang cất cánh, xin quý khách hãy thắt dây an toàn)
Mẫn Nhu ngồi trên máy bay nhưng tâm trạng lại hoảng hốt, trong đầu đều cố đoán hành vi cổ quái của Lục Thiếu Phàm, ngay cả lời thông báo của nhân viên cô cũng mắt điếc tai ngơ. Sau đó cảm thấy ngang hông hơi nhột, Mẫn Nhu run lên, ánh mắt hơi đổi, nhìn xuống là một đỉnh đầu màu đen đang cúi, đôi bàn tay to thắt dây an toàn đâu vào đấy giúp cô.
Bên kia, nữ tiếp viên hàng không cười tủm tỉm, ánh mắt mập mờ không rõ.
“Miss, fasten your seat belt, please” (Thưa cô, xin cô thắt dây an toàn lại.”
Mẫn Nhu thẹn thùng đỏ bừng mặt, đưa tay muốn thay Lục Thiếu Phàm, nhưng anh lại rất tự nhiên không hề tỏ ra gì cả, gương mặt bình thản tiếp tục thắt dây dùm cô, còn cô lúng túng không biết để tay ở đâu.
“Cạch.”
Khóa lại, đuôi lông mày anh nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, nhẹ nghiêng mặt sang bên, ánh đèn sáng ngời chiếu trên gương mặt tuấn tú nho nhã, ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cô cũng thất rất rõ.
“Okie.”
Giọng nói của anh thật êm ái, nhẹ nhàng, réo rắt rồi lại như đau khổ, không hề để ý đến nữ tiếp viên, đôi mắt sáng rực kia khoá chặt Mẫn Nhu khiến cô xấu hổ né tránh, một từ đơn giản lại như một chùm tia sáng lung linh đầy màu sắc đi vào trái tim cô.
Đôi môi mỏng tạo nên đường cong duyên dáng, mùi hương bạc hà tràn ngập trong thế giới của cô, trong mắt anh chỉ có nuông chiều mang theo chút nhiệt độ khác thường tựa như muốn giăng lưới săn đuổi cô.
Mặt Mẫn Nhu không kiềm được lại đỏ bừng, cảm giác nóng ran lan tỏa khắp người, vươn chiếc lưỡi thơm quét nhẹ quanh đôi môi khô khốc, đôi mắt màu nâu đảo quanh, mong muốn phân tán suy nghĩ lung tung của bản thân.
“Ha ha…”
Bên tai là tiếng cười vui vẻ của anh, đôi mắt đen nheo lại, như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trước khi cô thẹn quá hóa giận anh đã ngồi lui về chỗ mình.
Mãi đến khi máy bay đáp xuống, trên môi anh vẫn là nụ cười sung sướng.
Từ LA đến Dublin mất nhiều nhất sáu giờ, vừa xuống máy bay đã có người đến đón, Mẫn Nhu hoài nghi có phải Lục Thiếu Phàm đã sớm bày mưu tất cả?
Tới đón hai người là một người đàn ông trẻ tuổi cỡ 25- 26 tuổi, so với vẻ tuấn mỹ xuất chúng của Lục Thiếu Phàm thì anh ta có vẻ thân thiết giản dị, vóc người cao lớn cứng cáp, mặc bộ đồ tây màu đen, đầu cạo sạch.
Ở cửa ra vào vừa thấy Lục Thiếu Phàm, liền vui mừng bước nhanh tới, vỗ một cái vào vai Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu lo lắng thấy Lục Thiếu Phàm một mình như vậy có bị ăn Hi*p không.
“Lục lão đại, anh tới rồi!”
Tiếp đó, anh ta nhiệt tình ôm Lục Thiếu Phàm, mạnh mẽ vỗ vào lưng Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu đứng một bên nhìn nhíu mày lo lắng nhìn cả hai. Lục Thiếu Phàm vẫn trầm tĩnh chững chạc, cười nhạt một tiếng, vỗ nhẹ vai anh ta, đáp lễ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc