Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh! - Chương 14

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, Mẫn Nhu hơi nghiêng người qua, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Lục Thiếu Phàm hơi ngạc nhiên.
Đáp lại cô Lục Thiếu Phàm cũng xoay người, bàn tay duỗi ra, xoạt một cái đem màn che kéo xuống, cách ly với những ánh mắt bên ngoài.
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Nhớ tới ánh mắt của những người bên ngoài, Mẫn Nhu khó chịu, khiến cô bất mãn với người đàn ông trước mắt, chẳng những không ngăn đám nhân viên, lại còn ở trước mặt họ cùng cô lôi lôi kéo kéo!
Một người đàn ông chững chạc luôn giữ hình tượng lại làm ra hành động khác thường, có thể không làm người ta bất an sao?
Rõ ràng là cô tự tới gặp, vì sao, ngồi đối diện với anh, nhìn đôi mắt nhẹ cười kia, cô có cảm giác mình đã tự sập bẫy?
“Nói đi, có chuyện gì?”
Lục Thiếu Phàm ϲởí áօ khoác xuống máng lên móc áo, xoay người, nhìn Mẫn Nhu ngồi co ro trên ghế nói.
Mẫn Nhu nửa muốn nói nửa không muốn nói, phân vân không ngừng, đôi mắt nhìn sâu vào mắt Lục Thiếu Phàm, chỉ cần liếc mắt cũng cô rung động, miệng cũng không nghe theo cô nữa.
“Nếu anh thật sự muốn kết hôn, lại tìm không được đối tượng phù hợp, vậy anh anh có thể để tâm đến tôi!”
Đôi chân dưới váy khép chặt, sống lưng căng thẳng, tư thế ngồi đoan trang lại tiết lộ cô lo sợ bất an, dù cô đã nhanh chóng che dấu nó đi.
Lục Thiếu Phàm dừng 乃út, trên văn kiện nhuốm một chút mực đen, gương mặt anh tuấn thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy trong mắt cô đầy vẻ ảo não túng quẫn, khóe môi liền cười yếu ớt.
“Vì sao?”
Anh hỏi vì sao, mà không thẹn quá hóa giận đuổi cô đi, điều đó chứng minh anh đang rất cần kết hôn, có nghĩa cô vẫn còn hi vọng?
Nhưng lại khác so với tưởng tượng của cô, cô hy vọng Lục Thiếu Phàm nghe xong sẽ cự tuyệt, như vậy cô mới thuyết phục được Mẫn Chí Hải.
“Vì sao?”
Âm thanh rất nhỏ vang lên quanh quẩn trong không gian, anh tựa người ra sau lưng ghế, đường cong duyên dáng nơi cằm được nâng lên, lông mi đen cong dài, đôi mắt híp lại không rõ cảm xúc, tuấn tú lại đầy mê hoặc.
Lục Thiếu Phàm quá tuyệt vời, không phải để cô trêu vào, nhưng lúc này không thể rút lại, bởi vì chỉ có anh mới có thể cứu vớt cô thoát khỏi ma trảo hẹn hò.
Mẫn Nhu vững vàng từ từ thở nhẹ, trong đôi mắt sáng mang vẻ trịnh trọng thành khẩn, nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm nói: “Lấy tôi, không chỉ vãn hồi mặt mũi của anh, có thể giúp anh hòa một ván, giá trị của một siêu sao chắc anh hiểu, huống chi thiên kim Mẫn thị không chỉ có mình Mẫn Tiệp.”
Đôi lông mày thảng thốt, nhìn vẻ bình thản của Mẫn Nhu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào góc bàn: “Cô không yêu tôi.”
Anh cười đến vân đạm phong khinh, giọng nói lãnh đạm lại trúng tim đen khiến cô hơi nóng nảy.
Cô không yêu anh, anh cũng không yêu cô, cho nên lần cầu hôn này nhất định thất bại, cô cũng đã tính tới mới quyết chí làm liều. Đáng ra nên vui, nhưng tại sao cô lại phiền não, là bị cự tuyệt nên khiến tâm trạng không vui?
Không cách nào giải thích, Mẫn Nhu cắn môi cười nhạt nhìn Lục Thiếu Phàm, đột nhiên đứng dậy: “Nếu đã vậy, tôi cũng không miễn cưỡng, tạm biệt anh!”
“Chờ đã.”
Một giọng nói từ sau lưng vang lên, Mẫn Nhu vừa nhấc chân liền dừng lại, hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là nụ cười ưu nhã thanh thản của Lục Thiếu Phàm, anh từ trên ghế đứng dậy, dáng người cao giống như vị thần nhìn Mẫn Nhu.
“Là thật sao?”
Anh hỏi cô, nụ cười thu lại, đôi mắt đen chân thành cô chưa từng thấy qua, tập trung vào nhất cử nhất động của cô, đôi môi mở ra, từng câu từng chữ cô có thể cảm nhận được sự nghiêm túc.
Là thật sao?
Cô có thể nói như đinh đóng cột sao?
Không phải…
Mẫn Nhu nghẹn lời, cổ họng cứng lại, như bị gì đó ngăn chặn, không phát ra tiếng, đối diện với đôi mắt đen kia nhất thời không biết làm sao.
“Chờ điện thoại của tôi.”
Anh có người xử lý chuyện trước sau có trật tự, đối với tình cảm cũng vậy, để khiến cô không phải lúng túng mở lời, anh đã nói trước
Mẫn Nhu không hiểu cau mày, không hiểu ý anh.
Anh giật giật khóe miệng: “Cô không phải muốn biết đáp án sao? Chờ tôi suy nghĩ rồi sẽ gọi cho cô.”
Sao? Anh muốn suy nghĩ?
Mẫn Nhu kinh ngạc quên cả động tác, đến khi anh đưa danh thi*p tới tay cô.
“Đây là số của tôi, số của cô tôi vẫn không biết.”
Mãi đến khi bước vào thang máy, cả người cô vẫn như rơi vào màn sương, chuyện Lục Thiếu Phàm trả lời ngoài dự liệu của cô, vẫn tưởng anh sẽ đuổi cô ra khỏi cửa, hoặc cự tuyệt, anh nói, suy nghĩ kĩ gọi điện cho cô.
Không đồng ý, thì cứ cho là mộng, cùng lắm sau này gặp Lục Thiếu Phàm thì đi đường vòng; nếu đồng ý…
Một luồng sáng lướt qua, không thể, một người đàn ông cao quý như vậy không thể tùy tiện đáp ứng lời cầu hôn của một người con gái, nhiều danh môn thiên kim đã tơi tả quay về, huống chi là cô?
Như lời mẹ Kỷ Mạch Hằng, một con hát làm sao xứng với danh môn vọng tộc, Kỷ gia không được, Lục gia làm gì có cửa thấp hơn? Sợ là tiêu chuẩn chọn con dâu còn cao hơn bất kì gia tộc nào trong xã hội thượng lưu!
Lòng bàn tay lạnh như băng áp vào vỏ ngoài điện thoại khiến cô suy nghĩ loạn, trong một khắc, lại nhìn tờ danh thi*p.
Nhìn những con số đang nhấn liên tiếp vào điện thoại, đến con số thứ 6 thì tay cô cứng đơ, ánh mắt do dư.
Gọi hay không gọi?
“Đinh.”
Cửa thang máy mở ra, lòng Mẫn Nhu như dây cung chợt giản ra, cuối cùng vẫn không đè xuống phím màu xanh, tâm lại không ngừng đấu tranh, bỏ điện thoại vào túi.
Trong phòng làm việc, Lục Thiếu Phàm đưa lưng về cửa sổ, đứng trước bàn, dáng người cao ráo nhìn theo bóng người thanh tú.
Trong mắt như đang suy nghĩ gì đó, hai hàng lông mày thanh tú chau vào nhau, thâm trầm.
Chuông điện thoại vang lên, ở trên mặt bàn nhẹ nhàng nhích đi. Giai điệu du dương lại như viên đá vụn làm cho nước hồ thu gợn sóng, tạo thành từng đợt lăn tăn.
Ngón tay trắng nõn hơi cong khớp xương, đầu ngón tay sạch sẽ chạm vào di động, cúi người, cầm điện thoại vừa bị anh đẩy sang bên.
Trên màn hình, anh thấy một cái tên, không phải dãy số xa lạ.
Nữ tửu quỷ.
Rạng sáng gọi điện hồ ngôn loạn ngữ muốn gả cho anh tự xưng là “Diệu Linh mỹ nữ” Nử tửu quỷ? Nói anh rất tốt, ngay cả mình cũng không tin phụ nữ? Trong điện thoại là tiếng cười ngu ngơ của nữ tửu quỷ?

Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Mày hơi nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình. Đầu ngón tay chuyển qua phím đỏ, chỉ cần dùng sức, anh có thể chặn ngang cuộc quấy rầy này.
Nhưng kết quả không như anh nghĩ, anh không biết tại sao mình lại thay đổi chú ý, nhớ đến một cái tên, gương mặt của cô đập vào đầu khiến cho ngón tay anh dừng lại.
Trong khoảnh khắc, một loại cảm xúc vô định dâng lên, hơn nữa từ từ lan tràn khắp người. Sự việc đã vượt qua khỏi tầm tay, muốn tìm tòi ra chân tướng thứ gì đang phát sinh trong cơ thể mình.
Bước nhanh tới cửa sổ, di động vẫn reo, Lục Thiếu Phàm cúi đầu nhìn dưới lầu.
Từ tầm nhìn của anh, ngoại trừ cờ treo đang tung bay đón gió, còn có bóng người mặc đồ đỏ đứng dưới quảng trường, gương mặt mỹ lệ dưới ánh mặt trời để lại cho anh một cảm giác chói mắt.
Thu hồi ánh mắt nhìn điện thoại di động vẫn kêu, nhẹ nhàng chạm vào, ngón tay không hề bị khống chế nhấn nút trả lời.
“Sao anh lại bắt?”
Trong điện thoại là giọng nói kinh ngạc của cô.
Lục Thiếu Phàm hơi đau đầu, đầu ngón tay мơи тяớи ánh mặt trời, ánh mắt sâu nhìn phái dưới lầu, bóng áo đỏ vẫn ở đó, anh không thấy mặt cô, nhưng anh nghe ra tâm trạng cô, trong nhất thời bật cười.
“Anh nghĩ anh không cần suy nghĩ nữa”
“Sao?”- Giọng nói kinh ngạc ngân cao, hỉ nộ ái ố khó phân biệt.
Nhín bóng người dưới lầu đôi mắt lộ vẻ ôn hòa, dưới sống mũi anh tuấn, đôi môi cong len, vứt bỏ vẻ lạnh lùng và xa cách, chỉ có âm điệu vui vẻ
Ở phía dưới, cô ngẩng lên nhìn lầu cao, lại như một dấu ấn khiến anh khắc cốt ghi tâm, nhớ lại sự trùng hợp trong kí ức.
Bên điện thoại, một luồng âm thanh nhỏ nhẹ trong không khí bay đi, anh nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Mẫn Nhu chọn lựa mình là một con đà điểu hèn nhát sau khi nghe được đáp án của Lục Thiếu Phàm. Anh chỉ nói từ ngắn ngủn, nhưng lại khiến sự tỉnh táo của cô vỡ vụn, chạy trối ૮ɦếƭ
“Cậu đã đi đâu?”
Trở về nơi ở, Mẫn Nhu vẫn chưa có lấy chìa khóa, cửa liền tự động bật mở, Chân Ni dựa vào cửa, nghiêng đầu, lưu manh nhìn cô.
Mẫn Nhu nheo mắt cười, tháo giày,nói lảng sang chuyện khác: “Mới sáng sớm như vậy đã trở về rồi sao?”
Chân Ni lười biếng nằm lên xích đu, đem vặn kiện túi xách ném lên chiếc bàn tròn để chỗ cho Mẫn Nhu ngồi.
“Visa đã đưa tới, công ty cùng tổ biên kịch “Xa nhau” đã chuẩn bị xong, ngày mai chúng ta đi.”
“Gấp như vậy sao?” Hành động phản ứng hơi chậm, khó chịu nhìn về phía Chân Ni đang cắm cúi coi tạp chí Bát quái. “Không phải nói muốn tổ chức lễ cúng trước sau?”
Chân Ni nhún vai, vừa nhai kẹo cao su vừa than nói: “Đạo diễn bên kia nói muốn chiếm vị trí tốt trước, qua đó sớm có thể cùng công ty điện ảnh nước ngoài trao đổi, hơn nữa Âu Nhiễm Phong sắp tới cũng sang đó, không thể để anh ta đi một mình, cho nên, chúng ta sang đó trước.”
Mẫn Nhu cũng không cự nự, cúi đầu gọt quả táo, xem như cam chịu sự an bàn của tổ biên kịch. Nếu cô thật sự muốn cùng Lục Thiếu Phàm kết hôn, vậy ngày cô không nên đi, về tình về lý, cô nên ở lại thảo luận chuyện chung thân đại sự với Lục Thiếu Phàm.
Nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng của Lục Thiếu Phàm, đầu của cô nổ tung một cái, mơ mơ hồ hồ. Lời cầu hôn này giống như giẫm phải quả bom, mỗi bước đi đều cẩn thận. Con đường trước mắt thật nguy hiểm có thể sảy chân bất cứ khi nào, lời cầu hôn hoang đường này lại như khu vực nguy hiểm còn cô không cách rút ra, mãi mãi bị đáp án của Lục Thiếu Phàm giam cầm.
Lần thứ nhất tình yêu thất bại, cô thua đến thương tích đầy mình, cũng thua đến quên cách yêu người khác. Cô yêu Kỷ Mạch Hằng, quá mức tuyệt đối và mù quáng… Sau khi bại trận, sự châm chọc khiêu khích của anh đã nhắc nhở cô đã trả giá đổi lấy chỉ có tổn thương không cùng, như vậy còn Lục Thiếu Phàm thì sao?
Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, đổi lấy được gì?
Cô và Lục Thiếu Phàm nếu quả thật sẽ kết hợp, không yêu thì cũng vì lợi ích, theo như lời cô nói, cô có thể mang đến cho anh những giá trị lớn hơn, anh cũng mang lại cho cô niềm vinh dự to lớn.
Thậm chí có thể đả kích Kỷ Mạch Hằng.
Trong đầu chợt thoáng qua ý nghĩa, nỗi hận muốn trả thù khiến tim cô căng ra, cười khổ một tiếng, một giây sau liền bác bỏ ý nghĩ này.
Vô số đêm, cô khó ngủ chỉ vì muốn tìm ra cách trả thù người đàn ông kia, ảo tưởng bản thân làm gì để khiến anh đau đến không sống nổi. Nhưng khi cơ hội đã ở trước mắt thì mới nhận ra vật đổi sao dời, trả thù chẳng qua khiến cô đắm mình trong dòng sống hận thù.
Lúc này, trái tim cô như con nhộng, từng vòng từng vòng bao lấy mình, không để cho kẻ ngoài xâm nhập hoặc dòm ngó, càng sợ có người nhìn thấu quá khứ của cô. Lục Thiếu Phàm quá thông minh, cô sợ khi ở trước mặt anh sẽ như tờ giấy để lộ ra tất cả, khi đó nỗi đau do Kỷ Mạch Hằng gây ra còn sâu hơn.
Ngồi bên giường, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn màu thật huyền ảo, khiến cho đêm tối đơn độc lại trở nên thật đẹp, nhưng cô lại không có tâm trạng thưởng thức nó, tâm trang rối loạn nhìn tin nhắn trên di động càng trở nên phức tạp.
“Không còn sớm nữa, mau nghỉ đi!”
Anh tại sao lại biết cô chưa ngủ?! Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên chiếc tủ, 23 giờ 40 phút, anh biết cô vì chuyện hôm nay mà suy nghĩ?
Nhìn màn hình sáng trưng, tin nhắn ở dưới đề tên Lục Thiếu Phàm, giống như sợ cô không biết là ai, cố ý ghi chú, hành động tỉ mỉ này khiến cô hơi hoảng hốt.
Đưa tay ném điện thoại lên giường, hấp tấp đứng dậy, đi về phía cửa sổ, nhìn cảnh đêm tuy đẹp mà an tĩnh, trái tim lại đập mạnh, nơi mi tâm khó che dấu nỗi phức tạp trong lòng.
Sau đó xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm di động, không biết có nên đi qua lấy không.
Nếu như ngay từ lúc bắt đầu Mẫn Nhu đã áy náy với Lục Thiếu Phàm, vậy bây giờ coi như cô không biết xấu hổ đi. Cô lợi dụng anh để chống lại cha, cũng không thật sự muốn ký tên lên tờ giấy kết hôn với anh, đáp án của anh hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô, có thể nói, Lục Thiếu Phàm như kẻ ςướק, lấy đi quyền làm chủ cô đối với cuộc sống.
Yêu Kỷ Mạch Hằng, cũng do cô đề nghị, là người chỉ đạo, nếu không yêu thì xoay người. Nhưng với Lục Thiếu Phàm, dường như có rất nhiều chuyện không phải cô nói thì nó bắt đầu hay kết thúc được, ngược lại cô giống kẻ bị động, dựa theo kịch bản của anh mà diễn.
Cao quý như Lục Thiếu Phàm, như thần đứng trên mây, còn cô như con cờ trong tay để mặc anh định đoạt. Đột nhiên lĩnh ngộ ra điều này, cô liền bất an, cô không thể để cho mọi chuyện cứ phát triển theo chiều hướng không biết trước thế này, hoặc nếu Lục Thiếu Phàm làm trước, cô cũng nên chính miệng cự tuyệt.
Mẫn Tiệp đối với anh đã gây ra vết thương, nếu bị cô làm thêm một nhát, với người có tính tình tốt như Lục Thiếu Phàm có thể sẽ phát điên.
Giống như hạ quyết tâm, cô bước tới bên giường, nặng nề ngồi xuống, cúi người giữ lấy điện thoại di động, đầu nóng lên, gõ tin nhắn.
“Ngày mai em sẽ bay sang Hollywood.”
Ban đêm rất yên tĩnh, bầu không khí trầm lặng khiến cô tê liệt ngã xuống giường, nắm trong tay chiếc di động không hề có động tĩnh gì. Nửa giờ rồi, sau khi cô nhắn tin, anh không hề hồi đáp.
Ý thức càng lúc càng rõ, nghiêng đầu nhìn màn đêm đen nhánh một cách vô ích, cô không hề thấy buồn ngủ, khóe mắt thỉnh thoảng nhìn về di động, đợi nó kêu lên lần nữa.
Lòng bàn tay run lên, một luồng sánh sáng chiếu lên góc trần nhà, cơ thể chán chường như bị trúng thuốc kích thích, lật ngược người lấy điện thoại, hai mắt trợn to nhìn mấy chữ.
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Không hề chất vấn tội, chỉ đơn thuần quân tâm tựa như vẻ mặt trước sau như một của anh, lạnh lẽo không hề có bất cứ điều gì khác lạ. Lục Thiếu Phàm có ý gì? Cô đoán không ra!
Ảo não vứt điện thoại lên tủ, nhìn trần nhà đen thui, thở dài một tiếng, tối nay nhất định cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Biên kịch “Xa nhau” tham gia lễ điện ảnh ở Holywood, hơn nữa phim sẽ được trình chiếu đầu tiên ở LA, ảnh đế của hôm nay đảm nhiệm một nam diễn viên chính vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Cặp nam nữ này cũng vì trên phim mà xảy ra liên tiếp scandal, khiến cho báo giới bên ngoài đều chú ý.
Âu Nhiễm Phong bất ngờ xuất hiện ở thành phố A, khiến cho giới truyền thông đều hỏi hai người “phim giả tình thật” lần này lại đi tới Holywood cùng nhau biến nó thành tiêu điểm để giới truyền thông truy đuổi.
Mới sáng sớm, vô số người hâm mộ giơ cao bảng hiệu đứng ngoài sân bay vây lấy, đám chó săn không ngừng vươn cổ nhìn từng chiếc xe đi qua, khiến cho giao thông ở sân bay bị bế tắc.
Khi chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại ở cổng sân bay, cả người hâm mộ và đám chó săn đều bổ nhào lên, bao lấy chiếc xe không để nước chảy qua
“Xôn xao”- Cửa xe mở ra, Mẫn Nhu dẫn đầu xuống xe, đám người kích động bên ngoài lui lại, để cho Mẫn Nhu bước xuống.
“Mẫn Nhu!! Mẫn Nhu!”
“Anh yêu em, Mẫn Nhu!”
“Mẫn Nhu, lần này sang Holywood, cô có lòng tin sẽ giành được giải thưởng sao?”
“Mẫn Nhu nghe nói cô sẽ cùng anh Âu Nhiễm Phong đồng hành, lần này Âu Nhiễm Phong xuất hiện ở thành phố A có phải vì cô không?”
Tiếng la hét ầm ĩ, tiếng phỏng vấn của kí giải hòa vào nhau, khiến cho phi trường yên lặng trở thành chợ cá, sự ngăn cản của nhân viên bảo an trở nên vô tác dụng, không thể tiến hành việc sơ tán.
Từng cây gậy cứng vung lên nhưng không hạ xuống sợ sẽ vô tình đánh trúng người, Chân Ni cố sức che cho Mẫn Nhu đi qua.
“Các vị xin nhường một chút!! Các vị xin nhường một chút.”
Mẫn Nhu ăn mặc đơn giản, có lẽ đã đoán được sẽ gặp khung cảnh hỗn loạn này, vì vậy ăn mặc chú trọng tiện lợi an toàn chứ không phải coi trọng xinh đẹp.
Mũ lưỡi trai màu đen, mắt kính râm màu đen che nửa gương mặt, Mẫn Nhu cúi thấp đầu, Chân Ni che chở đi vào trong sân bay.
“Các vị, chúng tôi không có thời gian, nếu có vấn đề gì thì trong buổi lễ công chiếu phim có thể hỏi?”
Chân Ni vừa ngăn cản người hâm mộ và đám kí giả điên cuồng vừa nở nụ cười uyển chuyển nhẹ cự tuyệt.
“Mẫn Nhu!Mẫn Nhu! Mẫn Nhu!”
Mẫn Nhu đi rất nhanh, trên căn bản có thể coi như là chạy chậm, Chân Ni theo sát sau, tiếng la ó ngày càng xa, Mẫn Nhu mới từ từ thả chậm bước, thở phào nhẹ nhõm, nhìn trạm kiểm an cách đó không xa.
“MÌnh đi làm thủ tục đăng kí, cậu vào trước đi”
“Được.”
Chân Ni cười vỗ vai Mẫn Nhu, vội vàng chạy đi đến chỗ quầy đăng kí.
Mẫn Nhu kéo rương hành lý, chậm rãi đi về phía bốn người đang đứng tụm lại với nhau, sau đó hướng về một người đàn ông cao gầy cười nói.
“Đạo diễn Lý.”
Lý Nghị là đạo diễn nổi tiếng trong nước, chủ yếu quay chụp phim tình cảm, mới đây được nhận giải thưởng trong liên hoan phim Cannes cho bộ phim thần tượng điện ảnh, lần này đầu tư của Lý Nghị vào “Xa nhau” là rất lớn.
Lý Nghị thấy Mẫn Nhu mặc bộ đồ đen thoải mái, xoa cằm cười: “Mẫn Nhu tới rồi sao, Âu Nhiễm Phong vẫn chưa tới, tôi còn tưởng hai người sẽ đến cùng.”
Mẫn Nhu biết scandal giữa cô và Âu Nhiễm Phong nhất thời không thể nói rõ, ánh mắt quét qua mọi người, tổ biên kịch cùng những nhân viên quan trọng đều mập mờ nhìn cô cười.
Có một số việc không cần làm rõ ràng, đều là người trong cùng một tổ, không nhất thiết phải gây khó chịu cho nhau, Mẫn Nhu chỉ ngượng ngùng cười nói: “Tôi không biết anh ấy ở khách sạn nào, nếu không trước khi tới có thể đưa anh ấy đi một đoạn.”
“Vậy thì khiến anh thụ sủng nhược kinh!”
Một giọng nam hài hước cất lên, Mẫn Nhu bĩu môi, đôi mắt trợn to dưới lớp kính, không cần đoán cũng biết Âu Nhiễm Phong đứng sau lưng cô.
“Chân Ni đã sắp xếp xong, đạo diễn vậy tôi đi trước.”
Mẫn Nhu lễ phép chào hỏi đạo diễn, rồi vẫy tay chào những người khác đi về phía khi kiểm an, đối với Âu Nhiễm Phong thì không quan tâm.
“Nhiễm Phong a, xem ra, cậu phải cố thêm nữa, nếu không cũng không cần diễn.”
Lời nói Lý Nghị cao thâm, cổ vũ vỗ vỗ vai Âu Nhiễm Phong, dùng ánh nhìn theo Mẫn Nhu.
Đôi môi mỏng của Âu Nhiễm Phong cong lên, đối với lời nhạo báng của Lý Nghị không phản bác, lông mày nhướng lên, trong đôi mắt đầy sự tự tin.
Mẫn Nhu đi tới khu kiểm an, im lặng đứng bên Chân Ni, ngược lại càng khiến Chân Ni tò mò.
“Thế nào? Không vui sao?”
“Không có gì.”
Chân Ni nửa tin nửa ngờ quan sát nét mặt sa sầm của Mẫn Nhu, lúc đưa vé cho nhân viên máy bay thì dùng mắt liếc về phía tổ biên kịch, chỉ thấy khóe miệng xấu xa của Âu Nhiễm Phong đang nhìn chằm chằm Mẫn Nhu.
“Âu Nhiễm Phong muốn theo đuổi cậu sao?”
Mẫn Nhu cam chịu mím môi, nghiêng đầu.
“Kỳ thật điều kiện anh ta cũng không tệ, vẻ ngoài đẹp trai, tiền đồ sáng lạng, cậu cũng không biết trên internet đang phản hồi lại scandal giữa hai người...”
“Chân Ni vào thôi.”
Mẫn Nhu khó chịu nói, cắt ngang bài diễn thuyết của Chân Ni, Chân Ni gãi gãi mái tóc ngắn nhìn trộm Âu Nhiễm Phong, đi theo Mẫn Nhu kiểm an, vẫn không quên nhắc đi nhắc lại một câu.
“Thật rất tốt.”
“Chân Ni.”
Hành khách lục tục leo lên máy bay, Mẫn Nhu bước vào cabin, Chân Ni lui lại sau để gửi hành lý, cô tìm được chỗ ngồi liền im lặng ngồi xuống nhìn phong cảnh ngoài cửa.
“Không ngại thì anh ngồi đây được chứ?”
Mẫn Nhu ngẩng đầu nhìn nụ cười khiêm tốn của Âu Nhiễm Phong đang đứng cạnh chỗ ngồi, lông mày đen chau lại, không nói gì cũng không ra hiệu, môi mím lại, cầm lấy đồ bịt mắt đeo lên. Sau đó, quay đầu đi không để đến Âu Nhiễm Phong vẫn chờ ý kiến từ cô.
Lông mày Âu Nhiễm Phong nhướng lên, đôi mắt nhìn dáng vẻ thờ ơ của Mẫn Nhu, đôi môi nở nụ cười xấu xa, không khách khí ngồi xuống bên cạnh Mẫn Nhu.
Khoang đã đầy chỉ còn chỗ này, anh không ngồi đây còn ngồi đâu nữa?
“Chuyện lần trước suy nghĩ thế nào?”
“…”
Lông mày nhíu lại, không ngừng cố gắng: “Anh ta đã có người phụ nữ khác, em cần gì phải đâm đầu vào ngõ cụt, làm bạn gái chưa chắc không phải là lựa chọn xấu.”
Tay cô đưa lên, kéo đồ bịt mắt xuống, đôi mắt nhất thời không quen với ánh sáng nheo lại, cằm thon nhỏ khẽ nâng lên, nhìn anh miệt thị.
“Dù có cần bạn trai, tôi cũng không tìm được loại công tử ăn chơi tự cho mình là đúng!”
Dứt lời, cô rút một bộ headphone ra nhét vào lỗ tai mình.
Âu Nhiễm Phong lại lần nữa thất bại, gương mặt tuấn tú hơi sa sầm, đôi mắt quyến rũ khẽ suy nghĩ, cũng giận quá mà cười, đường cong nơi miệng trở nên lạnh lẽo.
“Sớm muộn có một ngày, anh sẽ khiến Mẫn Nhu em cam tâm tình nguyện làm bạn gái công tử ăn chơi này.”
Mẫn Nhu không phản ứng để mặc anh, thần thái tự đeo khăn bịt mắt, ngã đầu ngủ, Âu Nhiễm Phong thì cắn răng nghiến lợi tức giận.
“Các vị hành khách, chào mừng đến hãng hàng không X bay từ XX đến xxxx, chuyến bay lần này có chiều dài xxxx km…”
Trên ghế ghẽ chấn động, Mẫn Nhu nhíu mày, nhẹ nhàng kéo một góc đồ bịt mắt lên, nhìn sang Âu Nhiễm Phong đang buồn bực nhíu mày, tựa vào sau.
Nếu không ai quấy rầy, Mẫn Nhu sẽ cởi đồ bịt mắt, quay đầu nhìn máy bay từ từ rời khỏi mặt đất, bay lượn trên trời cao, đôi mắt híp lại nhìn mây trắng trời xanh từ từ trôi đi trước mắt, có chút mơ màng.
Vì sao, khi Âu Nhiễm Phong tuyên bố nói cô làm bạn gái, trong đầu cô lại nhớ đến người kia?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc