Sau khi cả hai dùng bữa xong thì đi ra ngoài,vừa đẩy cửa đi ra thì Lục Dạ Hàn tá hỏa vì thấy Diệp Tâm Ngữ đang ngồi trên ghế đợi sẵn, vẻ mặt không được vui cho lắm, Lục Dạ Hàn biết ngay là có điềm không tốt anh liền đi tới ôm cô vào trong lòng.
“Bà xã, em đến sao không vào mà ngồi đây?”
Thẩm Mi Trang lúc này bị câu nói của anh làm giật mình, người con gái này là vợ của anh sao? Không ngờ đã mang thai rồi, xem ra không còn một chút cơ hội nào cả, cô liền lùi lại về phía sau để vợ chồng Lục Dạ Hàn tình tứ.1
“Lục chủ tịch, tôi có chuyện nên về trước nhé.”
Thẩm Mi Trang vuốt иgự¢ thở phào, suýt chút nữa cô mà làm gì quá lố chắc sẽ có màn đánh ghen thế kỷ mất lúc đó bị đám phóng viên chụp lại rồi còn gì là danh tiếng của cô nữa, cũng may là chưa đi quá xa, nhân cơ hội này rời đi càng sớm càng tốt.1
Lục Dạ Hàn cũng không mấy để ý đến Thẩm Mi Trang, anh chỉ để ý đến gương mặt đang cau có lại của cô vợ mình, Diệp Tâm Ngữ thấy Thẩm Mi Trang rời đi rồi lúc này cô mới đứng dậy đẩy anh ra, Lục Dạ Hàn biết là cô hiểu lần chuyện lúc nãy nên anh liền nắm tay cô níu lại giải thích.
“Tâm Ngữ, nghe anh giải thích đi!”
Diệp Tâm Ngữ vẫn nhất quyết không muốn nghe, anh sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng của cô nên anh không dám làm mạnh.
“Cơm mẹ anh nấu nè tự ăn đi tôi đi về.”
Diệp tâm Ngữ hất tay anh ra rồi chạy đi, Lục Dạ Hàn không ngờ mình đã gây thêm chuyện nữa rồi sao sớm không tới muộn không tới mà lại ngay lúc đó chứ, đúng là làm chồng thật không dễ mà, anh thật không thể hiểu nổi tâm trạng của phụ nữ khi mang thai lại khó chịu đến như vậy, hở một chút là giận, làm cái gì cũng giận, tâm lý thất thường khó mà hiểu cho được.
“Tâm Ngữ, nghe anh nói đã.”
Lục Dạ Hàn ôm lấy cô từ phía sau lưng, Diệp Tâm Ngữ đứng yên đấy không nhúc nhích, là cô đang khóc sao? Anh cảm nhận được cô đang run lên từng hồi, Lục Dạ Hàn nhẹ xoay cô lại đối diện với mình, Diệp Tâm Ngữ nhìn sâu vào ánh mắt của anh dường như không có vẻ là lừa dối cô, ánh mắt đầy sự mệt mõi còn có cả quần thâm nữa.
“Anh nói đi, em nghe.”
Diệp tâm Ngữ nhìn anh mà xót xa trong lòng,cô quên đi mất chuyện mình giận anh rồi, đưa tay chạm vào gương mặt thiếu sức sống của anh.
“Cô ấy là người đại sứ cho tập đoàn, thật ra nếu biết em đến anh đã không ăn cơm với cô ấy rồi, vì đây là lần gặp đầu tiên...”
Lục Dạ Hàn chưa nói hết câu đã bị Diệp Tâm Ngữ chặn lại, cô đưa tay để môi anh sau đó gật đầu tỏ ý hiểu rồi.
“Em hiểu đừng nói nữa, là do em không tin anh, do anh không có thời gian cho em nên em lo sợ sẽ mất anh.”
Diệp Tâm Ngữ đưa tay ôm lấy anh cứ như là lâu lắm rồi chưa gặp vậy, cũng phải anh đã bỏ thời gian ra quản lý hai công việc mà không để tâm đến cô nên sinh ra nổi lo lắng cũng là điều đương nhiên, nhưng không sao từ hôm nay anh sẽ sắp xếp công việc ổn định hơn để có thời gian chăm sóc cho cô.
“Tâm Ngữ anh sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa anh sẽ đưa em đi mua sắm và đến những nơi em muốn đi có chịu không?”
Diệp Tâm Ngữ liền gạt đầu lia lịa, cả hai cứ thế mà bình yên cùng nhau trở về, cứ nghĩ là sẽ lại tiếp tục chiến tranh lạnh một lần nữa nhưng vợ chồng họ rất là biết cách tin tưởng nhau nên không thể nào có chuyện chiến tranh lạnh xảy ra một lần nữa.
....
Mới đó mà đã đến ngày Diệp Tâm Ngữ hạ sinh, cô nằm trên bàn mổ vì không thể sinh thường được, nổi đau đớn này của cô Lục Dạ Hàn thật muốn thay cô gánh chịu một phần, anh đứng bên ngoài đi tới đi lui lòng nóng như lửa đốt, Lục phu nhân và Lục lão gia cũng có mặt tại bệnh viện.
Ai cũng mong chờ cầu cho cô mẹ tròn con vuông, của phòng phẫu thuật bật mở, tiếng khóc oe oe của đứa bé vang lên, Diệp Tâm Ngữ đã quá đuối sức rồi, cô hiện tại đã chìm vào giấc ngủ, cô và đứa trẻ được đưa đến phòng hồi sức, Lục Dạ Hàn liền chạy vào ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô.
“Bà xã, em vất vả rồi.”
Lục phu nhân được có cơ hội ngắm đứa cháu trai chào đời rồi, hôm nay quả là một ngày đại hỷ, hai vợ chồng Lục lão gia mừng khôn xiết liền bắt đầu mở cuộc họp đặt tên cho đứa cháu đầu lòng, có quá nhiều tên nhưng không biết nên chọn tên gì, người thì ý này người thì ý kia, Lục phu nhân và Lục lão gia mỗi người có một cái tên riêng và muốn đặt cho cháu trai của mình.
“Tên Nhất Phàm làm sao mà hay, phải là Nhất Thiên mới hay.”
Lục lão gia vẫn thích cái tên Lục Nhất Thiên hơn, nhưng Lục phu nhân lại thích cái tên Lục Nhất Phàm hơn, cả hai bắt đầu nảy sinh tranh cãi vì chuyện đặt tên.
“Tôi muốn cháu tôi tên đó ông làm gì được tôi?”
Lục phu nhân nhíu mày nói, lúc này Lục Dạ Hàn đi tới vỗ vai hai người cang ngăn, nếu không họ quậy phá banh bệnh viện này mất.
“Con đặt rồi, Lục Nhất Bảo vậy đi khỏi tranh cãi.”