Bác Dương đã quay trở lại đó để tìm vật chứng trên tay của Bạch Sinh Liên trong đoạn video, lúc này bà ta và tên kia cũng đã xong chuyện từ rất lâu rồi, không ngờ đột nhập hai lần rồi mà bà ta vẫn chưa phát hiện, không lẽ bà ta lơ là vậy sao? Bác Dương nhân cơ hội đó lẻn vào phòng cũ của Diệp Hoài An quả như dự đoán bà ta vẫn còn để vật chứng ở trong phòng.
“Đây rồi.”
Bác Dương tỉ mỉ cất vào trong túi, lúc này bỗng có một người nào đó ở phía sau dùng gậy đập vào đầu của bác Dương làm ông ngã lăng ra đất và ngất đi, lúc này Bạch Sinh Liên đi vào, bà ta ngồi xuống nở nụ cười nham hiểm kéo nón của ông xuống.
“Lão già ૮ɦếƭ tiệt này dám đột nhập vào đây để lấy chứng cứ sao? Ông tưởng tôi không biết à?”
Bạch Sinh Liên dùng chân đá vào người ông, lúc này bà ta nhướng mày ra lệnh cho bọn thuộc hạ trói ông lại.
“Mang ông ta đến khu nhà hoang.”
Bạch Sinh Liên sắp chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần thành công nhất định bà ta sẽ hoàn toàn chiếm được Diệp thị lẫn Trương thị, có khi còn vớt được một chút của cải của Lục thị cũng nên, nhất định phải thành công không được thất bại.
Bạch Sinh Liên đi tới nói nhỏ gì đó với tên thuộc hạ, hắn liền gật gù hiểu ý và nhanh chóng rời đi.
“Diệp Tâm Ngữ à Diệp Tâm Ngữ, mày không thể hơn tao được.”1
Lúc này Diệp Tâm Ngữ đang ở cục cảnh sát, cô cùng A Thanh quan sát lập đi lập lại nhiều lần đoạn video, do Bạch Sinh Liên đã cắt bớt những đoạn quan trọng nên vẫn chưa thể kết luận được nhưng thứ trên tay bà ta rốt cuộc là gì vậy chứ?
“Cậu đã từng nghe qua một loại hương có thể gϊếŧ ૮ɦếƭ tế bào cơ thể không?”
A Thanh nhìn vật đó không rõ nên chưa thể chắc chắn được, anh dựa vào những gì mà Diệp Tâm Ngữ cung cấp cho mình mà suy luận ra, Diệp Tâm Ngữ thật sự chưa từng nghe qua chuyện này, cô nhận ra là thứ này thường có mùi hương khá thơm do Bạch Sinh Liên mang từ quê đến.
“Không lẽ thật sự là nó?”
“Tớ không chắc chắn, nhưng có thể liên quan đến nó, chỉ cần mang nó đến tơ sẽ đem đi kiểm tra ngay.”
Diệp Tâm Ngữ nhìn vào đồng hồ, thường bác Dương làm việc rất nhanh cơ mà sao đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa đến nữa, lúc này lòng cô nóng như lửa đốt, cô lo lắng cho bác Dương bị Bạch Sinh Liên làm khó dễ, với một phần sợ bác tìm không thấy vật đó, thứ quan trọng như vậy dễ gì Bạch Sinh Liên giữ lại chứ, bà ta đâu có ngốc.
“Bác Dương vẫn không có tin tức gì sao?”
A Thanh cũng nóng lòng không kém, Diệp Tâm Ngữ đứng dậy đi qua đi lại mong đợi, thời gian cứ thế trôi qua, Diệp Tâm Ngữ tạm quay về nhà để nghỉ ngơi ngày hôm sau gọi cho bác Dương xem sao, cô sợ lỡ gọi bây giờ lúc bác đang làm việc thì tiêu.
Ngày hôm sau...
Diệp Tâm Ngữ bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô liền tỉnh dậy và tìm điện thoại, nhất định là bác Dương đã tìm ra rồi, cô vui vẻ cầm điện thoại lên nhưng một dòng số lạ hiện trên điện thoại khiến cô có linh cảm bất an, Diệp Tâm Ngữ run run tay nhẹ bắt máy.
“Alo.”
“Chào cháu yêu, nhớ mợ không?”
Giọng nói của Bạch Sinh Liên tỏ vẻ đùa giỡn với cô, Diệp Tâm Ngữ liền đờ người ra, sao bà ta lại gọi cho cô chẳng lẽ... bác Dương đã bị gì rồi sao? Bạch Sinh Liên liền gửi đoạn video quay bác Dương đang bị bọn người đó trói và nhốt ở một nơi lạ.
“Bà muốn gì?”
Diệp Tâm Ngữ cố tỏ ra bình tỉnh trầm giọng hỏi bà ta.
“Ồh chỉ là muốn thông báo với con là bác Dương yêu dấu của con đang nằm trong tay mợ, nếu muốn chuộc ông ta lại thì đến khu XX, nhớ không được gọi cảnh sát và đem theo cái USB đến đây, nếu không... tao sẽ gϊếŧ lão già này.”
Câu nói của Bạch Sinh Liên khiến cô ૮ɦếƭ lặng, thì ra bà ta không hề đơn giản như cô nghĩ, con mụ này rất mưu mô, không ngờ lại mắc bẫy của bà ta, Diệp Tâm Ngữ siết chặt tay lại, ánh mắt ẩn sâu ngọn lửa hận thù, cô đã mất hai người thân yêu rồi, cô không thể để mất đi thêm một người nữa, bác Dương đã vì cô làm quá chuyện nguy hiểm, cô không thể đẻ bác ấy có chuyện gì.
“Được, bà phải bảo đảm an toàn cho bác ấy.”
“Yên tâm không sức mẻ gì đâu, chỉ cần mày đảm bảo yêu cầu của tao.”
Bạch Sinh Liên liền ngắt máy, ánh mắt nham hiểm vô cùng, cuối cùng cái đuôi hồ ly của bà ta cũng lộ rõ ra rồi, Diệp Tâm Ngữ cầm lấy điện thoại tra địa điểm mà bà ta nói, sau đó liền chuẩn bị mọi thứ để đi giải cứu bác Dương, cô chuẩn bị một cái USB giả còn cái thật thì để ở nhà, cái giả cũng giống cái thật nhưng chỉ là cắt bớt vài tình tiết trong đó.
“Muốn đấu với tôi? Mụ già tôi sẽ đấu hết mình với bà, tôi sẽ mang đầu bà tế vong linh của cha mẹ tôi.”