Diệp Tâm Ngữ tuy rất hận Diệp Hoài An nhưng trong lòng cô vẫn coi ông ta là cha của mình, máu chảy thì ruột mềm nên nghe tin ông mất cảm giác đau đớn xé tâm can, nếu con đàn bà đó không xuất hiện có lẽ cô đã có một gia đình hạnh phúc yên bình như cô mong muốn rồi, người cô hận nhất bây giờ chính là Bạch Sinh Liên, cô phải khiến bà ta trả giá cho những gì bà ta đã gây ra.
Cô lén đến bệnh viện, cô lợi dụng không có Bạch Sinh Liên ở đây nên cô đã vào nhìn mặt của ông lần cuối, bây giờ ông đã sắp chuyển tới nhà xác để chuẩn bị làm thủ tục chôn cất, cô rất muốn đưa ông đến mảnh đất của mẹ mình đang yên nghỉ để chôn cất ông bên cạnh nhưng cô sợ mẹ của cô không chấp nhận, vì những gì ông đã gây ra cho bà.
“Cha... hãy an nghỉ.”
Diệp Tâm Ngữ cúi đầu chào ông coi như tiễn biệt lần cuối, cô quay lưng rời đi, cô quay trở về tiếp tục dưới thân phận là Trương Tiểu Mỹ, từ ngày hôm nay Diệp Tâm Ngữ đã ૮ɦếƭ rồi chỉ còn lại Trương Tiểu Mỹ thôi, chính Lục Dạ Hàn đã gϊếŧ ૮ɦếƭ cô gái ngây thơ ngốc nghếch đó mãi mãi rồi.
Lục Dạ Hàn cũng bắt đầu quay trở lại đời sống bình thường, tâm anh dường như không còn đặt nặng việc Diệp Tâm Ngữ ra sao nữa, anh được tự do rồi được là chính mình không cần phải quan tâm gì thêm, anh và Diệp Tâm Ngữ vô tình lướt qua nhau như hai người xa lạ, cô thấy bóng dáng quen thuộc của anh vừa đi ngang qua liền quay đầu lại nhìn, anh vậy.
Cả hai nhìn nhau một lúc, Diệp Tâm Ngữ mới nhớ lại cô mang thân phận là Trương Tiểu Mỹ nên anh mới quay đầu lại nhìn cô thôi, nếu là Diệp Tâm Ngữ thì sao? . Truyện Trọng Sinh
“Cô Trương, lâu quá không gặp.”
Lục Dạ Hàn vẫn đứng đó gương mặt tươi tỉnh hơn lúc trước, anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô, nhưng cô lại chán ghét cái ánh mắt đó của anh khi dành cho Trương Tiểu Mỹ.
“Lâu quá không gặp.”
Cô nhẹ giọng lịch sự chào lại, nhưng trong thâm tâm không còn chút cảm xúc gì.
“Có rảnh đi ăn với tôi được không?”
“Xin lỗi, tôi rất bận tôi đi trước đây.”
Diệp Tâm Ngữ cúi mặt rồi lướt qua anh, sao lại cảm giác cô đơn như vậy,lúc này Diệp Tâm Ngữ lên xe đi cùng với Phong Vũ Luân đến chỗ bàn giao chính sự, Lục Dạ Hàn nhìn theo bóng dáng của cô lên xe đi khuất dường như cô đang xa lánh trốn tránh anh thì phải.
“Cô ấy bị sao vậy nhỉ?”1
.....
Phía Bạch Sinh Liên, bà ta đã thỏa mãn mọi chuyện rồi, cuối cùng gia sản của Diệp thị đã hoàn toàn rơi vào tay của bà ta, bà ta đã tuyển dụng những sát thủ có tài nghệ cao siêu để nhằm gϊếŧ mối hiểm họa cuối cùng đó là Diệp Tâm Ngữ, có vẻ bà ta nghĩ cô đã bị gϊếŧ ૮ɦếƭ bởi tên sát thủ đó rồi, bà ta vươn vai hít thở khí trời.
“Sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi, mất một đời để tranh đấu giành quyền lực trong cái nhà này đã quá khổ rồi.”
Bạch Sinh Liên đứng trước bài vị của chồng mình, chắc hẳn bây giờ dòng họ Diệp gia đang ở dưới âm ti rất hận bà ta, nhưng có ai biết được những gì bà ta làm ngày hôm nay đơn giản không vì cái gia sản mà vì sinh tồn, đã khiến bà ta trở thành một người đàn bà độc ác gϊếŧ người không chớp mắt.
“Diệp gia từng là một cái địa ngục trần gian một khi bước vào khó có ngày ra.”
Bạch Sinh Liên xoay một vòng rồi cười lớn, bà ta bây giờ sống cô độc trong cái gia tài kếch xù ấy, bỏ mặc Diệp Thiến Thiến ngày ngày chịu đau khổ trong trại cai nghiện, người làm mẹ như bà ta không xứng đáng được gọi một tiếng mẹ.
“Kết thúc rồi.”
Phía Diệp Tâm Ngữ, cô cùng Phong Vũ Luân đến chỗ bàn giao công việc, sau khi họp xong cô cảm thấy nhức đầu, lưng lại rất đau, Phong Vũ Luân đã để ý rõ thấy dạo gần đây cô dường như đổi cách ăn mặc của mình, không còn diện những bộ váy ngắn hay là ôm sát người nữa mà thay vào đó là những bộ váy rộng rãi, giày cao gót được thay bằng giày đế bệt.
“Nhìn cô gần đây rất lạ, bộ... cô có thai rồi sao?”
Phong Vũ Luân tính tò mò thẳng thắn nói nhỏ vào tai cô hỏi, Diệp Tâm Ngữ lườm anh một cái rồi khẽ đẩy anh ra.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đã có chồng đâu mà có con chứ?”
“Lần trước đi ăn chung cô lại buồn nôn, mấy nay không gặp lại đổi phong cách như vậy khiến người ta nghi ngờ thôi mà.”
Phong Vũ Luân mỉm cười đi theo phía sau cô, Diệp Tâm Ngữ dạo này tâm trạng không tốt mà anh trêu như vậy khiến cô muốn đá anh một cái vậy đó.
“Nè đợi tôi với!”
Phong Vũ Luân chạy theo cô, cả hai đi được một đoạn thì nhìn thấy Lục Dạ Hàn đang đứng nói chuyện với một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc quyến rũ vô cùng, chân dài nước da trắng mịn, nhìn qua chắc có lẽ là người mẫu với cách ăn mặc sang trọng như vậy có lẽ là người mẫu rồi.