Lục Thiếu Chỉ Yêu Cô Vợ Ngốc - Chương 48

Tác giả: Lạc Lạc

Diệp Tâm Ngữ đưa tay mời bà ta ngồi xuống, Diệp Tâm Ngữ vỗ tay mạnh lúc này có người đi vào mang trà và bánh ra đãi khách. Bạch Sinh Liên như đứng hình bà ta không ngờ mình cũng có ngày đối diện với cô trong tình thế như thế này, bà ta lườm cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Mợ, đã lâu không gặp.”
Diệp Tâm Ngữ nở nụ cười nham hiểm, cô cũng đợi tới cái ngày này lâu lắm rồi, cô đứng dậy đi tới rót trà ra ly cho Bạch Sinh Liên, bà ta liền nắm lấy tay của cô.
“Mày đúng là nham hiểm, dám lừa gạt tao bấy lâu nay, mày không hề ngốc mà còn tự mở công ty nữa chứ.”
Diệp Tâm Ngữ liền hất mạnh tay của bà ta ra, cô đi tới ngồi đối diện với bà ta, cô quăng lên bàn cái bản hợp đồng bán công ty cho cô, bên trên là chữ ký quen thuộc của con gái cưng bà ta là Diệp Thiến Thiến.
“Thiến Thiến, là mày đã dụ dỗ nó.”
Bạch Sinh Liên liền kích động định xông tới thì người của Diệp Tâm Ngữ đi vào đè bà ta xuống, tay của cô cầm điện thoại lướt lướt tỏ vẻ lười biến nhìn Bạch Sinh Liên đang vùng vẫy ở đó.
“Không hề, là con gái bà tự nguyện, cô ta nghiện ngập tìm tôi để xin tiền mua thuốc nên cô ta đã tự nguyện ký vào đấy không liên quan gì đến tôi cả.”
Bạch Sinh Liên như ૮ɦếƭ lặng tại chỗ, thì ra chuyện công ty bị thu mua là có thật, những gì bà ta muốn có được bây giờ đã trở thành công cóc rồi, cái này gọi là của thiên trả địa, gia sản của Diệp thị vốn là thuộc về cô những gì bà ta làm đều đã gánh lấy hậu quả cả rồi.
“Là ông trời giúp cho tôi thôi.”
Diệp Tâm Ngữ đứng dậy cười lớn, lúc này Bạch Sinh Liên chỉ muốn bay tới Ϧóþ ૮ɦếƭ cô nhưng bị kiềm bởi hai người to con, bà ta không thể làm gi được cô, đúng là năm đó bà ta nên xử lý cô càng sớm càng tốt thì có lẽ bà ta đã không có ngày hôm nay.
“Con khốn, thả tao ra, mau trả công ty lại cho tao!”
Bạch Sinh Liên lúc này điên cuồng cào lên bàn muốn xông tới, Diệp Tâm Ngữ cũng đã giải quyết và làm rõ mọi chuyện về công ty của Diệp thị cũng xong rồi, cô đi tới chỗ bà ta đưa tay nắm lấy tóc của bà ta giật mạnh.
“Gì mà công ty của bà? Bây giờ đã rõ mọi chuyện rồi thì cút đi!”
Diệp Tâm Ngữ quăng bà ta mạnh xuống bàn, lúc này bảo vệ cũng lôi bà ta ra mặc cho bà ta la hét khiến ai cũng phải ngó theo, Diệp Tâm Ngữ đi tới cửa sổ nhìn xuống bên dưới, cô cười thỏa mãn, Bạch Sinh Liên bị quăng ra ngoài đường như một con chó già.
“Tao sẽ gϊếŧ mày, hãy đợi đấy!”
Bạch Sinh Liên siết chặt tay lại, lửa giận trong lòng bà ta bắt đầu bùng cháy, nếu năm đó bà ta gϊếŧ cô cùng với Trương Diệu Ái thì đâu có ngày hôm nay, vì diễn xuất của cô quá tốt bà ta không thể nào nhận ra được, lại còn để cô gả vào Lục gia điều này đã trở thành cái bàn đạp chô tiến xa hơn và không còn trong tầm kiểm soát của bà ta.
Diệp Tâm Ngữ lái xe đến một nơi xa thành phố, tại một khu vườn hẻo lánh ít người qua lại, nơi đây là chỗ yên nghỉ của mẹ cô, từ lúc bà mất Diệp Tâm Ngữ đã cho người mang bà đến đây tránh khỏi khói bụi và ồn ào của thành phố, gần đó là một căn nhà cũ kĩ của dì Thẩm, từ lúc mẹ cô mất bà ấy đã ở đây để chăm nom mộ của mẹ cô.
“Tiểu thư.”
Dì Thẩm nhìn thấy cô liền chạy ra mừng rỡ, từ lúc mẹ cô mất thì Diệp Tâm Ngữ lần đầu tiên đến đây, nơi này rất yên tĩnh thoáng mát, cô đã cho người trồng hoa cúc trắng mẹ mẹ lúc còn sống rất thích, vườn hoa bây giờ đã xum xuê rồi.
“Dì Thẩm con có mang chút đồ ăn cho dì, đây là tiền con gửi dì cứ sử dụng đi.”
Diệp Tâm Ngữ lấy ra một cọc tiền nhét vào tay của dì Thẩm, nhưng dì ấy không phải người vì tiền, dì ấy liền từ chối trả cọc tiền lại cho cô.
“Tiểu thư nhiều lắm, tôi không nhận đâu.”
Diệp Tâm Ngữ nhất quyết muốn dì Thẩm nhận lấy, vì bây giờ số tiền này không phải gọi là lớn đối với cô nhưng có thể để dì Thẩm sống được ngần ấy năm, do dì không có con cái chỉ sống một mình ở đây chăm mộ cho mẹ cô, dì ấy cần phải có tiền để chăm sóc cho bản thân mình ở độ tuổi già yếu này.
“Tiểu thư...”
“Dì nhận đi mà, coi như nhận vì con đi!”
Dì Thẩm thở dài một hơi sau đó cũng nhận để cho cô vui, Diệp Tâm Ngữ ôm lấy dì ấy vào lòng, sau đó cô đi tới thắp hương cho mẹ của mình, bây giờ cô đã lấy lại những gì thuộc về mẹ cũng như thuộc về cô rồi, chỉ còn một cái cuối cùng là trừng trị bọn người đó nữa mà thôi.
“Mẹ, ở trên trời an nghỉ nhé, con sẽ khiến cho Trương thị chúng ta trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất.”
Diệp Tâm Ngữ cúi đầu lạy trước ngôi mộ của Trương Diệu Ái, gương mặt phúc hậu của bà đang mỉm cười rất tươi, cứ như bà vẫn luôn ở bên cô giúp đỡ cho cô từng chút một vậy, chỉ tiếc rằng một người cả đời chỉ sống vì người khác lại còn rất hiền hậu như bà lại mất sớm như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc