Diệp Tâm Ngữ quay về nhà sau một ngày mệt mỏi, cô vẫn luôn về sớm hơn Lục Dạ Hàn một chút, cô vừa thay quần áo xong thì Lục Dạ Hàn cũng vừa về tới, nhưng hôm nay trông anh có vẻ không vui, Diệp Tâm Ngữ đi tới giúp anh tháo giày và cà vạt ra.
“Cám ơn em.”
Lục Dạ Hàn ngồi xuống ghế sofa xoa xoa hai bên thái dương của mình, Diệp Tâm Ngữ rất hiểu chuyện cô liền đi vào mang một ly trà sữa nóng đặt lên bàn cho anh, Lục Dạ Hàn cũng bớt áp lực hơn, anh nâng ly sữa lên uống cạn.1
“Hôm nay anh mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi, em nấu cơm xong rồi vào ăn thôi.”
Lục Dạ Hàn nhận được một tin phải sang Pháp để hợp tác với một tập đoàn bên đó, anh lo lắng khi phải để Diệp Tâm Ngữ ở nhà, sợ cô xảy ra chuyện gì chắc anh phải ân hận cả đời mất, mẹ của anh cũng tái phát bệnh vì cô.
“Anh sắp đi công tác khoảng một tuần.”
Lục Dạ Hàn lấy điện thoại ra gõ lên bàn phím rồi gửi gì đó, anh vẫn luôn bận rộn như vậy, nhìn anh cô chỉ muốn san sẻ nhưng cô lấy thân phận ngốc nghếch này đòi san sẻ công việc với anh là điều không thể rồi.
“Em muốn đi cùng anh không?”
Diệp Tâm Ngữ không ngờ anh lại ra đề nghị này, cô đứng hình khoảng vài giây, cô còn nghĩ anh sẽ lại nhốt cô ở trong phòng nữa chứ, cô nhận thức được lời đề nghị của anh cô liền gật đầu lia lịa.
“Em đi với anh, em thích lắm.”
Lục Dạ Hàn cũng không ngờ mình lại đưa ra lời đề nghị này, liệu mang cô theo có cản trở công việc hay không, nhưng thà mang cô theo ổn hơn là để ở nhà, Lục Dạ Hàn đưa tay xoa đầu cô sau đó đi đến bàn ăn cơm cùng Diệp Tâm Ngữ.
Ngày hôm sau, Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ đã có mặt tại sân bay, cả hai trải qua một khoảng thời gian dài trên máy bay để đến Pháp, Diệp Tâm Ngữ ngủ gục lên vai anh, lúc này trong lòng anh có chút cảm giác lạ, anh gắm gương mặt của cô đang ngủ, anh đưa tay sờ gương mặt của cô sau đó suy nghĩ về cô liền thoáng qua.
“Mình sao vậy, không thể nào, mình chỉ vì muốn bù đắp cho cô ấy mà thôi.”
Máy bay cũng hạ cánh, Lục Dạ Hàn nhìn sang Diệp Tâm Ngữ vẫn còn ngủ say, anh đưa tay véo má cô một cái mạnh, Diệp Tâm Ngữ bị anh véo má liền giật mình tỉnh dậy.
“Tới nơi rồi, mau đi thôi con lợn này.”1
Lục Dạ Hàn đi trước xách vali, Diệp Tâm Ngữ chạy theo phía sau anh, cô muốn giúp anh nên kéo theo cái vali đựng đồ trên tay anh, Lục Dạ Hàn nhìn hành động của cô mà bật cười, anh đi ra tới xe quay lại không thấy cô lúc này mới lo lắng chạy khắp nơi tìm cô.
“Em ở đây!”
Diệp Tâm Ngữ ghé chỗ máy bán nước tự động mua cho anh một ly cà phê, Lục Dạ Hàn thở phù một hơi, cô cứ làm vậy chắc anh rơi tim mất, Diệp Tâm Ngữ vui vẻ đi tới đưa ly cà phê cho anh.
“Làm anh sợ ૮ɦếƭ đi được, lần sau có mua gì cũng phải nói với anh biết chưa?”
Lục Dạ Hàn ôm lấy cô thật chặt, Diệp Tâm Ngữ không ngờ khiến anh lo lắng như vậy, hành động của anh khiến cô ấm lòng vô cùng, người đàn ông này ngày nào còn chán ghét khinh bỉ cô bây giờ lại rất yêu thương cưng chiều cô.
“Đi thôi, xe đến rồi.”
Lục Dạ Hàn chợt khựng người lại anh buông cô ra rồi lên xe, chiếc xe lăn bánh đến một khách sạn lớn ở thủ đô Paris, nơi đây quả là chốn phồn hoa thơ mộng, đặt chân đến đây rồi mới biết được nó là một xứ sở thơ mộng và lãng mạn viết lên bao nhiêu chuyện tình yêu cho biết bao nhiêu đôi trai gái khi đến đây.
“Tâm Ngữ, chúng ta đến đây vì công việc không phải đi chơi cho nên em đừng quậy phá nghe không.”
Diệp Tâm Ngữ liền gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, đến đây Lục Dạ Hàn cho người mang đồ lên phòng, còn anh thì dẫn cô đi tới nhà hàng của khách sạn, vị đối tác của anh cũng đang ở đây sẵn tiện đến chào hỏi, nhưng mà nhìn lại Diệp Tâm Ngữ như thế này anh có hơi tự ti, vợ của anh không được sang trọng như ý muốn của anh sợ người ta đánh giá nói anh không lo lắng cho vợ, không cho vợ con sửa soạn chăm chút vẻ ngoài.
“Dạ Hàn... anh sao vậy?”
Lục Dạ Hàn bâng khuâng một lúc sau đó cũng đành dẫn cô đi, đến nơi nhìn thấy một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi đang vẫy tay với Lục Dạ Hàn, anh nắm tay Diệp Tâm Ngữ đi tới bỗng người phụ nữ đó thốt lên, bà chạy tới nắm tay của Diệp Tâm Ngữ, bà nói chuyện gì đó với Diệp Tâm Ngữ nhưng cô không hiểu được, Lục Dạ Hàn đứng bên cạnh bất ngờ, thì ra đem Diệp Tâm Ngữ theo rất có lợi.
“Cô gái, cô tên là gì?”
Lục Dạ Hàn liền dìu vị đối tác của mình ngồi xuống ghế, để Diệp Tâm Ngữ ngồi bên cạnh bà, bà nắm lấy tay của Diệp Tâm Ngữ không buông ánh mắt cứ dịu dàng như vậy.
“Cô ấy tên Diệp Tâm Ngữ, là vợ của tôi, tôi là Lục Dạ Hàn rất vui được hợp tác với bà.”
Lục Dạ Hàn bắt tay với bà ấy.
“Xin chào quên giới thiệu với cậu, tôi là Marie rất vui được gặp hai vợ chồng Lục chủ tịch.”
Marie vẫn không bỏ tay Diệp Tâm Ngữ ra, không ngờ cô gái xấu xí này lại được lòng của phu nhân Marie như vậy, Diệp Tâm Ngữ không hiểu tiếng Pháp nên cô chỉ có thể nhìn hai người nói chuyện, đúng là rào cản ngôn ngữ thật khó chịu.