Diệp Tâm Ngữ sau khi giải quyết mọi chuyện xong cô liền lén đến Diệp gia, đeo khẩu trang và kính mắt cải trang như vậy chắc là sẽ không ai nhận ra cô, Diệp Tâm Ngữ leo vào nhà một cách thuần thục, cô nhìn lén vào bên trong thấy Bạch Sinh Liên đang ở cùng một tên đàn ông.
“Diệp Hoài An không có nhà nên tranh thủ cắm vài cái sừng cho ông ta sao, cũng vừa lắm, gieo nhân nào gặp quả nấy.”
Diệp Tâm Ngữ lấy điện thoại ra quay lén lại toàn bộ cảnh tượng đó, tiếng kêu la của bà ta khiến cô thật buồn nôn, tên kia nhìn cũng khá trẻ hình như là tên thuộc hạ của bà ta, cái cảnh này khiến cô đau mắt thật đấy.
Lúc này đột nhiên cô bị muỗi đốt nên vô tình tạo ra tiếng động, Diệp Tâm Ngữ liền tắt máy và leo lên cây, Bạch Sinh Liên bị tiếng động làm giật mình bà ta liền đẩy tên đó xuống gầm giường chỉnh sửa trang phục lại.1
“Không có ai không lẽ mình nghe nhầm.”
Bạch Sinh Liên liền đi vào bên trong, Diệp Tâm Ngữ xem như đến đây thu hoạch được một thứ bỏng mắt người ta, nếu mà cô gửi đoạn video này qua cho Diệp Hoài An xem không biết cảm giác bị cắm sừng sẽ như thế nào nhỉ, đây gọi là ăn miếng trả miếng, ông ta nɠɵạı ŧìиɧ phản bội mẹ cô thì ông ta bị chính người đàn bà này phản bội đội mũ xanh thì cũng vừa lắm.
Diệp Tâm Ngữ nhảy xuống định tẩu thoát thì bỗng có một tên xuất hiện hắn nắm lấy vai của cô, cả hai giằng co với nhau tạo nên tiếng động lúc này Bạch Sinh Liên liền chạy ra sau đó cho thêm người tấn công cô.
“Mày là ai, ai phái mày tới?”
Bạch Sinh Liên quát lên, lúc này Diệp Tâm Ngữ đã xử lí xong bọn người đó cô quay lại đá vào người Bạch Sinh Liên một cái cho hả dạ, cô đè bà ta xuống đất liên tục tát mạnh vào mặt.
“Độc phụ, đi ૮ɦếƭ đi, độc phụ!”
“Con kia thả tao ra, mày biết tao là ai không hả?”
Bạch Sinh Liên bị Diệp Tâm Ngữ tát đến nổi sưng đỏ hai bên má, miệng thì rướm máu, chỉ biết kêu la, sau khi đã hả dạ Diệp Tâm Ngữ liền buông bà ta ra sau đó chạy đi, không ngờ bị bà ta đánh lén, con dao rạch một đường lên vai của cô, Diệp Tâm Ngữ xoay một cú thật đẹp mắt đá vào bụng bà ta làm bà ta lăn ra đất, đám thuộc hạ cũng nhanh chóng bị cô xử lí chỉ có thể nằm ôm bụng đau đớn.
“Lũ tép riu.”
Diệp Tâm Ngữ bị Bạch Sinh Liên tấn công bị thương, cô quay về Lục gia băng bó vết thương lại, nhưng máu cứ chảy mãi, đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt vô cùng, Diệp Tâm Ngữ cứ thế mà ngất đi, cô nằm trên sàn cảm thấy hơi thở dần khó khăn hơn, không ngờ bị mụ đàn bà đó chơi khăm.
“Có độc.”
Lục Dạ Hàn tan làm, anh lái xe quay về nhân tiện ghé mua một ít đồ ăn về cho Diệp Tâm Ngữ ăn, anh đẩy cửa đi vào căn nhà vô cùng lạnh lẽo, Lục Dạ Hàn đi lên mở khóa phòng cho Diệp Tâm Ngữ, anh đưa tay bật đèn thì nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ đang nằm trên sàn, anh để ý thấy cánh tay của cô bị thương, không lẽ vì muốn thoát ra nên đã để bị thương rồi sao?
“Tâm Ngữ, cô mau tỉnh lại đi.”
Lục Dạ Hàn lúc này mới lo lắng chạy tới đỡ lấy cô, anh đưa tay sờ lên mũi của cô, hơi thở rất yếu, Lục Dạ Hàn lúc này mới hoảng loạn anh liền bế cô lên, ôm cô chặt trong lòng lúc này anh mới thấy hối hận vì những gì đã làm với cô.
“Cô phải cố gắng nhé Tâm Ngữ, tôi đưa cô đến bệnh viện ngay.”
Lục Dạ Hàn bế cô ra xe sau đó đưa đến bệnh viện, Lục Dạ Hàn ở bên ngoài ngồi đợi mà trong lòng nóng như lửa đốt, nếu lỡ cô có chuyện gì anh biết nói sao với Lục phu nhân đây, anh đứng dậy đi tới đi lui trước của phòng bệnh của Diệp Tâm Ngữ, hồi hộp chờ đợi kết quả.
Lúc này bác sĩ cũng đi ra, anh hồi hộp chạy tới, bác sĩ nhìn anh thở dài một hơi, vị bác sĩ lại hiểu nhầm là anh đã bạo hành vợ của mình nên nhìn anh với ánh nhìn khinh thường.
“Tôi không có nhiều chuyện nhưng vợ cậu nếu không thương thì thôi làm gì mà đánh đập người chung chăn sẻ gối của mình như vậy, haizz cô ấy không sao về chăm sóc cho kĩ một chút.”
Lục Dạ Hàn bị vị bác sĩ giáo huấn, đúng vậy anh là kẻ vô lương tâm, dù không yêu thương cô nhưng cũng không nên nhốt cô như vậy, làm cô bị thương nặng nếu mẹ mà biết chắc anh toi đời.
“Tâm Ngữ.”
Lục Dạ Hàn đi vào nắm lấy tay của cô, cũng may là cô không sao, Diệp Tâm Ngữ mở mắt ra nhìn anh, cô đưa tay sờ khuông mặt của anh nhẹ mỉm cười, cô cứ ngỡ là mơ, cô sợ không thể gặp lại gương mặt đáng ghét này nữa.
“Dạ Hàn... em... khát nước.”
Diệp Tâm Ngữ thấy khô cổ, Lục Dạ Hàn liền đi rót nước cho cô uống, anh muốn gánh toàn bộ trách nhiệm vì đã gây ra chuyện ngày hôm nay.
“Tôi xin lỗi, Tâm Ngữ... là tôi đã hại cô.”
Diệp Tâm Ngữ không nghĩ anh lại nhận lỗi với cô, không lẽ anh nghĩ vết thương này là do bị nhốt mà gây ra sao? Thấy cũng thương thật nhưng dù sao cũng vừa lòng của cô lắm, cho chừa cái tội nhốt cô,mà vết thương này là do Bạch Sinh Liên gây ra nên cũng không phải là lỗi của anh.
“Không sao, em tha thứ cho anh.”
Đến mức này rồi mà cô vẫn còn tha thứ cho anh sao? Thâm tâm Lục Dạ Hàn bắt đầu cắn rứt và áy náy.