Diệp Tâm Ngữ không ngờ bị đưa về Diệp gia, mẹ con Bạch Sinh Liên đã đợi sẵn ở nhà, chiếc xe vừa đến nơi Diệp Tâm Ngữ bắt đầu vai diễn của mình, cô ngơ ngác một lúc sau đó liền chạy thẳng vào nhà.
“Con kia, đi lâu quá quên phép tắc nhà này rồi à?”
Diệp Tâm Ngữ không mấy quan tâm đến lời của Bạch Sinh Liên, bà ta liền nắm chặt tay lại thành quyền, sau đó liền chạy theo định túm lấy cô nhưng có ngờ thân thủ của Diệp Tâm Ngữ quá cao liền né tránh cứ chạy nhảy rồi phá phách đồ đạc, cô như bới tung cả nhà lên.
“Mộ mẹ đâu? Ở đây à?”
Diệp Tâm Ngữ như điên điên dại dại chạy lục tung chỗ này rồi sang chỗ kia, cái nhà bị cô làm loạn lên hết cả lên, Diệp Hoài An liền chạy tới định bắt cô nhưng đều hụt.
“Còn nhìn nữa mau kêu thêm người bắt lấy nó, không lẽ vô dụng đến nổi không bắt được con ngốc đó sao?”
Diệp Thiến Thiến ra lệnh cho đám thuộc hạ xông lên bắt lấy Diệp Tâm Ngữ, cô liền đứng lại rồi cười lớn làm bọn người đó giật mình.
“Haha, có nhiều người muốn chơi đuổi bắt với Tâm Ngữ quá, càng đông càng vui, nào đến đây bắt Tâm Ngữ đi!”
Diệp Tâm Ngữ nhanh như một cơn gió chạy qua chạy lại, đám thuộc hạ khoảng từ năm đến sáu tên cũng chịu thua với Diệp Tâm Ngữ, Bạch Sinh Liên tức đến sôi máu, liền đi lấy dao trong bếp ra phi thẳng tới chỗ Diệp Tâm Ngữ, nhưng không ngờ cô né kịp, con dao phi thẳng tới chỗ tay của Diệp Thiến Thiến làm cô ta la lên oai oái.
“Trời ơi Thiến Thiến, con có sao không?”
Bạch Sinh Liên liền chạy tới đỡ lấy Diệp Thiến Thiến, Diệp Tâm Ngữ được một phen hả dạ, cô liền bật cười lớn sau đó tiếp tục chạy nhảy.
“Bắt nó lại cho tao! Lũ vô dụng.”
“Mẹ.. đau quá, mẹ phải bắt nó, a! Tay của con đau quá.”
Đúng là gậy ông đập lưng ông, cũng vừa cho mẹ con cô ta lắm, Diệp Hoài An liền phóng tới túm được tóc của Diệp Tâm Ngữ, cả hai giằng co với nhau, thấy cô bị túm lại đám thuộc hạ liền xông tới bắt lấy cô.
“Thả Tâm Ngữ ra, Tâm Ngữ muốn đi chơi.”
Diệp Tâm Ngữ liền dẫm chân mạnh xuống đạp chân của Diệp Hoài An, ông ta liền buông cô ra, Diệp Tâm Ngữ không hề ra tay chỉ toàn né tránh, sau đó cô chạy thoát khỏi bọn họ, cô leo lên cây rồi phóng ra ngoài và tìm cách chạy trốn khỏi họ.
“Thiến Thiến con không sao chứ?”
Diệp Hoài An chạy tới đỡ lấy Diệp Thiến Thiến không để tâm đến Diệp Tâm Ngữ để cho đám thuộc hạ đuổi theo bắt cô, lúc này Lục Dạ Hàn lái xe đi đến Diệp gia anh chứng kiến được sự náo loạn của cô, thì ra ở chỗ Diệp gia thì lộ bản tính thật còn ở Lục gia thì giả vờ ngoan ngoãn, Diệp Tâm Ngữ nhìn qua cửa kính xe thấy Lục Dạ Hàn nở nụ cười khinh bỉ về phía cô, trong lòng tức giận vô cùng.
“Tên khốn còn ở đó cười nữa sao, ૮ɦếƭ tiệt đám người này dai như đỉa vậy!”
Diệp Tâm Ngữ liền rẽ sang hướng khác nhằm đánh lạc hướng bọn chúng.
“Đúng là kẻ điên, nếu mẹ mà thấy cảnh này xem mẹ có còn nhận ra đây là con dâu nết na hiền thục của mẹ hay không?”
Lục Dạ Hàn không thèm đón cô về, cũng không xuất hiện, để cho cô tự sinh tự diệt với đám người kia, nếu mạng lớn thì có thể trở về còn không thì anh có thể tự do rồi, không cần mỗi ngày phải nghe lời mẹ mà nhịn cô nữa.
“Chúc may mắn, nếu được thì mong cô đừng bao giờ quay lại.”
Lục Dạ Hàn không để ý đến cô nữa, anh liền lái xe rời khỏi đó, Diệp Tâm Ngữ bị bọn chúng đuổi theo ra đến đường lớn sau đó thì mất dấu của cô, Diệp Tâm Ngữ đã nhanh tay đón xe taxi và đi trước rồi, cô nhẹ thở phào một hơi, đưa tay cột mái tóc của mình lại sau đó liền lấy khăn giấy trên xe lau đi lớp trang điểm xấu xí của mình.
“Tới nơi rồi cô gái ơi.”
Bác tài xế xe vừa quay đầu lại nhìn thấy cô thì bất ngờ, chẳng phải vừa rồi là một con vịt xấu xí sao, nhanh như vậy mà đã hóa thành thiên nga rồi, khiến ông ấy đứng hình vài giây.
“Tiền của bác đây, khỏi thối lại.”
Diệp Tâm Ngữ liền đi xuống xe, hất mái tóc dài của mình hiên ngang đi vào ngôi nhà mà bác Dương đã thuê cho cô, nhanh chóng tắm rửa và thay quần áo để chuẩn bị đi đến công ty, một thân thể trắng nõn nà, gương mặt khả ái khiến người khác ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt xuất hiện.
“Chơi trò rượt đuổi với bọn người đó thật mất sức quá.”
Diệp Tâm Ngữ lấy nước uống, sau khi nhìn lại trong gương thấy đã hoàn hảo rồi cô liền lái xe rời đi, Lục Dạ Hàn không ngờ lại lái xe đến công ty của Diệp Tâm Ngữ, anh đợi mãi nhưng không thấy cô, đã bảo là sẽ đi ăn cơm cùng mà lại trễ hẹn, không lẽ cô cho anh leo cây?
“Đợi lâu không?”
Diệp Tâm Ngữ đi tới vỗ vai của anh lúc nãy còn đứng để mặc cho cô bị đám người kia đuổi bắt không quan tâm, bây giờ lại có tinh thần ở đây đợi Trương Tiểu Mỹ quá nhỉ? Lục Dạ Hàn liền lấy lại tinh thần, anh đứng dậy mỉm cười sau đó liền tỏ vẻ giận dỗi.
“Cứ ngỡ cô để thiếu gia đây leo cây chứ?”
“Haha, làm sao dám ạ, đã hứa rồi không thể nào để anh leo cây được mặc dù tôi rất bận.”
Diệp Tâm Ngữ định kéo ghế thì Lục Dạ Hàn đã nhanh tay ga lăng kéo ghế ngồi cho cô, Diệp Tâm Ngữ liền đưa tay che miệng cười.
“Cám ơn, chu đáo quá rồi.”