Lục Dạ Hàn đi tới vỗ nhẹ vai của Diệp Tâm Ngữ, tay nâng ly rượu đưa lại chỗ cô, Diệp Tâm Ngữ bị anh làm cho giật mình vấp tà váy ngã, nhưng may anh nhanh tay giữ lấy eo của cô, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người bắt đầu đổ dồn vào họ.
“Không sao chứ?”
Khoảnh khắc này như dừng lại vài giây, phía trước đối phương là một cảnh tượng thật đẹp, giây phút ấy cứ như ngưng đọng lại vậy, hiện tại chỉ có họ không có ai trong mắt hai người nữa, Lục Dạ Hàn đột nhiên cảm giác trái tim mình đang đập liên hồi, cả Diệp Tâm Ngữ cũng vậy.
“Tôi.. không sao.”
Diệp Tâm Ngữ khẽ đẩy anh nhẹ ra, cả hai bắt đầu rơi vào trạng thái ngượng ngùng, cảnh tượng này rơi vào mắt của Diệp Thiến Thiến, cô ta bắt đầu liếc mắt về phía cô gái đứng đối diện Lục Dạ Hàn. . Tiên Hiệp Hay
“Cô ta là ai vậy?”
“Nhìn lạ quá, mẹ cũng không biết.”
Do đeo mặt nạ hóa trang nên không nhận ra Diệp Tâm Ngữ, với lại cô trong bộ dạng sang trọng quý phái như vậy thật khó nhìn ra đây là Diệp Tâm Ngữ ngốc nghếch.
“Trông cô ta quen lắm.”
Bạch Sinh Liên khá tinh mắt nhưng thật sự không thể nhận ra được, bà ta liền không muốn để ý đến họ nữa liền đưa Diệp Thiến Thiến đến giới thiệu với các thiếu gia tập đoàn khác, họ đều khá thích Diệp Thiến Thiến, nhưng cô lại chỉ để mắt tới Lục Dạ Hàn mà thôi, ánh mắt cứ chú tâm tới anh.
Lục Dạ Hàn dường như cảm nhận được tiếng sét ái tình, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được trái tim mình nhộn nhịp mạnh mẽ đến như vậy, người con gái với thân phận bí ẩn, tài năng xinh đẹp lại vô cùng thông minh, anh cứ như bị cô cuốn vào vòng xoáy của tình yêu vậy, đây thật sự là yêu sao?
“Cuối tuần này cô có rảnh không?”
Diệp Tâm Ngữ không biết anh lại muốn giở trò gì nữa đây, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của anh chắc sẽ không làm hại gì cô đâu.
“Được thôi, rất vinh dự khi được Lục chủ tịch mời cơm đấy.”
Diêp Tâm Ngữ mỉm cười, anh bị nụ cười của cô làm xao xuyến, lúc này Diệp Hoài An đi tới rình cuộc trò chuyện của họ, ông ta không biết thân phận của cô nhưng nhìn bóng dáng lại rất giống Diệp Tâm Ngữ.
“Điên mất con bé đó sẽ không thể nào sang trọng như vậy đâu.”
Lúc này Diệp Thiến Thiến tức giận đi tới gần chỗ của Diệp Tâm Ngữ,giả vờ đi đυ.ng phải cô lại còn giả vờ vô tình giẫm váy của Diệp Tâm Ngữ làm váy bị rách một đường khá phản cảm.
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.”
Diệp Tâm Ngữ biết ý đồ của cô ta, ăn không được phá cho hôi đây mà, Diệp Tâm Ngữ vẫn cố gắng giữ tâm bình tĩnh, cố gắng tỏ ra là bình thường để Diệp Thiến Thiến không đắc chí.
“Không sao, lần sau nhớ để mắt lên mặt nhé, để mắt ở dưới đó không khó chịu sao?”1
Diệp Tâm Ngữ lướt đi ngang cô ta vẫn không quên để lại một câu đá đểu, hàm ý chỉ mắt không để trên mặt mà để dưới ௱ôЛƓ, Diệp Thiến Thiến bị câu nói của cô như một nhát dao đâm vào người, đã vậy mà còn tỏ ra rất bình thường không chút hoảng loạn nữa chứ, sao cô lại có thể giữ tự tin như vậy?
Diệp Tâm Ngữ đi vào nhà vệ sinh, cô lấy cây kéo cắt theo chiều sâu của cái vạt váy, biến tấu cái váy dạ hội dài thành cái váy body ôm sát cơ thể, do phần trên ôm phần dưới xòe nên khi cắt ra tạo thành một kiểu khác ngay, lại vừa rất độc lạ.1
Lục Dạ Hàn mới không để ý cô một chút mà đã đi đâu mất rồi, Diệp Tâm Ngữ lúc này từ nhà vệ sinh đi ra với bộ dạng hoàn toàn mới, Lục Dạ Hàn như đứng hình tại chỗ, cả Diệp Thiến Thiến cũng không ngờ vô tình để cho cái váy đó trở nên độc lạ sang trọng lên hẳn.
“Có chuyện gì vậy? Váy của cô...”
Lục Dạ Hàn ngơ ngác, Diệp Tâm Ngữ chỉ khẽ cười sau đó để tay lên miệng suỵt một cái.
“Đừng để ý.”
Lúc này Bạch Sinh Liên và Diệp Hoài An đi tới chỗ của hai người, bà ta muốn biết thân phận của cô gái này, Lục Dạ Hàn thấy họ đi tới liền cố ý đứng trước mặt Diệp Tâm Ngữ để cản hai người kia.
“À... quý cô đây nhìn lạ quá có thể cho chúng tôi làm quen được không ạ.”
Bạch Sinh Liên liền không để ý đến Lục Dạ Hàn đi tới nắm tay của Diệp Tâm Ngữ, lúc này cô giật thót tim nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, bà ta kề mặt lại sát vào Diệp Tâm Ngữ.
“Phu nhân bà có hơi vô lễ quá rồi đấy.”
Lục Dạ Hàn đẩy mạnh bà ta ra, kéo tay Diệp Tâm Ngữ về phía sau mình, bà ta liền nhíu mày, nhìn cô rất quen nhưng đằng sau lớp mặt nạ đó là ai? Tại sao lại có linh cảm xấu như thế.1
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ạ.”
Không điều tra được gì, ngược lại còn xém bị Lục Dạ Hàn xử rồi, Diệp Hoài An cúi đầu xin lỗi rồi kéo mụ đàn bà này đi chỗ khác, cũng hên cái mạng bà ta còn lớn nếu không bị Lục Dạ Hàn cho một trận rồi.
“Không sao chứ?”
Anh khẽ nắm tay của cô, thấy dấu tay của Bạch Sinh Liên hằng lên tay của cô, anh nhẹ xoa xoa hai bên tay cho cô, hành động này thật khác lúc anh xoa Ϧóþ cho Diệp Tâm Ngữ ngốc nghếch ở nhà quá.
“Không sao mà, tôi phải về rồi.”
Diệp Tâm Ngữ nhìn lên đồng hồ, nếu cô không về kẻo Lục phu nhân kiểm tra không thấy sẽ lộn xộn lắm, Lục Dạ Hàn thấy luyến tiếc liền nắm tay của cô.1
“Để tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi có người đón rồi, chào Lục chủ tịch tôi về đây.”
Diệp Tâm Ngữ không muốn dây dưa thêm, cô chạy càng nhanh càng tốt, Lục Dạ Hàn cứ đứng đấy nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy đi khuất với tâm trạng đầy lưu luyến.