Lục Dạ Hàn bị câu nói của cô làm cho hoang mang, thì ra đấu không lại rồi muốn chơi trò tiểu nhân đe dọa anh, Lục Dạ Hàn liền tức giận đạt đến đỉnh điểm, cô thật sự rất giống Diệp Tâm Ngữ cái cô gái ngốc nghếch suốt ngày đem mẹ của anh ra để làm bia đỡ đạn.
Cứ nghĩ sẽ làm Lục Dạ Hàn phân tâm mà dành chiến thắng, nào ngờ cô đã vô tình chọc giận anh, Diệp Tâm Ngữ xoay một vòng sau đó bay lên định đá anh để kết thúc và ghi điểm nhưng không ngờ bị Lục Dạ Hàn nắm lấy chân quật xuống đất, nhưng Diệp Tâm Ngữ liền nhanh chân rút lại.
Cả hai cứ thế giằng co qua lại, vẫn chưa phân được thắng bại, Diệp Tâm Ngữ lúc này bị trượt chân cắm đầu về phía trước, Lục Dạ Hàn liền đưa tay ra đỡ lấy cô nhưng không ngờ tay anh chạm phải một vật thể gì đó khá lạ, rất mềm, có độ đàn hồi nữa, lúc này Diệp Tâm Ngữ liền thấy tay của anh đang chạm vào иgự¢ của cô, không những vậy lại còn nghịch Ϧóþ иgự¢ của cô nữa chứ.
“Biếи ŧɦái!”
Diệp Tâm Ngữ lúc này quát lên hai má cô đỏ ửng vì tức giận, cô xoay người lại đá Lục Dạ Hàn, anh nhanh tay buông cô ra và né đòn.
“Cứu cô vậy mà quay lại cắn người khác như vậy sao?”
Lục Dạ Hàn không biết rằng anh đã chạm vào иgự¢ cô, anh cứ nghĩ cô lại muốn giở trò tiểu nhân với mình nên liền muốn kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt.
“Nếu cô đã chơi tiểu nhân vậy đừng trách tôi.”
Lục Dạ Hàn liền xoay người đá một cú kết thúc và ghi điểm toàn thắng trong trận này, cú đá của anh khá mạnh nên khiến Diệp Tâm Ngữ văng ra khỏi vạch thi đấu, cô bị ngã lăn ra đất, không thể ngồi dậy nổi, sau trận đấu này cô hoàn toàn bị thương rất nặng nề.
“Tiểu Tâm.”
Phương Di Đoàn lúc này lo lắng chạy tới, không ngờ anh lại ra tay với cô mạnh như vậy, Phương Di Đoàn liếc xéo anh, lúc nãy đã chạm tay vào иgự¢ người ta mà còn đánh người ta thê thảm như vậy.
“Đồ lưu manh, anh chạm vào иgự¢ con gái người ta như vậy không xin lỗi lại còn đánh con người ta thê thảm thế có đáng mặt đàn ông không?”
Phương Di Đoàn đi tới mắng Lục Dạ Hàn một trận, thì ra cái thứ vật thể mềm mềm đàn hồi đó là иgự¢ của con gái sao? Anh lúc này cảm thấy vô cùng có lỗi, anh đi tới ngồi xuống đưa tay đỡ Diệp Tâm Ngữ đứng dây.
“Tôi xin lỗi, là do tôi ngỡ cô chơi xấu.”
Diệp Tâm Ngữ khó khăn ngồi dậy, nhưng cô không muốn để ý đến anh, cô đã thất bại quá thả hại dưới tay của anh rồi, Phương Di Đoàn đỡ cô ngồi xuống ghế, lấy nước cho cô uống, Lục Dạ Hàn cảm thấy ân hận về chuyện mình đã gây ra là do anh quá háo thắng, nhưng thắng một người con gái có gì mà vinh dự chứ, chẳng khác nào để người khác nói anh đàn ông mặc váy không biết nhường nhịn phụ nữ.
“Tôi thật sự xin lỗi, tôi đưa cô đến bệnh viện nhé.”
Lục Dạ Hàn đi tới tỏ vẻ hối lỗi, nhưng Diệp Tâm Ngữ không phải tỏ ra để anh thương hại mình như vậy, Diệp tâm Ngữ không thèm để ý đến anh.
“Tôi không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, dù sao cũng chỉ là trận đấu bình thường không có gì to tát cả.”
Nhưng trong lòng anh cảm thấy có lỗi trong chuyện này, anh liền định bế cô lên nhưng Phương Di Đoàn đã dìu cô ra xe để đến bệnh viện, anh nhìn theo bóng chiếc xe đã đi khuất, anh cũng nhanh chóng lái xe rời khỏi đó.
Diệp Tâm Ngữ được Phương Di Đoàn đưa đến bệnh viện, bác sĩ chụp X-quang cho cô cũng may là xương không bị gì, nhưng bây giờ thật sự rất đau, cô thầm chửi cái tên ૮ɦếƭ bầm kia ra tay gì mà mạnh đến như vậy, vốn định lấy mẹ anh ra để đe dọa anh nào ngờ lại chọc điên Lục Dạ Hàn mới ra nông nỗi này.
“Cậu đó xung lắm, bây giờ nhìn đi làm khổ mình chưa hên là không bị gãy xương đó.”
Phương Di Đoàn đi tới đỡ cô ngồi dậy, sau khi uống thuốc xong cũng đỡ đau hơn, biết thế cô đã không chọc tức anh làm gì, không ngờ cái con người đó ra tay mạnh đến vậy, cứ nghĩ anh sẽ nhường cô nào ngờ lại bị ăn đạp một cái muốn đi chỉnh hình xương luôn.
“Tên ૮ɦếƭ bầm, đợi đấy!”
Diệp Tâm Ngữ định quơ tay múa chân nhưng khổ nổi cái eo của cô muốn gãy ra luôn rồi, nhưng sau đó nhìn đồng hồ, sắp đến giờ Lục phu nhân lên phòng cô rồi, bà thường canh đúng giờ để kêu cô xuống ăn uống.
“Tớ phải về đây, có chuyện gấp!”
Diệp Tâm Ngữ nhanh chóng lái xe về nhà, lúc này Lục phu nhân đang ở phía sau vườn ngồi uống trà, nhân lúc này Diệp Tâm Ngữ vội chạy lên phòng trở lại dáng vẻ ngày nào, sống hai mặt thật khó quá đi, lúc nào cũng rình mò có cơ hội mới dám đi ra ngoài, đúng là khổ quá mà.
“Bác Dương vẫn chưa có tin tức gì không biết có xảy ra chuyện gì hay không nữa.”
Diệp Tâm Ngữ vẫn còn lo lắng về chuyện của Bác Dương, bỗng lúc này cô nhận được một tin nhắn.
[Tiểu thư hãy đến chỗ cũ đi!]