Sau khi đã biết được chút tin tức của bác Dương, Diệp Tâm Ngữ như mất hồn, cô lái xe định quay về nhưng chợt nhớ ra rằng mình phải đến gặp Jack để thuyết phục hợp tác, dù không có bác Dương hỗ trợ cô cũng phải tự mình làm được, cô phải thay mẹ của cô giúp Trương thị trở mình.
Diệp Tâm Ngữ vừa đến nơi đã thấy bóng dáng quen thuộc đi vào bên trong, cô nhanh chóng đi theo vào, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, cô chỉ nhìn thấy qua khe cửa nhỏ.
“Lục Dạ Hàn.”
Cô giật bắn người, không xong rồi, nếu anh đến đây không lẽ Jack đã thay đổi đối tượng rồi sao. Không được cô phải nhanh chân một chút, Diệp Tâm Ngữ liền ấn thang máy bên cạnh, cơ hội của cô không thể dễ dàng bị ςướק mất như vậy.
Ting.
Tiếng báo hiệu của thang máy vang lên, cánh cửa thang máy lúc này đã bật mở, Diệp Tâm Ngữ đi tới phòng làm việc của Jack nhưng không có anh ở đó.
“Cho tôi hỏi ngài Jack đang ở đâu?”
Diệp Tâm Ngữ thấy quản lý của Jack đi tới liền gấp rút chạy tới vỗ vai anh ta.
“Chủ tịch đang ở phòng họp tầng 7, cô là Trương chủ tịch của tập đoàn Trương thị sao?”
Người quản lý liền nhận ra cô, chính là cô gái làm anh thua một tháng lương do cược với Jack về chuyện bắn cung, quả là một gái có khí chất rất mạnh mẽ.
“Đúng vậy, tôi phải đi đây cám ơn cậu.”
Người quản lý nhìn theo cô, không phải cô và Jack đã xảy ra mâu thuẫn trong việc bàn và ký hợp đồng rồi sao?
Diệp Tâm Ngữ biết rõ mình đã chậm hơn Lục Dạ Hàn, nhưng cô mong mình vẫn còn một tia hy vọng, cô bước vào thang máy, tiếng thang máy kêu lên, cô nhìn thấy cánh cửa phòng họp liền nhanh chân đi tới, quả như dự đoán của cô Lục Dạ Hàn đang ngồi bàn việc với Jack, nhìn họ có vẻ rất ăn ý với nhau.
“Nhưng hiện tại tôi đang là người giữ vị trí trọng tâm nếu Trương thị không ký hợp đồng với ông có đúng không?”
Lục Dạ Hàn không ngờ lại có thể dễ dàng lật ngược tình thế như vậy, nhưng anh muốn chắc chắn rằng Jack thực sự không mang anh ra làm vật dự phòng của ông ta.
“Đương nhiên, nhưng mà phía Trương thị có vẻ hơi không cùng quan điểm với tôi, đúng là đàn bà phụ nữ họ có suy nghĩ không giống đàn ông chúng ta.”
Jack cầm bản hợp đồng trên tay, xem xét lại tuy hai bên đều đồng quan điểm nhưng phía hợp đồng Lục Dạ Hàn vẫn chưa xem xét xong nên anh định sẽ ký ngay sau khi xem và nắm rõ hợp đồng.
“Được, hợp tác vui vẻ.”
Cả hai đứng lên bắt tay nhau, Diệp Tâm Ngữ tựa người vừa tường thở dốc, xem ra cô đã chậm rồi.
“Cô Trương, có việc gì gấp sao?”
Jack nhìn thấy cô liền bất ngờ, Diệp Tâm Ngữ nhìn thấy Lục Dạ Hàn hướng đôi mắt đắc chí về phía cô, đôi môi nhếch lên tạo thành đường cong đẹp tuyệt hảo, nhìn vẻ mặt đắc chí và sự khinh bỉ của anh lúc này cô muốn đấm ૮ɦếƭ anh ngay tại chỗ.
“Có thể bàn lại chuyện hợp tác không?”
Diệp Tâm Ngữ hướng ánh mắt đầy tia lửa điện về phía Lục Dạ Hàn, không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt hơn, Jack sợ sắp có đánh nhau tới nơi rồi liền đi tới lên tiếng.
“Xin lỗi cô Trương nhưng tôi đã đồng ý hợp tác với Lục thị rồi, nên rất xin lỗi và làm tiếc, hẹn hợp tác trong hạng mục tiếp theo nhé.”
Diệp Tâm Ngữ cũng không muốn để Jack khó xử, dù sao người ta cũng đã đến trước cô một bước và thành công hợp tác với AB rồi, Diệp Tâm Ngữ lúc này cảm thấy thất vọng về bản thân mình vô cùng.
“Tôi về nhé Jack chủ tịch.”
Lục Dạ Hàn tỏ ra phong thái của kẻ chiến thắng, cúi chào Jack sau đó liền cúi chào với cô một cái nhẹ.
“Cô thua rồi Trương Tiểu Mỹ.”
Lục Dạ Hàn đi lướt ngang qua cô để lại một câu khiến Diệp Tâm Ngữ tức giận vô cùng, cô lườm xéo anh một cái sau đó cũng cúi chào Jack rồi rời đi.
Diệp Tâm Ngữ ôm cục tức trong lòng, cô lái xe đến võ đường để giải tỏa tâm trạng, cũng đã lâu lắm rồi cô không đến đây, nhớ lúc mọi chuyện chưa xảy ra, cô đã được mẹ dẫn đến đây để tập luyện, chỉ vì bà có một mong muốn rằng sau khi bà mất cô vẫn có thể tự bảo vệ bản thân mình không bị ai bắt nạt.
Bao năm qua đi, nơi này dường như đã được tu sửa lại, mọi thứ đều rất sạch sẽ và khang trang hơn, nhìn những học viên mới ở độ tuổi nhỏ từ 7 tuổi đến cỡ tầm tuổi cô đều có, nơi này đã để lại trong lòng cô nhiều ký ức đẹp.
Diệp Tâm Ngữ đi vào bên trong thay quần áo, cô ra ghế ngồi đợi cho học viên học xong, bỗng lúc này võ sư của môn Taekwondo đi tới.
“Cô là học viên ở đây sao? Nhìn cô quen lắm.”
“Tôi là cựu học viên ở đây.”
Diệp Tâm Ngữ đứng dậy bắt tay với người đó.
“Tôi là Phương Di Đoàn, là võ sư ở đây.”
Diệp Tâm Ngữ lúc này liền nhận ra cái tên quen thuộc này, là người đã từng đánh bại cô năm đó khi thi đấu lên cấp bậc đây mà, bây giờ không ngờ sau nhiều năm gặp lại đã là người đứng đầu nơi này rồi.
“Nhớ tôi không? Tôi là Tiểu Tâm đây.”1
Lúc này Phương Di Đoàn bắt đầu nhớ lại, đương nhiên phải nhớ ra cô rồi vì Diệp Tâm Ngữ là đối thủ khá nặng đô với cô lúc đó, nhưng cũng may là cô đã đánh bại được Diệp Tâm Ngữ nhưng không hề có chút đắc ý.
“Lâu rồi không gặp, có nhã hứng đấu lại không?”
Diệp Tâm Ngữ liền đứng dậy cùng Phương Di Đoàn ra giữa sân, lúc này học viên cũng đi vào bên trong nhường chỗ cho hai người, Diệp Tâm Ngữ và Phương Di Đoàn lúc này cùng nhau làm nóng người trước khi ra sân, đã lâu rồi không ra sân nên cũng có hơi hồi hộp một chút dù sau cũng chỉ là đấu chơi thôi không có gì phải căng thẳng.
Phương Di Đoàn nhường cho Diệp Tâm Ngữ lên trước, Diệp tâm Ngữ dùng chân đá thẳng tới Phương Di Đoàn nhưng cô nhanh hơn Diệp Tâm Ngữ rất nhiều lần đưa tay đỡ lấy, sau đó liền làm giảm đi một phần sức lực của Diệp Tâm Ngữ.
Nhưng không ngờ Diệp Tâm Ngữ bây giờ đã lợi hại hơn xưa rất nhiều, đòn tấn công bằng chân của Diệp Tâm Ngữ mạnh nhân hai lần, tất cả lực của Diệp Tâm Ngữ đều dồn vào chân, Phương Di Đoàn xem ra đã coi thường Diệp Tâm Ngữ nhiều rồi.
Bị tấn công liên tục không đường quay đầu, Diệp Tập Ngữ xoay một vòng sau đó liền đá vào bụng của Phương Di Đoàn hoàn toàn ghi điểm thắng, lúc này học viên bắt đầu đứng lên kinh ngạc nhìn Diệp Tâm Ngữ.
“Hay thật đấy, đánh bại võ sư luôn kìa.”
“Không ngờ hai người đều là con gái nhưng sức mạnh lại kinh khủng đến như vậy.”
Diệp Tâm Ngữ đưa tay đỡ Phương Di Đoàn đứng dậy.
“Hòa rồi.”
Phương Di Đoàn thua một cách khâm phục, cô nắm tay Diệp Tâm Ngữ mỉm cười nói.
Mọi người đều được một phen rửa mắt, không ngờ Lục Dạ Hàn lại có nhã hứng đến nơi võ đường này, anh vốn chỉ muốn xem đấu không ngờ liền nhận ra người quen, đúng là oan gia ngỏ hẹp mà.
“Đòn đánh đẹp đấy, nhưng dù có thắng đi nữa thì cô vẫn mãi là kẻ thua cuộc thảm bại dưới tay tôi.”
Lục Dạ Hàn hướng đôi mắt khinh bỉ nhìn về phía cô, Diệp Tâm Ngữ lúc này để ý thấy Lục Dạ Hàn, bốn mắt chạm nhau như chứa một tia lửa điện, tại sao ở đó cũng gặp anh ta vậy.
“Tên đáng ghét đó theo dõi mình sao?”
Sau khi cô đấu xong cô không thèm để ý đến Lục Dạ Hàn nữa mà thay quần áo sau đó nhanh chóng rời khỏi đó.