Cuối cùng ngày mà Lục gia mong đợi nhất cũng đến, lễ đính hôn của Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ được tổ chức rất long trọng, tuy chỉ là lễ đính hôn mà đã làm long trọng như vậy rồi, khách mời cuối cùng cũng đến đông đủ.
Điều này đã gây sự chú ý đến các phóng viên, Lục gia thì không thích điều này một chút nào, nhưng chuyện Lục Dạ Hàn đính hôn với đại tiểu thư Diệp thị không nóng sốt bằng tin anh đính hôn với một cô ngốc, quả như tin đồn trên truyền thông hôm đó, nay đã trở thành sự thật rồi, Lục Dạ Hàn trong giới kinh doanh vô cùng nổi tiếng không kém cạnh các minh tình hay idol nào.
“Xin cho chúng tôi vào phỏng vấn chút đi ạ.”
“Lục thiếu gia có phải vì gia sản của Diệp thị mà phải kết hôn với Diệp tiểu thư ngốc nghếch không?”
“Tin đồn cả hai được bác sĩ bảo cưới đúng không ạ?”1
Đám phóng viên bên ngoài bắt đầu náo loạn lên, Lục Dạ Minh liền cho bảo vệ đuổi hết đám người đó, trả lại sự yên tĩnh cho buổi lễ, Lục Dạ Hàn ở trong phòng đã chuẩn bị xong, những lời của bọn phóng viên lúc nãy làm anh bật cười.
“Của ăn của để Lục gia chất cao hơn núi, vì cái gia sản nhỏ bé của Diệp thị mới cưới cô ta sao, đúng là bọn nhà báo cái gì cũng nói được.”
Lục Dạ Hàn cố nhịn để chiều lòng ba mẹ của mình, anh kéo rèm lại rồi đi ra ngoài, Lục lão gia và Lục phu nhân đi tiếp khách, sẵn tiện đứng ở ngoài để chuẩn bị đón nàng dâu tương lai của mình đến.
Phía Diệp gia, Diệp Tâm Ngữ đã được người trang điểm và ăn diện đẹp, nhưng suốt thời gian trang điểm và thay quần áo cho cô không hề ngồi yên, đưa tay phá cái này, chụp cái kia làm cho hầu gái phải điên đầu vì cô, Bạch Sinh Liên nhẫn nhịn để cho cô gả vào Lục gia, dù sao cô cũng ngốc thì sớm muộn cũng bị Lục gia tống về thôi.
“Nó đi rồi nhà cũng yên bình, bây giờ gia sản đã thực sự thuộc về chúng ta rồi.”
Diệp Hoài An ôm lấy Bạch Sinh Liên vui vẻ, dù sau cũng xác nhận được cô không giả ngốc cả hai cũng dần yên tâm hơn.
“Đưa nó đi đến đó đi rồi tranh thủ quay về.”
Bạch Sinh Liên dặn dò Diệp Hoài An, Diệp Tâm Ngữ đã được ăn diện xong, nhìn cô rất khác ngày thường, thì ra vịt cũng có ngày được hóa thiên nga, nhưng tính tình vẫn không thay đổi, cô làm náo loạn cả nhà lên.
“Mau đưa nó đi đi, nhức cả đầu.”
Diệp Tâm Ngữ và Diệp Hoài An vừa đi ra ngoài cổng, xe của Lục gia đã đến đón, Diệp Hoài An phải dỗ dành cô bằng đồ chơi để cô không làm mất mặt Diệp gia trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nhưng cô đã đạt được mục đích của mình rồi, cô không cần phải làm những chuyện quá quắt như vậy, chiếc xe bắt đầu lăn bánh đến thẳng Lục gia, khách mời cũng đến đầy đủ, đa số là người nhà của Lục gia.
“Diệp gia đến rồi kìa.”
Lục phu nhân liền đứng bật dậy, họ mong ngóng cô đến từ nãy đến giờ, chỉ mong cô có thể đến sớm để kịp giờ lành để buổi lễ diễn ra tốt hơn, Diệp Tâm Ngữ được Diệp Hoài An dìu xuống xe.
“Nhớ lời cha dặn, đừng quậy phá, đi đứng nhẹ nhàng cha sẽ mua đồ chơi cho con.”
“Cha nhớ nhé.”
Diệp Tâm Ngữ vui vẻ nói, sau đó cô liền đi đứng trở lại bình thường, không cần phải nhảy nhót nữa, đã lâu lắm rồi mới có thể trở lại bình thường trước đám đông như vậy.
“Thì ra Diệp tiểu thư cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân.”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, thì ra vịt cũng có ngày hóa thiên nga một cách ngoạn mục như vậy với nước da trắng mịn, mái tóc dài buông xõa ngang lưng, gương mặt lại rất sắc sảo đường nét trên khuôn mặt đều thuộc tỉ lệ vàng.
“Con dâu tôi đấy.”1
Lục phu nhân tự hào nói, hiếm thấy hôm nay Diệp Tâm Ngữ không bày trò phá phách, bà liền đi tới nắm lấy tay cô.
“Con dâu, con không mệt chứ, đi đường xa như vậy, có cần nghỉ ngơi chút không?”
Diệp Tâm Ngữ liền lắc đầu xua tay.
“Tâm Ngữ không mệt.”
“Vậy tốt rồi, mau đi đến bên Dạ Hàn đi.”
Diệp Tâm Ngữ nhẹ nhàng đi tới bên Lục Dạ Hàn, anh không mấy để ý đến vẻ bề ngoài của cô, mặc cho người nhà khen ngợi cô hết lời, lại còn cho cô rất nhiều quà cáp nữa.
Diệp Tâm Ngữ cùng anh dâng hương lên cho tổ tiên, làm đủ nghi thức lễ nghi của buổi lễ đính hôn, thấy cô hôm nay có vẻ lạ không còn chạy nhảy hay phá phách nữa, không biết có uống lộn thuốc gì hay không.
Lục Dạ Hàn và cô cả hai không nói với nhau một lời, cứ thế mà làm theo sự sắp xếp của Lục phu nhân và Lục lão gia, sau khi buổi lễ đính hôn kết thúc, Diệp Hoài An cũng quay trở về, để cô chính thức được ở lại Lục gia.
“Hai đứa chắc mệt rồi đi lên phòng nghỉ ngơi đi, Dạ Hàn mẹ nói cho con biết, Tâm Ngữ mà trầy xước một miếng nào mẹ sẽ hỏi tội con.”
Lục phu nhân cưng cô dâu này như trứng mỏng, vì cô là báu vật có thể giúp xua đi vận xấu cho Lục Dạ Hàn nên bà mới yêu thương cô như vậy, liên tục đe dọa anh vì sợ anh sẽ làm hại Diệp Tâm Ngữ.
“Con biết rồi.”
Cả hai cùng nhau về phòng, Diệp Tâm Ngữ ngồi trên giường không dám ngẩng cao đầu, cũng không dám nói lời nào. Lục Dạ Hàn đi tới ghế sofa ngồi xuống đưa tay kéo cà vạt ra, một tay bung hai cúc áo cho thoải mái, nhìn bộ dạng anh lúc này quả thật đúng là yêu nghiệt muốn dụ dỗ người ta mà, nhưng nét mặt đó làm cô có chút sợ.
“Không hiểu sao phải lấy một đứa ngốc về làm vợ nữa.”
Lục Dạ Hàn lên giọng chê bai cô, Diệp Tâm Ngữ im lặng không dám lên tiếng, anh là chủ nhà còn cô với thân phận chỉ là người ở nhờ, tuy danh phận là vợ chồng nhưng đối với anh cô chỉ là một đứa ngốc tốt số được gả vào Lục gia mà thôi.
“Cô yên tâm, một ngày nào đó tôi sẽ tống cô đi sớm thôi, một đứa ngốc như cô coi như tốt số lắm mới được gả vào đây.”
“Còn cái gia sản Diệp thị sớm muộn cũng bị bay màu thôi.”
Lục Dạ Hàn lúc này đứng dậy, đôi mắt sắc lạnh lướt qua người cô, cứ như một khúc gỗ ngồi đấy không động đậy càng làm chướng mắt của Lục Dạ Hàn.
“Đi ra chỗ khác, không cho cô ngồi ở đây, đúng là dơ bẩn ૮ɦếƭ đi được.”
Lục Dạ Hàn kéo mạnh tay cô quăng xuống đất, Diệp Tâm Ngữ liền đứng dậy sau đó rời khỏi phòng, Lục Dạ Hàn lườm ánh mắt theo cô, không ngờ cũng biết điều mà ra khỏi đây, nếu ở lại cũng chỉ làm vướng bận anh mà thôi.
Diệp Tâm Ngữ đi ra ngoài giải tỏa nỗi bức xúc của mình, cô đi tới một bụi cây hái từng cái lá cây xuống.
“Tên độc mồm, tôi cũng không muốn gả đến đây đâu, anh đợi đi một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại anh trên thương trường.”
Diệp Tâm Ngữ chắc nịch nói, lúc này bên vệ đường bỗng có một ông lão ăn xin đi qua đường nhưng bị một chiếc xe chạy vượt ngang, làm ông giật mình lùi lại nên bị ngã lăn ra đất.
“Ông ơi, ông không sao chứ?”
Diệp Tâm Ngữ liền đi tới đỡ lấy ông lão đó đứng dây, lúc này từ xa Lục Dạ Hàn sợ cô đi quậy phá nên đã đi tìm cô kẻo cô xảy ra chuyện gì lại bị Lục phu nhân trách tội nữa thì khổ.
“Con nhỏ này lại chạy đi đâu rồi?”
Lục Dạ Hàn bực tức đi tìm cô, cuối cùng nhìn thấy cô đang đỡ một ông lão ăn mày đứng lên, ông lão liên tục cúi đầu cảm ơn cô, nhìn nụ cười hồn nhiên của cô, thâm tâm của Lục Dạ Hàn thầm nghĩ rằng cô cũng tốt đấy chứ.
“Xem ra cô ta có tâm hồn lương thiện thật nhưng có điều bị chút vấn đề thần kinh, thật uổng phí.”
Lục Dạ Hàn khẽ lắc đầu, sau đó thấy cô đi vào nhà rồi cũng an tâm.