Tối hôm đó, thằng cu đòi ngủ cùng cả “ba” lẫn “mẹ mới nhận” của nó.
Nó nằm giữa Bội Nghiên và Lục Lạc, ngon lành mà nhắm mắt chóp chép miệng, ngay cả đang ngủ cũng cười thỏa mãn. Lục Lạc khe khẽ vỗ vỗ ௱ôЛƓ thằng nhỏ ru nó ngủ, vừa nhìn nó vừa hỏi Bội Nghiên:
“Bội Nghiên, con của anh...xinh quá. Sao em cứ cảm thấy cái miệng nho nhỏ kia giống em thế?”
Bội Nghiên cuốn thằng bé vào chăn nhỏ, nhẹ nhàng nhấc nó vào trong góc giường, còn anh thì quang minh chính đại nằm cạnh Lục Lạc, khẽ hôn trán cô:
“Nó gọi em là mẹ, thì sao lại chỉ là con của anh được chứ?”
Lục Lạc lại đau lòng, không thể kìm nén mà rơi lệ: “Em...huhu...con của em...con của em?”
Nhìn thằng bé, cô không thể nào không nhớ đến bé con đã bị tước đi sinh mạng của mình. Bội Nghiên không biết làm sao mà Lục Lạc kích động đến vậy, không biết phải an ủi cô thế nào mới phải.
Lúc này, trong không khí ấm áp như một gia đình ba người này, lại có âm thanh chói tai vang lên đánh vỡ sự yên bình hòa hợp.
Cùng một lúc, chuông điện thoại của cả Bội Nghiên và Lục Lạc đều reo vang. Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngồi dậy, với tay tới chiếc tủ thấp đầu giường vội tắt chuông, chỉ sợ làm con tỉnh.
Màn hình điện thoại của Bội Nghiên hiện lên 3 chữ, của Lục Lạc hiện lên một dãy số không có tên, nhưng chỉ cần nhìn dãy số đó đã khiến cô hoảng loạn.
Mặt Bội Nghiên nhăn lại thành một đám, mày nhíu chặt. Mặt Lục Lạc thì khi*p sợ thẫn thờ, tay chân cũng hóa run lẩy bẩy.
Tại sao lại vào lúc này? Tại sao lại xuất hiện?
Cả hai người đều không nghe máy, điện thoại tắt chuông để chế độ rung khoảng 2 phút thì ngừng.
Bội Nghiên cúi thấp đầu, Lục Lạc đờ người tại chỗ.
Tin nhắn đến!
“Lục Lạc, anh về rồi đây.”
“Bội Nghiên, tôi có một bất ngờ dành cho cậu.”
Giữa đêm, chuông cửa nhà vang lên, lọt vào tai hai người như tiếng quỷ đòi mạng. Tiếng chuông dồn dập vang lên liên hồi, ép người ngồi trong nhà phải ra mở cửa bằng được. Lục Lạc mặt mũi đã tái mét, Bội Nghiên đứng dậy đi mở cửa.
Lục Dương...tại sao anh ta lại biết số điện thoại của cô. Cô đã đổi số từ lâu. Còn nữa, tin nhắn “Anh về rồi” của hắn là sao? Trong Ⱡồ₦g иgự¢ Lục Lạc bắt đầu bị nén đến mức phát đau.
Con quỷ đội lốt người ấy, thế mà khi đó lại là bác sĩ tâm lý của bệnh viện trung tâm thành phố. Hắn từng bảo với cô:
“Xin lỗi em, anh không hề muốn thương tổn em, nhưng anh không khống chế được, không thể dừng lại suy nghĩ đó. Có lẽ, anh đã bị ảnh hưởng quá nặng bởi tuổi thơ bị bố mẹ ђàภђ ђạ thừa sống thiếu ૮ɦếƭ.”
Con người vặn vẹo tâm lý như hắn, làm cách nào đỗ đạt được vào bệnh viện lớn với khả năng tuyệt đối như vậy? Tất cả, có lẽ là do có Lục gia chống đỡ đằng sau cho hắn.
Chợt nhận ra mãi không thấy Bội Nghiên vào nhà, Lục Lạc lấy lại tinh thần thử ngó ra cửa.
Ơ, anh đi đâu rồi?
“Lục Lạc, xuống dưới vườn hoa.” Tin nhắn của Bội Nghiên.
Đúng lúc này, một tiếng khóc nỉ non truyền ra. Bỏ mẹ rồi, thằng cu tỉnh giấc!
Lục Lạc luống cuống, vội chạy vào bồng nó lên dỗ dành. Thằng cu hoảng loạn vì tỉnh dậy không thấy người bên cạnh, nhìn thấy Lục Lạc nó càng khóc to, như muốn làm nũng với cô rằng: “Mẹ bỏ rơi con, mẹ bỏ con một mình huhu!”
Lục Lạc dỗ nó hơn 5 phút không thấy nó nín. Sợ thằng bé còn khóc thêm nữa thì mẹ Bội bên phòng khác sẽ tỉnh nên cô dứt khoát bế thằng bé ra ngoài, xuống dưới vườn hoa dưới chung cư.
“Ngoan nào, cô cho con đi nhìn ô tô nha!”
Vừa đi vừa dỗ nó, thằng bé nghe xong câu của cô, đang khóc rát họng tự nhiên im bặt. Cô tưởng nó thích ô tô nên thở phào, mà khi nó cất tiếng lại làm cô suýt hộc máu:
“Không, không phại cô...Mẹ, là mẹ.” Nó bập bẹ vài chữ, trên mặt còn làm biểu cảm nghiêm trọng như đó là vấn đề lớn lắm.
Khá lắm con trai! Lục Lạc lẩm bẩm, đau đầu vì thằng bé.
Đến nơi, Lục Lạc sững người nhìn ba cá thể đang đứng phía trước mình.
Bội Nghiên, đối diện có Trần Ngọc Lan. Còn người còn lại...sao lại là hắn?
Cô đang bế thằng bé, suýt nữa đánh rơi nó xuống đất. Bội Nghiên nhìn thấy cô cùng thằng bé, trừng lớn mắt. Cô bế theo nó đi làm gì? Thấy cô sắp sửa buông thằng nhỏ, nguy cơ nó sắp đập mặt xuống đất, Bội Nghiên chẳng còn suy nghĩ gì nữa chạy vội đến, miệng hô:
“Cẩn thận! Rơi con bây giờ em ơi!”
Giống y hệt cái lúc anh trêu đùa cô sáng sớm hôm đó. Nhưng giờ là tình huống thật, không phải đùa.
“Ơ kìa vợ ơi, rơi con.”
Bội Nghiên gấp đến độ sống lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, người đi ngang qua đánh hết mắt về phía này.
Thằng cu tròn mắt nhìn bố, xong lại nhìn Lục Lạc, nó bập bẹ: “Mẹ, rơi.”
Bội Nghiên phóng như bay đến, vội ôm cả hai vào lòng, một tay đỡ vững thằng nhỏ, một tay ôm eo Lục Lạc. Vì chạy từ xa đến nên anh phải ôm như vậy, tránh để đập cả người vào Lục Lạc khiến cả cô và thằng bé ngã.
Trần Ngọc Lan cùng ai kia đứng đó, nhìn một loạt hành động của “một nhà ba người”, nghệt mặt ra chốc lát.
Cô ta theo bản năng lẩm bẩm: “Ớ ớ...Con tôi mà?”
Thằng bé kia từ lúc xuống đây không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chỉ rúc vào lòng Lục Lạc. Bội Nghiên thì càng không nể mặt, gọi “vợ” thành thạo, còn lấy con của cô ta coi thành con của hai người họ nữa.
Cô ta và người kia nhìn nhau, cùng đen mặt.
Con mẹ nó, tính đi gây chuyện phá đám cái cặp này. Kết quả còn chưa kịp hành động cái mẹ gì thì đã bị nhồi một đống cẩu lương vào mồm, công đạo ở đâu?
Trước đó, suy nghĩ của Bội Nghiên: Hai con người xấu xa này, ăn ý thế thì yêu nhau mẹ đi còn bày đặt chia rẽ chúng tôi làm gì??
Còn tiếp...
p/s: trong khi chờ chap mới các bạn có thể đọc nhiều truyện hay tại đây nhé ~> Truyện Hay Chọn Lọc