“Mạ...Bế bế. Hic hic, bế…”
Thằng bé cứ ôm chân Lục Lạc không buông, thấy cô không chịu bế, nó sắp sửa khóc nhè đến nơi, đôi mắt tròn xoe như viên bi đong đầy nước. Lục Lạc thấy vẻ đáng yêu không chịu nổi đó, đáy lòng nhũn thành vũng bùn, cúi xuống ôm thằng nhỏ lên.
Thằng cu được bế thoáng chốc thay đổi ngay, cười giòn tan. Nó ôm cổ Lục Lạc hôn chụt một cái thật kêu, miệng lẩm bẩm: “Mạ...mạ.”
Lên đến căn chung cư nhà mình, Lục Lạc vừa loạch xoạch mở cửa ra thì bỗng chốc ngơ tại chỗ, là mẹ của Bội Nghiên đang ngồi trong nhà.
Thằng bé lúc này đã được Bội Nghiên bế, đôi mắt lim dim đang tiến vào giấc ngủ, ngả vào lòng anh. Anh thở dài:
“Sao mẹ lại đưa thằng bé tới?”
Mẹ Bội xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, giữa đêm không được ngủ mà phải chạy đến đây bà cũng mệt mỏi lắm chứ. Bà ngả người lên thành ghế, giọng nói bất lực vang lên:
“Nó đòi ba, không chịu yên. Mấy tuần trước con dọn ra ngoài thì còn dỗ nó được, chứ lâu không thấy con về là nó không chịu ngủ nữa, ăn uống cũng không luôn. Mẹ xót thằng bé, đành phải đưa nó đến.”
Bội Nghiên nhìn đôi má hồng hào của con trai trong lòng, khẽ thở dài vuốt mái tóc nâu nâu hoe hoe của nó, nhéo nhéo đôi má phính.
Lục Lạc hiểu chuyện, giơ tay ra đón lấy thằng bé, ru nó ngủ. Còn Bội Nghiên đi vào nhà thay đồ.
Cô ngồi xuống đối diện mẹ Bội, đầu óc lúc này mù mờ không biết làm sao. Tay cô vẫn bồng thằng nhỏ, còn miệng thì dè dặt lên tiếng:
“Bác, thằng bé...là con trai Bội Nghiên sao?”
Mẹ Bội nhìn cô vẻ áy náy, một lúc sau mới khẽ gật đầu. Bà nhìn thằng bé ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Lạc mà thở dài. Thằng cu này cũng thật là lạ, ở nhà ngoại trừ Bội Nghiên, nó không theo ai. Kể cả lúc ngủ mà Bội Nghiên truyền tay cho người khác là lập tức nó tỉnh, khóc om sòm. Vậy mà giờ nó lại đang yên tĩnh nằm trong tay Lục Lạc, thật khiến bà ngạc nhiên!
Kể cả là mẹ nó, nó cũng không theo, không chịu. Vậy mà Lục Lạc lại bế được thằng bé.
“Bác xin lỗi con rất nhiều! Giấu con hoàn toàn là ý của bác, con đừng trách Bội Nghiên.”
Lục Lạc cúi xuống nhìn thằng bé đang đưa tay vào miệng ʍúŧ chụt chụt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền mà lòng tràn đầy cảm giác yêu thương.
Cô lắc lắc đầu, đưa tay nắm bàn tay bé xíu của thằng bé rút ra, giọng nói vang lên thật nhẹ nhàng nhưng không ngẩng lên nhà bà:
“Không đâu bác à, con rất hiểu cảm giác của bác cùng anh ấy. Chuyện như vậy, giấu cũng là bình thường. Con không trách, càng không ghét bỏ thằng nhỏ.”
Nếu đứa nhỏ của cô còn sống, chắc cũng y như thằng cu này, đáng yêu múp míp. Nhưng mà, tiếc là sinh mệnh đó đã bị người kia ૮ưỡɳɠ éρ phá đi khi chưa đầy 8 tháng. Khi cô tỉnh lại trên giường bệnh, cảm nhận bé con của mình đã không còn nữa, nỗi đau khổ tột cùng mới giăng khắp tâm trí.
Cô nhìn thằng bé, vô ý rơi một giọt nước mắt trong suốt xuống khuôn mặt bé, không kìm được mà càng rơi càng nhiều giọt khác rơi xuống, ướt đẫm một bên má thằng nhỏ. Mẹ Bội ngạc nhiên cùng hoảng hốt nhìn cô khóc, đôi vai bé nhỏ run rẩy của cô, bà không biết phải làm sao.
Thằng cu bị ướt, khó chịu tỉnh lại, mờ mịt giương đôi mắt chưa tỉnh ngủ hẳn nhìn người đang bế mình. Nó nhìn không chớp mắt vào cô một lúc, đôi tay bé nhỏ giơ lên, chấm vào giọt nước mắt trên mặt cô như muốn lau đi, khuôn miệng chúm chím nói năng lộn xộn:
“Mạ...nước. Mạ...mạ, khóc..”
Nó liên tục lắc đầu, ý là mẹ không khóc nữa, nhưng hiểu biết có hạn, nên không biểu đạt được rõ ràng. Lục Lạc nhìn thằng bé, càng đau lòng mà khóc, cô ôm thằng bé không buông, như muốn khảm sâu nó vào lòng. Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>
Bội Nghiên nhìn một màn này, nhíu chặt mày. Anh nhìn mẹ mình đôi mắt đã trũng sâu, nói với bà:
“Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, thằng bé với Lục Lạc để con chăm sóc.”
Mẹ Bội biết anh sẽ làm rõ mọi chuyện với cô, gật đầu đứng dậy đi vào phòng ngủ dành cho khách, đóng cửa.
Bội Nghiên ngồi xuống bên Lục Lạc, ôm cả cô cả thằng nhỏ vào lòng, khẽ hỏi: “Sao vậy em?”
Lục Lạc nói không nên lời, cô thích thằng bé quá. Cô muốn nuôi thằng bé. Nhưng lời đến bên miệng không thốt ra nổi.
“Anh, thằng bé...còn mẹ không?”
Cô khẽ khàng hỏi anh, cảm nhận cơ thể cứng lại của Bội Nghiên trong chốc lát. Bội Nghiên khó khăn hít thở, anh không nói gì, lâu sau mới bảo cô:
“Xin lỗi em, xin lỗi em!”
“Đừng xin lỗi em, anh chẳng có lỗi lầm gì cả.” Vì chính em cũng đã cất giấu anh rất nhiều việc, vì chính em cũng đã từng có con.
“Mẹ thằng bé…”
Bội Nghiên không thể nói được những lời tiếp theo, Lục Lạc khẽ vuốt mặt anh, cổ vũ anh cứ mạnh dạn nói cho cô. Bội Nghiên biết đến nước này, cũng không thể giấu cô nữa, bèn nhắm mắt nói ra:
“Là Trần Ngọc Lan.”
Đúng vậy, sự cố 3 năm trước làm anh có thêm một thằng nhỏ 2 tuổi, mà mẹ của thằng bé chẳng ai khác, lại là Trần Ngọc Lan.
Lục Lạc ôm miệng, bất động.
Thằng bé...là con của Trần Ngọc Lan? Sao cô không hề thấy giống một chút nào?
“Nhưng em đừng lo, từ lúc thằng bé chào đời đã là anh nuôi nó, mẹ nó...coi như không có trên đời đi.”
Lục Lạc cười, cười khổ. Cô nhìn thằng bé đang không hiểu gì ngồi trong lòng mình, nói:
“Mẹ nó đấy, sao lại có thể coi như là không có mẹ được?”
Bội Nghiên như nghĩ đến cái gì, đáy lòng lạnh lẽo, đôi mắt cũng lạnh đi vài phần. Anh trực tiếp nói với cô:
“Thằng bé nghe hiểu được, em có thể nói vài câu với nó về “người mẹ” đó của nó xem thái độ của thằng nhỏ ra sao.”
Lục Lạc sửng sốt, cũng nghe lời anh mà dịu dàng nói với bé:
“Con có mẹ không?”
Thằng nhóc giương mắt, nửa hiểu nửa không, đầu tiên là lắc đầu, xong cuối cùng lại thành gật đầu. Lục Lạc cười nhẹ, đấy mà, nó cũng biết là nó có mẹ, Bội Nghiên làm sao chối bỏ được đây?
Cô hỏi tiếp một câu:
“Mẹ con tên là Trần Ngọc Lan?”
Thằng bé nghe đến chữ “Lan” mặt tự nhiên biến sắc, lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt lại đỏ bừng. Lục Lạc ngạc nhiên tột độ, ý thằng bé là sao?
Lục Lạc vỗ vỗ lưng trấn an thằng bé, hỏi tiếp:
“Vậy mẹ con là ai?”
Thằng bé được dỗ, đã hết cảm xúc hoảng. Nó nghe xong câu hỏi của cô, cứ quay sang quan sát Bội Nghiên, rồi lại quan sát Lục Lạc, đôi mắt tròn xoe đảo liên tục giữa hai người. Nó cười tít mắt, vỗ vỗ tay rồi chỉ:
“Ba...ba” một ngón tay nhỏ ngắn cũn chỉ Bội Nghiên.
“Mạ...mẹ” rồi lại đưa ngón tay đó sang chỉ Lục Lạc. Lúc này, vậy mà thằng bé phát âm được đúng chữ “mẹ”.
Cả Bội Nghiên và Lục Lạc đều đơ người tại chỗ. Thằng bé nói xong rúc vào giữa hai người, một tay của nó cầm ngón tay của Lục Lạc mà lắc lắc, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng:
“Mẹ...mẹ.”
Cô nuốt nước miếng. Thằng bé...vậy mà không nhận mẹ ruột, lại nhận một người xa lạ là cô là mẹ?