“Ưm...cầu xin anh...hic.”
Lục Lạc khóc ngất dưới thân người đàn ông điên cuồng vận động trên người mình, đây là lần đầu tiên của cô đấy, tên này muốn ɢɨết ૮ɦếƭ cô trên giường hay sao. Cô đau khổ, đầu óc bị rượu thuốc khống chế, một nửa là ham muốn, một nửa là lý trí chống đỡ đang dần lung lay.
Trong bóng tối mịt mù không nhìn rõ năm ngón tay của căn phòng, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia, chỉ còn biết theo bản năng mà khóc lóc:
“Anh trai, cầu xin anh...Tha cho tôi. Nếu không...cầu xin anh nhẹ chút…”
Đau lòng không? Rất đau lòng. Đây chính là anh trai được bố mẹ cô nhận nuôi từ nhỏ, chơi trò bỉ ổi chuốc thuốc cô.
Người đàn ông phía trên khựng người lại khi nghe cô gọi một tiếng “anh trai”, anh ta dường như cũng đang bị thuốc khống chế, không kiềm được mà bật ra tiếng cười cuồng dã, giọng nói xa xăm:
“Anh trai, hử? Em đã tình thú đến mức gọi bạn giường của mình là anh trai rồi? Tôi không có em gái, em không cần gọi tôi như vậy, tôi lại càng không thích cái tình thú đó của em.”
Anh ta như mất lý trí, như được khai trai mà ђàภђ ђạ cô trên giường. Lục Lạc đã không còn tỉnh táo, nghe thấy lời của anh ta mà có đôi chút mù mờ, nhưng cô không nghĩ được nhiều nữa, cũng không muốn nghĩ nữa.
Người “anh trai nuôi” này, cô đã yêu suốt ba năm từ năm 16 tuổi, giờ lên giường với anh ta, cô đáng lẽ phải thấy vui chứ nhỉ?
Trong giấc mơ kinh hoàng về đêm hôm đó, Lục Lạc đổ mồ hôi không ngừng, cô khóc, nức nở, nước mắt tròn lẳn lăn dài xuống gối, thấm ướt áo Bội Nghiên.
Bội Nghiên đau lòng nhìn người yêu, anh thật không biết làm sao, Lục Lạc mơ thấy cái gì, sao mà lại khóc thương tâm như vậy? Anh lay gọi thế nào cũng không tỉnh.
Cuối cùng, Lục Lạc lẩm bẩm một câu, lọt vào tai Bội Nghiên:
“Lục Dương, tôi hận anh!”
Bội Nghiên nhíu mi, Lục Dương là thằng cha nào? Nó làm gì Lục Lạc của anh?
Lục Lạc thở hổn hển mở bừng mắt, một giọt lệ vẫn lăn dài trên má của cô, đôi mắt sợ sệt mở to, hoảng loạn vô cùng. Bây giờ, cô mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng về chuyện ba năm trước.
Từ lặng lẽ rơi nước mắt, Lục Lạc bất chợt vỡ òa, khóc to đến tê liệt. Chuyện đó đã qua rồi, qua rồi, bây giờ bên cạnh cô là Bội Nghiên mà cô yêu nhất.
Bội Nghiên xót xa vội ôm cô vào lòng, anh dỗ dành: “Làm sao vậy? Làm sao vậy em. Anh ở đây, Bội Nghiên của em ở đây mà. Đừng khóc nữa, ngoan nào.”
Anh luống cuống không biết làm sao, Lục Lạc rốt cuộc mơ thấy cái quỷ gì?
Lục Lạc hít hít mũi, tay ôm chặt tấm lưng anh, cô lè nhè trong tiếng khóc:
“Anh...anh phải ở bên em, mãi ở bên em, anh không được rời đi, không cho anh bỏ đi. Anh mà bỏ đi, em...૮ɦếƭ mất.”
Bội Nghiên nghe câu “em ૮ɦếƭ mất” mà hết hồn, anh không suy nghĩ vội lên tiếng: “Được, được, anh không đi đâu cả, không đi đâu cả. Ngoan, nín đi anh đưa em đi ăn vậy.”
Lục Lạc gật gật đầu, đói rồi!
4h sáng, có một cặp đôi dắt tay nhau xuống quán ăn đêm gần trường Đại học, gọi hai tô 乃ún cá, nhưng chỉ một người ăn.
Lục Lạc húp sùn sụt, ăn như ૮ɦếƭ đói, nhoáy cái hết hai tô 乃ún cỡ đại, còn thỏa mãn “ợ” một hơi, cười tít mắt với Bội Nghiên đang chống cằm ngồi đối diện.
Cô cười ha ha, nhưng chẳng cười được lâu, bỗng ôm cái bụng tròn no căng, nhăn cả khuôn mặt lại mà nói với Bội Nghiên:
“૮ɦếƭ rồi, Bôi Nghiên...đau đẻ...à ૮ɦếƭ nhầm, đau bụng...huhu”
Không chờ Bội Nghiên hành động gì, cô vội đứng lên, lạch bạch chạy đến hỏi chủ quán khu WC. Ông béo chủ quán tỉnh bơ:
“Xin lỗi cô, WC quán tôi hiện bị tắc, còn chưa kịp gọi người đến thông, cô mà không chê bẩn thì cứ vào đặt ௱ôЛƓ mà ngồi, chỉ hơi thối với nhiều ruồi thôi.”
Ông ta chỉ chỉ vào tận tít bên trong, WC ở cuối hành lang. Lục Lạc vừa ăn xong, nghe miêu tả của ông ta suýt phun hết mật xanh mật vàng ra, nôn khan liên tục, vội chạy lấy người.
Chủ quán nhìn bóng dáng của cô, lắc lắc đầu: “Thai phụ mà còn đi ăn đêm, mà còn ăn hẳn hai bát 乃ún, không sợ ảnh hưởng sao?”
Lục Lạc chạy xa rồi, nghe thấy lời của ông ta mà tức quá phải vòng về, hét vào mặt ông ta:
“Thai phụ tổ cha nhà ông ấy!”
Cô vỗ vỗ cái bụng căng tròn: “Đây là đồ ăn, đồ ăn có hiểu không? Phi cái dép vào mặt giờ chứ! Ông liệu hồn, lần sau mà còn gọi tôi thai phụ, tôi lột đồ của ông, bắt ông mặc đồ lót xanh nõn chuối chạy rông ngoài đường đấy.”
Hét xong, cô lại ôm bụng: “Bỏ mẹ, shit sắp chui ra rồi! Hic”
Cô không thèm nhìn ông chủ béo nữa, vội chạy hướng trường Đại học. Bây giờ, trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến WC thơm tho trong trường, vừa ngồi vừa hít mùi hương xịt thơm của WC thật sự là đãi ngộ cho thần tiên.
Bội Nghiên ngơ ngác thanh toán tiền rồi cũng chạy theo cô, vừa chạy vừa hét:
“Vợ à, chạy chậm thôi, nhỡ con nó chui ra rơi tọt cái xuống đường thì sao!!”
4h30p sáng, một chàng trai cao ráo đẹp trai chạy theo một cô bụng to vượt mặt hướng phía trường Đại học, miệng hét rõ to vợ cẩn thận không rơi con. Người đi đường nhìn cặp đôi này như nhìn người ngoài hành tinh. Mọi người đều nghĩ: ᴆụ mẹ, rạng sáng chơi đuổi bắt? Cặp vợ chồng này thần kinh à? Cô vợ kia hình như sắp sinh nữa. Ai nấy lắc đầu, thầm nghĩ: hành tinh này cũng xảy ra những chuyện kỳ lạ như vậy.
Lục Lạc nghe thấy giọng Bội Nghiên, gấp sắp khóc. Anh hét cái mẹ gì thế, muốn cô mất mặt ૮ɦếƭ à? Trường Đại học mở cổng phụ, đèn đuốc sáng trưng, cô chạy một phát đến WC gần cổng nhất, vội khóa chặt cửa.
Bội Nghiên chạy đến ngay sau, chưa kịp bước chân vào theo đã bị chặn bên ngoài, anh hết cách. Ai kêu ăn rõ lắm, đã thế còn bỏ lại anh ở quán.
Lục Lạc ngồi bên trong, gọi với ra:
“Anh chờ em chút, em không nhịn nổi về nhà đâu, em phải đi ngay.”
Cô hét: “Ai bảo anh “chơi” em cả đêm làm em mệt lử, hơn nữa còn chưa kịp ăn gì làm em đói meo, đánh chén một phát hai bát 乃ún để thành ra thế này.”
Cô hét cực to, trong khuôn viên trường sáng sớm đã có không ít người chạy thể dục qua, nhìn Bội Nghiên đứng ngoài cửa WC nữ như nhìn sinh vật lạ.
Bội Nghiên mặt đen như đít nồi. Được lắm, Lục Lạc! Một lúc sau, anh chờ lúc có càng nhiều người đi ngang qua, hét lại vào trong với Lục Lạc:
“Em ơi, đừng ngại, ra quần rồi thì về anh mua đồ mới cho, trốn mãi trong WC làm gì? Anh không chê em thối đâu. Cẩn thận cứ trốn mãi chưa thay quần, con mình trong bụng em nó ૮ɦếƭ ngạt vì thối mất!”
Người đi qua:....