Lục Lạc và Bội Nghiên - Chương 12

Tác giả: Cầm Cầm

Lục Lạc đơ như tượng gỗ, ký ức không mấy tốt đẹp ùa về trong đầu.
Anh trai trên danh nghĩa, bạo hành, yêu, hận, sợ hãi...
Phá thân, phá thai, vá màng trinh, đứng bên bờ vực của bệnh trầm cảm, hàng loạt vết cắt cổ tay hòng thương tổn bản thân,...
Thực tế, Lục Lạc là đứa con gái có máu M hay sao ấy, bị bạo hành nhưng lại yêu kẻ đó. Nhưng đó chỉ là quá khứ thôi.
Ai nói là cô chỉ là một đứa con gái nhà giàu chỉ biết sống trong nhung lụa vô lo âu? Ai nói cô ngày ngày trôi qua trong vui vẻ đủ đầy, ba mẹ thương yêu, cả thế giới như xoay quanh cô đây?
Quá khứ đó của cô, còn kinh khủng hơn gấp bội so với một số người. Nhưng ít nhất thì, cô đã gắng gượng thoát ra khỏi bóng ma đêm tối đó, một lần nữa về lại với ánh mặt trời, một lần nữa tươi sáng vui vẻ, tích cực như một thiên thần xinh đẹp.
Nhưng sao ông trời lại đưa con ác quỷ Trần Ngọc Lan kia đến đây, lại muốn kéo cô vào địa ngục phải chăng?
Trần Ngọc Lan coi như vẫn còn một chút tính người, nhìn thấy biểu hiện của cô, cô ta chép miệng gỡ bàn tay Lục Lạc vẫn đang nắm cổ áo mình, giọng nói trở nên dịu dàng vô hạn khiến người ta sởn gai ốc:
“Lục Lạc, chị biết em không muốn nhìn lại những điều đó một chút nào hết. Quá khứ đó của em, sẽ không ai biết đến cả. Chị đảm bảo.”
Lục Lạc vô hồn nhìn cô ta, cô ta cười rộ:
“Nhưng mà muốn điều đó, em phải giao dịch cái gì đó với chị chứ, đúng không? Ví dụ như, Bội Nghiên của em?”
Lục Lạc không trả lời, chỉ nhìn thẳng cô ta. Trần Ngọc Lan lắc lắc đầu:
“Nhân lúc chưa sâu đậm, dứt ra còn dễ dàng đấy. Chị biết tình cảm của hai đứa chỉ vừa nảy nở thôi, giờ kết thúc thì chưa đến mức quá đau khổ đâu. Em suy nghĩ đi, chị không ép em phải trả lời luôn.”
Lục Lạc vẫn cứ vô cảm, một lúc sau cô mới mấp máy môi:
“Chị nghĩ chị là ai mà đe dọa tôi? Chị dựa vào cái gì chắc chắn tôi sẽ đồng ý với chị thế?”
Cô cười, cười khiến người đối diện hoảng sợ:
“Chị đã biết những quá khứ ghê tởm đó của tôi, vậy chẳng lẽ chị còn không biết, một người tưởng như sống lại từ cõi ૮ɦếƭ như tôi sẽ dễ dàng hoảng sợ chỉ vì mấy câu đùa dai đó của chị ư?”
Nụ cười của cô tươi đẹp kiều diễm lạ lùng, đôi mắt như nhiễm máu đỏ, lóe lên tia sáng độc ác. Trần Ngọc Lan sao? Chị muốn đấu với tôi? Chị còn non lắm!
Cô không hề phủ nhận những gì cô ta nói, vì sự thật đúng là như vậy. Chuyện đó, một lời khó kể hết. Kẻ đó, cũng không biết đã ૮ɦếƭ chưa, nếu chưa, cuộc sống của hắn có tồi tệ rách nát như cô mong muốn không? Thực ra trong thâm tâm cô vẫn sợ hãi, sợ có người biết đến những chuyện đó, sợ bản thân có những lúc chán nản sẽ vô tình nghĩ đến quá khứ không tốt đó, cũng sợ...kẻ đó sẽ quay về, tìm cô.
Trần Ngọc Lan hơi rùng mình trước cái nhìn ૮ɦếƭ chóc của cô, nhưng cô ta nhanh chóng bình thường trở lại, cô ta vuốt vuốt mái tóc nhuộm đỏ rực của mình, thản nhiên:
“Em nghĩ sao cũng được, nhưng em nên nhớ, chị không tự nhiên mà muốn lôi câu chuyện đó ra đe dọa em, chị có bằng chứng đầy đủ, em chạy không thoát. Nếu không muốn cả Lục gia và Bội gia cùng mất mặt chỉ vì đứa con gái như em, em có thể xem xét yêu cầu của chị.”
Lục Lạc cười lạnh, làm việc cũng ổn đấy chứ, còn có chứng cứ đầy đủ.
Cô ta đã ham muốn Bội Nghiên đến mức phải làm những trò hèn hạ này sao? Rốt cuộc trên người Bội Nghiên có chứa bảo bối gì mà khiến cô ta điên cuồng như vậy?
Bỗng nhiên điện thoại của Lục Lạc reo. Là Bội Nghiên gọi.
“Lục Lạc, tối nay đến đây với anh. Anh mua gà rán sốt me cho em này.”
Lục Lạc cầm điện thoại, cười khẽ, đáy lòng lạnh lẽo dần ấm áp trở lại, nụ cười trên môi cũng đầy mềm mại. Đây là tình yêu của cô, cô biết, chỉ cần cô không buông tay, anh cũng sẽ mãi nắm tay cô.
Anh biết cô khó chịu khi ở chung với Trần Ngọc Lan, đang giải vây cho cô. Thực tế, ý của anh là: Bực bội khi ở cùng chị ta, vậy đến đây với anh.
Lục Lạc khẽ hắng giọng, mũi cay cay: “Vâng, em đến ngay!”
Bội Nghiên tốt đẹp như vậy, chiều chuộng cô như vậy, bảo cô làm sao dứt tình với anh? Trần Ngọc Lan muốn làm chút trò mèo, vậy cứ để chị ta làm đi. Quá khứ của cô, không phải có chút bằng chứng không rõ ràng của chị ta mà dễ dàng phơi bày. Mọi thứ đã được niêm phong, đâu có thể dễ dàng moi ra?
Trong đầu Lục Lạc lóe lên ý tưởng độc địa. Chị muốn chơi, tôi chơi cùng chị.
Cô nhẹ nhàng đi đến tủ quần áo, lấy ra bộ váy màu đen lấp lánh xinh đẹp, nháy mắt với Trần Ngọc Lan:
“Chị à, tôi phải đi hẹn hò đây. Chị nói rất đúng, con gái là phải mặc váy mới xinh, chị thấy bộ này thế nào? Đủ quyến rũ chưa?”
Cô tươi sáng như mặt trời nhỏ, mặc kệ cô ta mà từ từ cởi đồ, mặc chiếc váy đó lên. Cô chỉnh trang lại bản thân chút, ra cửa. Trước khi đi, cô còn không quên khích bác:
“Chị à, tối ngủ gió lạnh nhớ đóng cửa sổ, hôm nay tôi không có ở đây để chị sai đi đóng cửa sổ nữa đâu. Tôi đi ngủ với bạn trai tôi rồi, thế nhé!”
Xuống dưới lầu, Bội Nghiên đã đứng chờ từ bao giờ. Lục Lạc nhìn thấy anh, mới bất giác thấy tủi thân, cô nhanh chân chạy đến nhào vào lòng anh. Đêm tối lạnh lẽo, Ⱡồ₦g иgự¢ anh là ấm áp nhất.
“Đi, đưa em về nhà của chúng mình.”
Anh hôn nhẹ lên môi cô, nắm tay cô, dắt đi trên con đường mờ tối.
Về đến nhà, sau khi đóng cánh cửa căn chung cư, bất ngờ Lục Lạc ôm chặt Bội Nghiên, kiễng chân hôn lên môi anh. Nụ hôn rất ngọt, rất mãnh liệt. Bội Nghiên hơi sững sờ, ôm ngược lại cô, biến bị động thành chủ động.
Cô vòng tay qua cổ anh, anh luồn tay vào váy ngắn của cô. Lục Lạc cười khúc khích, cô treo hẳn hai chân qua eo của anh, đá bỏ giày cao gót.
Thực tế, Lục Lạc đã bước qua nỗi sợ của tình dục, cô hoàn toàn tình nguyện giao cả thân thể cho người mình yêu. Cũng thực tế, cô mới chỉ trải qua chuyện tình dục một lần duy nhất, không hề có kinh nghiệm về chuyện này.
Trong một đêm như vậy, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, từ phòng khách đến giường ngủ đều có dấu vết, mồ hôi hòa tan với nhau, cơ thể kết hợp chặt chẽ tưởng như không xa không rời.
Vậy là, gà rán sốt me đáng thương trên bàn bếp trở nên ôi thiu, chưa hoàn thành được sứ mệnh làm đồ ăn cho con người, đã không thể hoàn thành sứ mệnh đó nữa, chỉ còn chờ bị vứt đi.
Sau khi mệt nhoài, Lục Lạc thi*p đi, cơ thể hồng rực. Bội Nghiên khe khẽ vuốt sống lưng cô, hôn nhẹ lên trán. Cô gái bé nhỏ này, cần phải yêu thương biết bao nhiêu đây?
Giữa đêm vắng vẻ yên tĩnh, tiếng tin nhắn điện thoại reo lên thật chói tai. Anh với tay, mở ra, dòng tin nhắn chói mắt đâm thẳng vào giác mạc:
“Hình như cậu đã quên những việc cậu làm với tôi khi đó, nhỉ? Hôm nay, ở bên người đẹp chắc thỏa mãn lắm?”
Ai cũng có quá khứ, không phải mỗi mình Lục Lạc có điều phải che giấu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc