Lục Lạc và Bội Nghiên - Chương 09

Tác giả: Cầm Cầm

Bội Nghiên dỗi Lục Lạc.
1 tiếng qua đi từ lúc cô đá vào “ấy ấy” của anh, anh không thèm nhìn mặt cô. Lục Lạc không có kinh nghiệm dỗ con trai, không biết phải làm sao.
Cô nhìn Bội Nghiên ngồi thu lu một đống dưới chân tường, tay ôm bộ phận nào đó, trong lòng ngứa ngáy muốn điên.
“Bội Nghiên à, thương mà, đừng dỗi nữa!”
Cô chỉ còn cách ngồi xổm xuống, vuốt vuốt sống lưng anh. Bội Nghiên mặc kệ, quay đi chỗ khác. Lục Lạc thật không còn cách nào nữa, nhắm mắt lặp lại lời nói lỡ mồm ban nãy, lí nhí:
“Thế, tôi xoa xoa giúp cậu, nhé?”
Bội Nghiên lúc này mới quay đầu lại, nheo mắt nhìn cô. Bây giờ anh mới nói chuyện với cô:
“Nói gì, nói to nữa lên?”
Lục Lạc hơi nâng giọng: “Để tôi xoa giúp cậu.”
“Gì? tôi không nghe rõ.”
“Để-tôi-xoa-con-chym-cho-cậu.” Lục Lạc hít sâu, oang oang một hồi.
Bội Nghiên cười gian, nháy nháy mắt với cô. Lục Lạc thẹn thùng đến mức mặt mày xung huyết, như quả gấc nhỏ. Mẹ nó, bị Bội Nghiên lừa!
Nhưng Lục Lạc không giận, còn rất cao hứng. Cuối cùng cũng bình thường lại rồi, anh không bơ cô nữa. Cô chộp cơ hội, vội vạch áo phông lên cho anh nhìn, vội thanh minh:
“Bội Nghiên, xem này, áo con của tôi toàn bộ đều đã đổi sang đen, đỏ, trắng, không có xanh nữa. Tôi thề, sau này không bao giờ động đến xanh nữa.”
Bên dưới lớp áo phông thùng thình là da thịt non mịn, đôi bánh bao được bao bọc trong áo иgự¢ màu đen huyền bí, mang đến gấp đôi sự quyến rũ. Giữa buổi tối như vậy, chẳng lẽ Lục Lạc không biết là làm vậy cực nguy hiểm à?
Gió đêm len vào theo ban công đang mở cửa, Lục Lạc rùng mình một cái, vội rúc vào lòng Bội Nghiên. Thật sự không chịu nổi nữa, cô muốn ôm Bội Nghiên phát điên rồi, nhớ mùi của anh kinh khủng!
Bội Nghiên đang ngồi nhìn cô, đôi mắt dần đen đặc mù sương, còn chưa kịp bình luận gì về cái áo иgự¢ đen của cô, đã bị một luồng mềm mại chui vào trong lòng.
Trái tim cả hai bất giác được lấp đầy, thỏa mãn đến mức muốn lăn ra nằm ngủ ngay tại đây.
Lục Lạc khe khẽ dịu dàng: “Bội Nghiên, xin lỗi, em xin lỗi. Làm ơn, sau này đừng bơ em nữa, em không chịu nổi. Em nhớ anh phát điên!”
Bội Nghiên hơi đau lòng cô gái nhỏ, bàn tay vô thức siết chặt eo cô. Anh cúi xuống hôn tóc cô, cất giọng trầm ấm:
“Đã biết sợ chưa? Biết ám ảnh xanh nõn chuối là như thế nào chưa?”
Lục Lạc gật mạnh đầu, nhưng hơi khó hiểu. Ý anh là sao? Sao anh biết, cô cũng sợ xanh nõn chuối rồi?
“Không cần ngạc nhiên. Em nghĩ vì sao, Trịnh Mến tự nhiên đến tìm em?”
Bội Nghiên ung dung hỏi ra câu đó, Lục Lạc cũng không ngu. Anh đã nói đến như vậy, cô còn không hiểu sao? Bội Nghiên cười khẽ, trầm thấp, nồng hậu như hương rượu:
“Tất nhiên, không phải tất cả đều là anh sắp xếp. Trịnh Mến thích con gái là thật, có hứng thú với em cũng là thật. Anh chỉ thêm chút chất xúc tác, dẫn dụ cậu ấy một chút thôi.”
Anh muốn cho cô biết, khi cuồng màu xanh, cô đã điên dồ quá đáng đến mức nào, cư xử nhiều lúc như bị mất trí. Anh cần một người có thể giúp anh. Vừa hay, Trịnh Mến rất sẵn lòng. Cô ấy rất thích Lục Lạc, là kiểu yêu mến, chứ cũng không phải là tình cảm gì quá mức.
Cô ấy bảo là thích sự cá tính của Lục Lạc, thích nét đáng yêu của Lục Lạc. Cô ấy nói, cô ấy cũng muốn trở nên giống Lục Lạc.
Cô ấy là lesbian, nhưng không được gia đình ủng hộ. Cô muốn trở nên mạnh mẽ như Lục Lạc để dũng cảm đối mặt, để yêu bản thân mình hơn.
Hóa ra là vậy. Cũng hóa ra, Trịnh Mến chẳng phải trà xanh trà sữa gì hết. Con người đúng như cái tên, Mến. Lục Lạc hơi hối hận, trước đây đã trách nhầm cậu ấy rồi.
Cô cuộn tròn trong lòng Bội Nghiên, một bàn tay nắm chặt áo anh.
“Từ sau, không được bơ em nữa. Nếu có khó chịu việc gì, phải nói cho em biết. Em sẽ cố gắng sửa đổi.”
Cô như một đứa trẻ bị giành mất kẹo, ấm ức nói. Bội Nghiên thở dài, không phải anh không muốn nói ra, mà nói ra rồi, cô đâu có nghe. Hơn nữa, cô còn suốt ngày vạch áo vạch quần muốn xem đồ lót xanh, anh làm sao chịu nổi. Cô là quá tin tưởng sức chịu đựng của anh, hay là căn bản cô không hề nghĩ đến anh sẽ có ham muốn?
Bội Nghiên đang trầm ngâm, bỗng Lục Lạc thẹn thùng lên tiếng, lí nha lí nhí:
“Này, em cho anh xem màu áo иgự¢ của em rồi, để công bằng, anh cũng cho em xem đi.”
“Xem cái gì?”
“Thì xem … ý.”
Bội Nghiên chỉ muốn bổ quả đầu cô ra xem cấu tạo não của cô thế nào. Cái ҨЦầЛ ŁóŤ có gì đâu để mà xem? Chẳng lẽ là anh nghĩ sai? Thực ra cô không phải là hứng thú với màu sắc, mà là hứng thú với đồ lót?
Anh nheo mắt, khắp người tràn ra hơi thở nguy hiểm. Trong chốc lát, bỗng cảm thấy cái khối mềm mại mang tên Lục Lạc trên người mình như một mồi lửa, đang thiêu đốt anh. Anh vội buông tay, đẩy cô ra.
Lục Lạc chực khóc. Đang ấm áp như vậy, tự nhiên đẩy cô ra chỗ lạnh lẽo. Cô không chịu thua, nhất quyết dán lên người anh bằng được.
Bội Nghiên đứng dậy, tính chạy. Lục Lạc mặc kệ, treo hẳn trên người anh. Bội Nghiên hết kiềm chế, bế ngang Lục Lạc, hướng giường phòng ngủ đi tới.
Anh đè cả người lên người cô, lần đầu tiên hôn lên đôi môi như trái mọng.
Ngọt! Ngọt quá! Hai con người tham lam hít thở mùi hương của nhau, môi lưỡi giao hòa. Một lúc lâu mới tách ra. Bội Nghiêm liếm liếm môi, cười nham hiểm:
“Lục Lạc, hôm nay phải hầm thịt ăn cho đã. Ai kêu em đốt lửa.”
Lục Lạc cười khúc khích, nhẹ cất giọng quyến luyến:
“Bội Nghiên, không nhanh là lửa tắt, thịt nguội đấy.”
Shit! Lửa càng lớn rồi, tắt con khỉ ấy! Bội Nghiên bị thiêu rụi cả óc, Lục Lạc mất sạch lý trí.
Khi trên người cô ngang dọc đầy dấu hôn đỏ, cả người nóng như ốc luộc rồi, quần áo bị lột gần sạch, còn mỗi áo lót quần nhỏ, Lục Lạc mới lấy lại chút suy nghĩ.
Bỏ mẹ, quên mất! Nước lũ dâng trào!
૮ɦếƭ rồi, Bội Nghiên, dừng lại mau, không là tắm trong bể máu mọe nó đấy! Lục Lạc như bị dội gáo nước lạnh, suy nghĩ lộn xộn. Cô run rẩy nhìn Bội Nghiên sắp sửa cởi bỏ quần âu, không biết mở miệng thế nào.
“Stoppp! Hôm nay đến đây thôi, hôm khác lại tiếp tục.”
“Bội Nghiên à, chả là...chả là hôm nay rụng dâu. Ách...hẹn anh hôm khác chúng ta thảo luận tiếp vấn đề này.”
Lửa cháy hừng hực bỗng chốc tắt lụi không còn dấu vết. Hai đứa bất động nhìn nhau chằm chằm trong bóng đêm hồi lâu.
Bội Nghiên rất bình tĩnh, từ từ đi đến, từ từ nhặt lại quần đùi áo phông, từ từ mặc lại từng cái lên người cho Lục Lạc. Sau đó, lại từ từ, ôm chăn trong ngăn tủ, ra ngoài. Từ đầu đến cuối, anh không nói câu nào với Lục Lạc.
Lục Lạc hờn dỗi nhìn anh ôm chăn gối định ra nằm ngủ ngoài sofa, cô lè nhè:
“Không “làm” thì vẫn có thể ngủ cùng nhau mà. Sao anh lại bỏ ra ngoài, sao anh không ôm em nữa? Anh ghét em rồi à?”
Bội Nghiên không trả lời, nằm xuống sofa, đắp chăn, ngủ.
Lục Lạc nhón chân xuống giường, rón rén, đi đến sofa ngoài phòng khách, chen cả cơ thể vào giữa anh và cái đệm sofa, nhắm mắt.
Cô còn chưa tiến vào giấc ngủ, Bội Nghiên đã trở mình, hất cô xuống ghế.
Lục Lạc rơi “bịch” một cái, lăn từ ghế thấp xuống sàn nhà, nước mắt lưng tròng. Bội Nghiên nghiến răng, cô cảm thấy anh chỉ muốn đấm cho cô một phát:
“Sức chịu đựng của con người có giới thiệ... nhầm, giới hạn, hiểu chưa? Ôm ôm ấp ấp cái gì? Lửa bùng lên rồi ai dập? Ai dập, hả?? Em lấy cái thân đầy máu này quyến rũ, tôi cũng không cần đâu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc