Lục Lạc và Bội Nghiên - Chương 08

Tác giả: Cầm Cầm

Đáng thương thay Lục Lạc, chạy được lúc ở trường nhưng không chạy được lúc về kí túc.
10h tối, kí túc xá nữ Đại học Công nghệ, phòng 401.
“Cốc...cốc”
Lục Lạc mới tắm xong, nghe thấy tiếng gõ cửa. Nghĩ là cô quản lý nhắc tắt đèn đi ngủ sớm, cô mở cửa.
“Cháu chào...Mến???”
Câu “cháu chào cô” chưa nói hết, nhìn thấy Trịnh Mến ngoài cửa làm Lục Lạc kinh hoàng. Trịnh Mến cười híp mí, giơ túi gà rán trong tay lên, mái tóc dài của cô ấy được bện lại, nhìn rất có cảm giác nữ sinh thanh thuần.
“Lục Lạc, mình mang đồ ăn đêm cho cậu này.”
Cái làm Lục Lạc kinh hãi không phải là Trịnh Mến, mà là bộ váy cô ấy mặc trên người.
Mẹ ơi, xanh nõn chuối đấy!!!
Đột nhiên Lục Lạc cảm thấy cái màu sắc này rất chói mắt, rất biến thái. Nửa đêm mang màu này, nhìn như cái đèn phát quang di động di chuyển trong bóng tối, như ma trơi du đãng tìm đến hút hồn người.
Lục Lạc chả kịp đóng cửa, Trịnh Mến đã lẻn ngay vào phòng lúc cô ngẩn người. Lục Lạc nghiến răng nghiến lợi:
“Trịnh Mến, một là cởi ngay bộ váy kinh dị kia ra, hai là cút khỏi phòng tôi!”
Trịnh Mến sửng sốt, một lúc sau đỏ mặt, cúi thấp đầu:
“Aizz, không ngờ cậu thẳng thắn vậy. Được, mình cởi.”
૮ɦếƭ mọe chưa Lục Lạc ơi, nói không rõ ràng Trịnh Mến hiểu lầm rồi! Trịnh Mến ngượng ngùng cởi đồ, Lục Lạc thì cứng ngắc bụm miệng, cô vội biện giải:
“Khoan, khoan, đừng cởi vội. Tôi không phải ý đó, ý tôi là, là tôi giờ rất ghét xanh nõn chuối, nên cậu có thể, ừm có thể quay về, thay một bộ đồ khác, rồi lại đến. Đúng rồi, ý tôi là vậy.”
Cô đổ mồ hôi hột, Trịnh Mến tưởng cô bắt cô ta cởi đồ để làm gì mờ ám là cái chắc.
Trịnh Mến: “Đừng ngại, mình hiểu ý cậu mà. Không sao, mình sẵn sàng rồi.”
Hiểu ý cái đầu cậu mà hiểu! Lục Lạc nổ óc, tự niệm Phật. Cũng tại cô, tại cô tự lấy đá đập chân mình.
Trịnh Mến: “Hôm...hôm nay mình ngủ chỗ cậu được không?”
Lục Lạc sợ xanh mắt, Trịnh Mến tiếp tục: “Cậu không đuổi được mình đâu, trừ khi cậu đủ sức vác mình ra ngoài, còn không thì mình sẽ bám lấy cái giường của cậu không buông.”
Lục Lạc gấp đến độ run rẩy chân tay. Bị điên à, ngủ với Trịnh Mến, thế khác nào là đồng ý chơi les với cậu ta? Cô không muốn thế! Cô còn muốn cưới Bội Nghiên, còn muốn chơi trò người lớn với Bội Nghiên, còn muốn sinh cho Bội Nghiên một đội bóng. Lục Lạc khóc một dòng sông. Hic, Bội Nghiên à, em mà thất tiết, anh đừng ghét bỏ em.
Lục Lạc nhìn cánh cửa phòng, đang thầm mặc niệm thì nghĩ ra một ý. Cô điều chỉnh lại tâm trạng, hờ hững nói với Trịnh Mến:
“Này, tùy cậu thôi. Cứ dính vào cái giường của tôi đi, tôi cũng không để ý đâu. Nhưng tôi phải đi khóa cửa phòng, không lát nữa cô quản lý lên thấy chưa khóa cửa lại gọi inh ỏi.”
Trịnh Mến cười rạng rỡ, gật gật đầu. Cô nàng úp mặt xuống gối đầu của Lục Lạc, thỏa mãn gập người.
Lục Lạc thừa lúc cậu ta không để ý, vơ vội chùm chìa khóa phòng trên bàn, chạy ra cửa. Cô ra cửa, nhưng không phải để khóa cửa, mà để mở cửa.
Cô nhanh như chớp, mở cửa rồi lách người ra, rồi đứng ngay bên ngoài khóa trái cửa phòng. Mọi thứ làm rất nhanh, rất khẽ, Trịnh Mến đang úp mặt vào gối đầu còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Cậu không chịu đi hả? Vậy tôi đi. Cái phòng của tôi, cho cậu dùng thoải mái.
Hơn 10h đêm, giữa mùa thu, bên ngoài lạnh lẽo.
Lục Lạc rùng cả mình, nhìn đôi dép lê với cái áo phông, quần đùi trên người, thở dài. Thoát thân được rồi, nhưng chính mình lại nhếch nhác không chịu nổi.
Một dòng ý tưởng chạy qua não, cô vội bắt lấy, ba chân bốn cẳng chạy đi trong bóng tối.
15 phút sau
“Lạch cạch.”
Lục Lạc mở cửa căn chung cư mới toanh. May thật! Mẹ cô với mẹ Bội muốn cho hai đứa sống chung, nên từ sau tối hôm đó, đã triển khai ngay kế hoạch sắm nhà mới cho hai đứa. Căn nhà gần trường này, chính là của cô cùng Bội Nghiên. Cũng may, chùm chìa khóa của cô có cả chìa khóa chung cư.
Vào trong căn nhà tối om chỉ có vài ánh sáng do đèn bên ngoài hắt vào, cô dò dẫm bật đèn. Tự nhiên có người thổi hơi vào tai:
“Nửa đêm, làm cái gì đấy?”
Lục Lạc giật bắn mình. Con mẹ nó, gặp ma à? Cô theo phản xạ, nhấc chân đá một phát về phía sau.
Có tiếng “hự”, nhưng rất nhanh cô chưa kịp làm gì tiếp theo, đã bị ép chặt vào tường. Người kia Ϧóþ hai tay cô khóa chặt ở trên, lạnh lẽo phun câu chữ:
“Chán sống à? Cậu đánh tôi mấy lần rồi, có đếm được không?”
Giọng nói này, Bội Nghiên? Lục Lạc vui muốn ૮ɦếƭ, theo bản năng nhảy cẫng lên. Nhưng cô quên mất, lúc này cô đang bị người ta đè chặt vào tường. Hai đầu gối vì quán tính nhảy lên vô tình đá một phát vào người đang đè cô ở phía trước.
Người đằng trước hít một ngụm khí lạnh, buông người cô ra. Lục Lạc cảm giác sai sai. Cô đá phải cái gì đó là lạ.
Suy nghĩ một chút, lúc nãy Bội Nghiên đè cô, thì sẽ lấy hai chân đè hai chân cô lại. Vậy tức là, lúc đó cô vô tình đá vào giữa háng cậu ấy.
Lục Lạc gật gật đầu, sau đó nhận ra điều gì, mới trố mắt đứng hình. Cô đá vào...đá vào giữa háng Bội Nghiên?
Thế chẳng phải, chẳng phải đá vào...cái vật kia à? Lục Lạc nuốt nước bọt mấy lần, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô dè dặt lên tiếng:
“Bội Nghiên, cái kia, tôi...tôi xin lỗi. Cái ấy...cái ấy của cậu sao rồi? Có cần tôi xoa xoa giúp cậu không?”
Nói xong, mới nhận ra lỡ lời. Đã quá muộn! Bỏ mẹ rồi, miệng nhanh hơn não, lại còn đòi xoa xoa cái ấy?
Lục Lạc lập tức muốn ૮ɦếƭ lâm sàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc