“Bội Nghiên, thích cậu!”
“Bội Nghiên, ôm ôm.”
Bội Nghiên đơ tại chỗ, hai tay không biết để đâu cho phải. Lục Lạc nhíu mày, bực dọc:
“Bội Nghiên, sao thế? Không ôm à?”
Cô phồng đôi má bánh bao, mắt long lanh, bộ dạng giận dỗi đáng yêu đến đòi mạng. Bội Nghiên hít sâu, rồi lại hít sâu mới tìm được hơi thở ổn định. Anh khàn giọng hỏi:
“Lục Lạc, thích tôi?”
“Đúng, thích cực.” Lục Lạc gật đầu, nhìn khuôn mặt mê người của anh mà suýt nữa không nhịn được, chỉ muốn cất giấu cho riêng mình.
“Thật hay đùa?”
“Thật 1000%.”
Cô cứ ngoe nguẩy trên đùi anh, làm anh cứ nóng hết cả người. Anh quát nhẹ:
“Ngồi im, cấm ngọ nguậy nữa.”
Lục Lạc đang chờ anh ôm, bỗng bị anh quát, tủi thân. Đôi mắt cô long lanh chực khóc, rất đáng thương:
“Sao cậu lại quát tôi? Hic, cậu bắt nạt tôi.”
Bội Nghiên đau đầu, sao cô lắm nhân cách thế. Mới lúc sáng còn lột quần anh, hùng hùng hổ hổ chửi mắng anh không ngừng, như một con sư tử cái. Bây giờ thoáng chốc ngoan hiền, làm nũng như con mèo nhỏ lông mềm. Anh giữ vai cô, không cho cô nhúc nhích:
“Cậu làm tôi “cứng” đấy, biết chưa hả? Cậu muốn dây vào lửa à?”
Lục Lạc câm nín tại chỗ. Cô không biết tiếp lời thế nào, nuốt nuốt nước miếng, thấy khô rát cổ họng. Giờ cô rất cần một ly nước để bình tĩnh lại, thấy ly trà để trên bàn, vội nhanh tay chộp lấy uống ừng ừng một hồi.
Ly trà mát lạnh chạy xuống cổ họng, thông kinh hoạt lạc, khiến cả người khoan khoái hẳn lên. Cô nhìn thẳng Bội Nghiên, rồi lại nhắm chặt đôi mắt lại, như đang chờ lên thớt.
“Bội Nghiên, sớm muộn cũng thành vợ chồng, không sao, đến đi!”
Cô bày ra bộ dạng chiến binh anh dũng hy sinh thân mình làm Bội Nghiên dở khóc dở cười. Anh xoa xoa đầu cô, khàn giọng dụ dỗ:
“Em gái à, cậu còn non lắm. Mới thế mà đã muốn quyến rũ tôi sao? Tôi chưa cứng, lừa cậu thôi. Tôi không dễ dãi như vậy.”
Anh ôm cô, dịu dàng: “Đây, ôm ôm.”
Lục Lạc thỏa mãn, nhắm mắt vùi trong lòng anh. Cô ôm eo anh rất lâu, đến khi Bội Nghiên cứng hết cả cơ vì ngồi im một chỗ, anh mới vỗ vỗ lưng cô, hỏi:
“Lục Lạc, đủ chưa?”
Im lặng.
Lại hỏi: “Lục Lạc, tôi phải đi WC, không tránh ra là tôi tiểu lên người cậu đấy.”
Vẫn im lặng.
Bội Nghiên thấy kì lạ, cúi đầu gỡ cô khỏi người mình. Lúc này, anh mới thấy cô đang nhắm mắt ngủ ngon lành trong lòng anh, đôi má hồng hồng như quả đào.
Khi bị tách ra khỏi cái gối ôm ấm áp 37 độ mang tên “Bội Nghiên”, cô vô thức co người lại, khoé miệng chép chép tỏ vẻ bất mãn. Cô nũng nịu mà mắt vẫn cứ nhắm nghiền:
“Ưm...Bội Nghiên...lạnh.”
Bội Nghiên hết cách, ôm anh thôi mà cũng ngủ được? Lại còn coi anh là gối ôm?
Anh cười khẽ, nhẹ nhàng bế cô lên hướng phòng ngủ đi đến. Anh đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
Lục Lạc lúc này hình như mới cảm nhận được ấm áp, chân mày đang nhíu chợt dãn ra, trong mơ cũng cười.
Bội Nghiên ngồi yên quan sát một chút, thấy một điều kỳ lạ khiến người ta không nhịn được cười đã xảy ra.
“Chụt, chụt”
Lục Lạc thế mà lại...ʍúŧ tay khi ngủ. Bội Nghiên nhìn cảnh này, không tiếng động cười đến mức gập cả người lại. 22 tuổi ʍúŧ tay khi ngủ, như một đứa bé vài tháng.
Khi anh đứng lên đã là nửa tiếng sau, ban nãy không để ý, bây giờ mới thấy cả người mỏi. Anh hơi lảo đảo, chống vội tay vào mép tủ thấp cạnh giường, lại không cẩn thận ᴆụng trúng cái ly thuỷ tinh, nó rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Choang”
Lục Lạc bị kinh động, giật mình tỉnh lại. Cô ngồi bật dậy, đôi mắt mù sương. Đập vào mặt cô là cảnh Bội Nghiên chống tay mép tủ, mặt mày hơi tái.
Cô không nghĩ ngợi gì, trực tiếp đứng dậy đấm một cước vào bụng anh, quát to:
“Bội Nghiên, anh đi ngoại tình với con hồ ly Trịnh Mến rồi còn dám vác mặt về?”
Bội Nghiên tự dưng bị đấm, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mù mịt đần độn nhìn Lục Lạc:
“Động kinh à? Ai ngoại tình?”
Lục Lạc nhớ lại giấc mơ ban nãy, bực bội đùng đùng, the thé hét:
“Anh mới động kinh! Còn dám trước mặt tôi đưa nó vào khách sạn. Anh chán sống hả?”
Dồ dở con mẹ nó rồi!
Bội Nghiên chịu đựng, mẹ nó, mơ linh ta linh tinh xong lúc tỉnh dậy lại đấm anh? Bụng anh đau đến mất cảm giác, bực bội buột miệng:
“Ừ đấy, làm sao?”
Thấy anh không kiên nhẫn mà tự nhận, Lục Lạc phút chốc ngã ngồi xuống giường, không còn bộ dạng hổ báo vừa rồi, cô rơi nước mắt mếu máo:
“Giờ mới nhận, phải không? Anh còn dám cả mặc quần sịp đôi màu hồng với nó, thế xanh nõn chuối của tôi đâu, anh vứt thùng rác hết rồi phải không?”
Bội Nghiên thật sự không chịu nổi nữa. Bộc phát! Anh ôm bụng tiến đến mở cửa tủ đồ của mình, chỉ vào cái ngăn xanh lè:
“Xanh của cậu, đây hết, được chưa? Vì cậu mà ngăn sịp đen của tôi biến thành xanh lè xanh lét rồi đấy, vừa lòng chưa?”
Anh cười nham hiểm, tiến đến gần cô:
“Xanh nõn chuối của cậu, đang ở trên người tôi rồi.”
Lục Lạc nửa tỉnh nửa mơ lẩm bẩm:
“Không được, thế vẫn chưa đủ.”
Bội Nghiên mở to mắt: “Còn chưa đủ?”
Lục Lạc gật đầu: “Ngày mai, chúng ta đến salon tóc, nhuộm tóc cặp luôn. Phải là xanh nõn chuối, độc đáo như vậy. Đảm bảo không ai trùng.”
Cô xoa xoa tóc, tiến đến bên anh kiễng chân sờ tóc anh: “Đôi ta mang mái đầu xanh lét, thế mới đánh dấu chủ quyền rõ ràng được.”
Đầu Bội Nghiên nổ ầm một cái, trong chốc lát anh nhìn cái mẹ gì cũng thành màu xanh nõn chuối.
Anh khủng hoảng tinh thần tột cùng, ám ảnh thị giác một thời gian, suýt phải đi viện tâm thần.