“Tôi không ngại để cậu “xanh” như màu áo lót của tôi đâu!”
Cả giảng đường ngỡ ngàng nhìn màn kịch này, không ai dám đứng lên ngăn cản hay dị nghị câu nào.
Ngẫu nhiên, gần xa lại có tiếng thì thầm như không thể tin nổi:
“Mẹ ơi, là màu xanh nõn chuối, lớp trưởng cao lãnh lớp IT 1 mặc màu xanh nõn chuối!”
“Vãi thật, tao mặc ҨЦầЛ ŁóŤ từ năm 10 tuổi cũng chưa từng dám mặc màu xanh hay màu tím.”
“Khéo tao phải hỏi nó chỗ bán màu xanh nõn chuối thôi, bạn gái tao cứ trách suốt ngày mặc màu hồng phấn như đàn bà, màu xanh nghe có vẻ mạnh mẽ hơn.”
“Vãi, mày còn mặc cả màu hồng phấn á??? Mẹ thằng thần kinh…”
“...”
Bội Nghiên âm u nhìn quanh, không để ý đến giảng viên vội kéo Lục Lạc đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên kéo quần lên che đi màu xanh nõn chuối.
Anh kéo cô vào WC nữ ngay gần giảng đường, đóng sầm cửa lại. Đôi mắt u tối của anh nhìn chằm chằm chỗ иgự¢ lộ ra của cô, cúc áo lỏng lẻo đã bị cô kéo rơi mất rồi. Anh đè thấp giọng:
“Giữa chỗ đông người, làm vậy vui lắm à?”
Lục Lạc vẫn còn bực mình từ nãy:
“Ừ đấy, giữa chỗ đông người, show âи áι với thiếu nữ xinh đẹp, chắc tình thú ghê lắm. Lại còn dựa vai nhau?”
Cô cười lạnh, đạp vào chân anh. Bội Nghiên nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng của cô, cũng cười lạnh:
“Chưa cưới mà đã tự biến mình thành vợ tôi rồi? Muốn cưới tôi đến mức đấy rồi sao?”
Anh áp sát lỗ tai cô, nhưng mà những lời nói ra không phải những lời âu yếm, mà là những lời khiến người nghe chỉ muốn đấm vỡ mặt anh. Lục Lạc giận quá hóa cười tại chỗ. Cô cười khanh khách, cười gập cả người lại:
“À, hóa ra cậu nghĩ tôi như vậy hả? Tốt lắm, có tiền đồ.”
Cô không để ý trước иgự¢ đang hớ hênh, đẩy Bội Nghiên ra. Bội Nghiên kéo tay cô:
“Cậu đi đâu?”
Lục Lạc giằng ra, nộ khí bốc lên đỉnh đầu: “Đi học, tôi còn muốn tốt nghiệp. Nhà cậu giàu, cậu không cần học, nhưng tôi cần.” Cậu đi Audi, tôi chỉ có thể đạp xe đến đau háng thôi, biết chưa hả? - Lục Lạc lâu nay đi xe đạp miết nên đã vô thức tưởng mình là một kẻ nghèo khổ rồi.
Bội Nghiên thật không chịu nổi nữa, xé toạc cái áo còn vài cái cúc của cô. Anh lạnh lùng nói:
“Thế thì, đây, giờ cậu ra mà học tiếp đi, ra đi. Xanh nõn chuối của cậu, để cho bọn nó nhìn sạch đi, không cần cứ lấp ló trêu chọc.”
Lục Lạc ngơ ngẩn nhìn áo somi của mình cứ thế bị anh kéo rách. Cái tên này, quá đáng lắm rồi. Cô bực, đánh mất lý trí, không thèm giữ ý nữa. Anh xé rách áo cô chứ gì, vậy được.
Lục Lạc nhìn bộ dạng quần âu áo phông chỉnh tề của anh, ngứa ngáy trong lòng. Cô đưa tay móc nút quần của anh, cứ thế tụt lưng quần xuống tận đầu gối anh. Hàng loạt động tác của cô quá nhanh, Bội Nghiên không kịp phản ứng gì, khi nhận ra thì đã thấy giữa hai chân man mát, anh rùng mình một cái.
“Xanh nõn chuối không phải của riêng tôi, cậu cũng là xanh nõn chuối. Muốn tôi phô ra cho bọn nó nhìn, không thành vấn đề, vậy cậu cùng tôi.”
Lục Lạc kiềm nén tức giận đến mức xung huyết đôi mắt, cô quát anh thật to, chỉ thiếu điều đè anh ra đập cho một trận.
“Áo tôi không mặc được nữa, thì cậu đừng hòng mặc được quần.” Dứt lời, cô lôi trong túi quần ra một chiếc bấm móng tay, lấy đầu sắc bấm tung tung vào quần âu của anh.
Bội Nghiên ngăn cô lại thì đã không còn kịp, cái quần đã tả tơi lỗ chỗ rồi, nhất là chỗ trước đũng quần. Lục Lạc đứng trước mặt anh, cười ha hả, cô chống nạnh, nhìn đôi chân thẳng dài có chút lông lá của anh, liếm môi:
“Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng đôi chân cực phẩm của lớp trưởng soái ca, thật con mẹ nó không uổng công tôi chịu bực bội hết cả buổi sáng hôm nay!”
Bội Nghiên không ngờ, thật sự không ngờ! Anh theo bản năng vội lấy tay che trước cái đũng quần chỉ còn một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ xanh nõn chuối mỏng manh, mặt đỏ lựng như trái gấc, nghiến răng nghiến lợi:
“LỤC-LẠC, cậu được lắm! Quay đi chỗ khác ngay cho tôi, bằng không đừng trách tôi.”
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của anh, Lục Lạc càng hứng thú. Thường ngày chỉ biết trêu chọc cô, hóa ra lại là tiểu bảo bối dễ ngại ngùng. Cơn tức giận của cô bay biến gần hết, đến gần nựng nựng khuôn mặt đỏ lựng của anh, giọng điệu ngả ngớn:
“Tiểu mỹ nhân, đáng yêu quá thể! Cậu xem, cậu cũng không bị thiệt. Phần trên của tôi cũng bị cậu nhìn sạch rồi. Yên tâm, tôi đây rất có nghĩa khí, sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Lục Lạc như một tên lưu manh trêu chọc con gái nhà lành. Bội Nghiên nóng nảy, bất ngờ dịu giọng như dỗ dành cô:
“Lục Lạc à, quay mặt đi chỗ khác, được không? Hôm nay tôi đi Audi A8, lại cho cậu phá, cậu tức giận thì cứ phá, tôi tình nguyện. Chỉ là, đừng nhìn nữa, được không?”
Hóa ra ngại đến mức đó, Lục Lạc thật chỉ muốn quay lại khoảnh khắc đáng giá này của anh, thỉnh thoảng mà căng thẳng dở ra xem, rất có hiệu quả giải tỏa đầu óc đấy.
Lục Lạc cũng nhận ra mình đang đùa quá trớn, nhẹ nhàng kiễng chân xoa xoa đầu anh, ghé sát bên tai anh mà thầm thì:
“Không cần che kín như vậy, tôi cũng không có hứng thú với “cái đó” của cậu đâu, tôi chỉ thưởng thức đôi chân dài của cậu thôi. Hơn nữa, thật sự là, đôi chân của cậu mặc màu xanh đúng là tuyệt vời, từ sau phát huy, nhé!”
Bội Nghiên sắp hỏng. Lục Lạc này, đam mê đồ lót xanh đến phát dồ rồi. Anh chưa kịp suy nghĩ thêm gì, bên má đã cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm âm ấm áp lên, khiến chân tay anh bủn rủn.
Lục Lạc thơm má anh!! Cô thơm một cái “chụt” thật kêu, phần trên còn mỗi cái áo иgự¢ nõn chuối còn dán sát vào иgự¢ anh, chọc Bội Nghiên không còn biết trời đất xung quanh như thế nào.
Anh thầm niệm Phật trong lòng, giờ chưa phải lúc, giờ chưa phải lúc. Đôi tay không nhịn được đưa lên siết vòng eo trần trụi của cô, véo một cái thật mạnh. Anh hung hăng cúi xuống cắn một cái vào xương quai xanh của cô, đè nén sắp nội thương.
Vậy mà Lục Lạc không đẩy anh ra, hơn nữa, cô còn rất có cảm giác với loại ᴆụng chạm thân thể này. Bội Nghiên càng lớn gan, tay lần sờ ra đằng sau tính cởi nốt cái xanh nõn chuối che hết cảnh xuân ra, thì phía ngoài WC vang lên tiếng đập cùng giọng nói the thé của một bạn nữ:
“Đứa nào khóa cửa WC đấy? Nhanh nhanh cmn lên. Đụ má nó, tao buồn i* lắm rồi…”
Hai kẻ đang dán sát nhau trong WC giờ mới trừng mắt nhìn nhau.
૮ɦếƭ mọe rồi! Đứa thì bán cởi trần, đứa thì bán cởi chuồng, giờ ra ngoài kiểu gì??