Xem Như Người Lạ“Thượng Quan Dực?” Ngọc Trì bật thốt lên tên người kia, vẻ mặt mờ mịt.
Thiên Quan là một giai đoạn tu tiên rất quan trọng, phi thăng thành Tiên, chỉ cần qua được Thiên Quan, tu vi nhất định tăng mạnh, mặc dù không thể so được với Thượng tiên nhưng cũng đã thuộc hàng thượng thừa. Chỉ là, việc Thượng Quan Chưởng môn đột phá Thiên Quan đã là chuyện của năm năm trước, sao lúc này hắn lại nhắc lại?
Mộ Tử Hân vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, khách khí ôm quyền nói thêm một câu: “Tử Hân phải chúc mừng tiên tử rồi!”
Vẻ mặt Ngọc Trì hơi nặng nề, nụ cười cứng ngay tại chỗ. Vốn là vẻ mặt thẹn thùng, lúc này lại hơi có vẻ tái xanh. Ánh mắt nàng chậm rãi trầm xuống, lại như có nước mắt, nhìn mà thương cảm.
Aizz! Lạc Song không nhịn được thở dài trong lòng, Thiên Quỳnh Chưởng môn có ý với Ngọc Trì, người Tiên giới ai ai cũng biết. Đáng tiếc, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình*, chỉ có thể theo đuổi trong đau khổ suốt mấy trăm năm nhưng vẫn không thể đợi được giai nhân gật đầu, mà trong lòng người ta cũng đã có đối tượng khác.
(*hoa rơi có ý, nước chảy vô tình: ý chỉ tình yêu đơn phương, không được đáp lại)
Mộ Tử Hân nói vậy, chẳng khác nào dán hai người kia thành một, chặt đứt tâm ý của người ta.
Chậc chậc chậc, nhìn Ngọc Trì Tiên tử kia, sắc mặt vừa biến xanh lại biến trắng, đôi mắt cũng trở nên ngập nước. Giai nhân nhưthees, ai nhìn cũng không thể kìm lòng được, hắn sao lại không biết quý trọng chứ?
“Tử Hân ta….” Ngọc Trì muốn giải thích.
“Tiên tử!” Mộ Tử Hân lại xen lời “Thượng Quan huynh quen biết ta nhiều năm, thật sự là một vị phu quân tốt hiếm có, mong Tiên tử nên biết quý trọng.”
Ngọc Trì sửng sốt, lời đến miệng lại nghẹn ở cổ họng, ánh mắt như chìm sâu vào đáy cốc, gương mặt như ngọc lại tràn đầy ai oán, tay bên người siết thật chặt mấy lần, mới cố nặn ra tiếng nói, nhưng không phải giọng nói trong trẻo ban đầu, mà trầm trầm như đang cố chịu đựng điều gì: “Tử Hân, huynh thật sự hy vọng….Ta với người kia….”
“Tiên tử và Thượng Quan huynh quả thật là trời tạo một đôi, Tử Hân tất nhiên hi vọng như thế!” Mộ Tử Hân tiếp lời, tiêu diệt nốt vẻ chờ mong duy nhất trong lòng nàng kia.
Sắc mặt Ngọc Trì lập tức trắng bệch như tuyết, đôi mắt dần từ ai oán trở nên đau đớn, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhưng sắc mặt vẫn mang vẻ lạnh nhạt, như muốn tìm kiếm điều gì. Một lúc sau, vẻ mặt nàng như tro tàn, cúi đầu, giọng nói khẽ đến không nghe nổi: “Tử Hân….Nhiều năm như thế, huynh có bao giờ…có từng….” thích ta chưa?
“Tiên tử là người của Tiên giới” Hắn nói tiếp “Giờ đây Ma giới xâm chiếm, với chức trách của Tử Hân, nhất định bảo vệ Tiên tử an toàn!” hắn nhìn nàng một cái, trên mặt nhẹ nhàng như gió, lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn “Cũng như bảo vệ những người khác.”
Ngọc Trì hơi loạng choạng, như suýt ngã nhào. Đỡ lấy một bên cây cố đứng thẳng người, lại thấy hắn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định bước đến đỡ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt đến không có tình cảm gì. Nhất thời, lòng nàng như chìm vào hầm băng, ngay cả đỡ lấy nàng hắn cũng không muốn sao?
Nàng âm thầm thở dài, vẻ mặt kinh hoàng, sắc mặt tái nhợt như áo trắng trên người nàng.
Sắc mặt tuyệt vọng như thế, ngay cả Lạc Song cũng không nhịn được mà lắc đầu.
Nhìn hai người, áo trắng và áo trắng. Trai tài gái sắc, bối cảnh như nhau, tu hành như nhau. Đây lẽ ra là trời tạo một đôi, Mộ Đại Thượng tiên này thật hồ đồ, nhân duyên như thế đâu phải lúc nào cũng gặp được, hắn không nên như thế! Không nên!
Lại nhìn lần nữa, sắc mặt Ngọc Trì đã như tờ giấy trắng, cắn chặt răng như cố không để thứ trong mắt tràn ra. Rõ ràng là vẻ mặt ủy khuất như thế, nàng nên đồng tình, nhưng sao lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm? Quả nhiên là bị chuyến đi đến Ma giới kia ảnh hưởng rồi?
Cúi đầu nhìn kiếm trong tay, lúc này đáng lẽ không nên ra ngoài, nhưng lại không có đường lui. Than nhẹ, nàng quay lưng, dựa vào núi đá, nhìn tường che trước mắt, hơi sững sờ.
Ở bên kia, Mộ Tử Hân còn đang nói gì đó với Ngọc Trì, nàng lại không còn tâm trí nào để nghe. Chỉ mong hai người kia nhanh chóng bỏ đi.
Đảo mắt nhìn mấy đóa hoa trắng nho nhỏ mọc trên vách tường kia, hoàn cảnh khốc liệt khiến chúng như đang hấp hối, khẽ lắc lư theo gió, giãy dụa cầu sinh.
Viêm Hoa môn khắp nơi chỉ có mỗi một loài hoa này, dường như chỉ có chúng mới có thể sống sót trong hoàn cảnh nhưthees. Nàng chăm chú nhìn, không biết từ lúc nào, lại chìm vào giấc ngủ.
Đã từ lâu, cảm giác đau nhói trong lòng đã không còn tìm đến, nên mí mắt nàng từ từ khép lại, từng chút từng chút một. Thân thể dựa vào núi đá, vô ý trượt xuống.
“Còn ngủ nữa, sẽ ngã đấy!” Một giọng nói nam tử dịu dàng vang lên bên cạnh, Lạc Song hết hồn, trượt chân, còn tưởng là sẽ ngã xuống thật rồi. Khi nàng suýt ᴆụng vào vách đá, thắt lưng lại được người ôm lấy.
Ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một gương mặt ôn nhuận như ngọc, Mộ Tử Hân không biết đã đến cạnh nàng từ lúc nào.
“Trong góc âm khí rất nặng, thân thể nàng vừa khỏe lại, không nên ngủ ở đây!” Hắn không nhanh không chậm nói.
Nàng quay đầu nhìn về phía kia, Ngọc Trì đã không thấy đâu, bọn họ nói xong rồi sao?
“Đa tạ!” Nàng ngượng ngùng cười, lui về phía sau một bước, lại thấy hắn vẫn đang nắm lấy tay mình, nàng theo bản năng muốn rút lại, tay hắn lại siết lại. Hắn cầm tay nàng một lúc mới chậm rãi buông ra, như do dự, như không cam lòng.
Trong lòng hơi đâu, nhớ lại vừa nãy, có lẽ hắn đã sớm biết nàng ở đây “Ta…không cố ý muốn nghe lén, chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà lại không dám quấy rầy! Cho nên….” nên mới cố ý đứng sau núi đá này, ai ngờ lại tự lọt vô đường cụt.
“Ta biết!” Hắn nhàn nhạt đáp, trên mặt cũng không có chút bất mãn nào. Nhìn về phía thanh kiếm trong tay nàng, ánh mắt hắn lại trầm xuống “Nàng tìm ta có việc?”
Lạc Song lúc này mới nhớ đến mục đích của chuyến đi này, cầm kiếm đưa qua “Ta đến là muốn trả kiếm cho Thượng tiên! Đa tạ Thượng tiên!”
Nhìn thanh kiếm kia một lúc lâu, hắn nhàn nhạt hỏi: “Nàng không thích sao?”
“Tất nhiên không phải!” Nàng khách khí cười cười “Đây là một thanh kiếm tốt, tu vi của ta thấp kém, chỉ sợ uổng phí nó. Huống chi, ta đã đến đây, sau này chắc cũng chẳng có cơ hội dùng.”
Hắn khẽ cau mày, nhìn kiếm trong tay nàng, lại chậm chạp không chịu nhận, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Nàng có biết….Kiếm này từ đâu mà có không?”
Lạc Song ngẩn người, lắc đầu!
“Nàng cầm chuôi kiếm, thử truyền linh khí vào xem.” Hắn nói.
Lạc Song hơi nghi ngờ, nhưng cũng nghe lời làm theo, tích tụ linh khí vào lòng bàn tay. Chỉ thấy thanh kiếm kia đột nhiên bị một luồng ánh sáng bao phủ, thân kiêm sắc bén trong tay lập tức trở thành một thanh kiếm thuần trắng như ngọc.
Đây là….
Ánh mắt nàng trợn to, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn tự tay nhận thanh kiếm kia “Kiếm này là trăm năm trước ta đã làm ra, Bạch Mộ đề cao song tu, nên binh khí cũng được làm thành đôi!” Hắn giương khóe môi, khẽ vỗ về thân kiếm “Đây là thư kiếm*. Khi ta tạo ra nó, trong lòng luôn nhớ đến một người, từng nghĩ, nếu có một ngày ta có thể gặp lại, phải đưa kiếm này cho nàng. Chỉ là…ta vẫn chưa có cơ hội đó!”
Lạc Song chậm rãi cúi đầu không nói, trong lòng như có thứ gì, từ từ xé rách lòng nàng.
“Giờ đây….” Hắn đột nhiên khẽ cười rồi lại tiếp tục nói “Nhớ lại, muốn thực hiện ước nguyện ngày đó, có lẽ chỉ là hi vọng xa vời. Ta chỉ mong kiếm này có thể theo bên người nàng, thay ta bảo vệ nàng chu toàn, chỉ vì một mình nàng. Chỉ mong chuyện mà ta không thể làm, kiếm này sẽ thay ta làm nốt.”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt như mực kia, tràn đầy đau khổ như muốn trào dâng, rồi lại phải tàn nhẫn đè nén lại.
Tay bên người khẽ siết lại, nàng không dám ngẩng đầu, cũng không thể ngẩng đầu. Nàng chỉ đành khiến hi vọng trong mắt đối phương, dần biến thành thất vọng.
Đợi một lúc lâu….
“Ta hiểu mà!” Hắn cười khổ, không còn dáng vẻ tao nhã tuyệt trần mà như đóa hoa lê trên cành, từ từ héo rũ rơi rụng: “Thật không ngờ, giữ lại kiếm này cũng chỉ vô dụng mà thôi.”
Nói rồi, hắn giơ tay quăng kiếm kia đi, Lạc Song ngẩng phắt đầu lên, dưới chân muốn bước đến, lại nhịn xuống, nhịn cơn đau đớn sâu như biển nơi tim.
Ánh mắt nhìn theo chuôi kiếm thuần trắng kia, bay ✓út lên không trung, rồi càng ngày càng nhỏ, khi rơi xuống đã không còn thấy bóng, không nghe được bất kì tiếng vọng lại nào, cũng giống như đoạn tình cảm chân thành nàng đã từ giao ra, không thể tìm lại.
Đau đớn vô cùng, vì sao lúc này hắn mới nói, vì sao cho đến tận lúc này, nàng mới hiểu những chuyện này? Hắn có biết….từ một khắc trí nhớ của nàng được giải phóng, tất cả, đã không thể cứu vãn.
“Tạ ơn….ý tốt của Thượng tiên, cáo từ!” Nàng buộc mình nói một câu, liền lùi lại mấy bước, bước chân hơi lảo đảo, đau lòng khiến nàng như không thở nổi.
Từ lúc nàng nhìn thấy thanh kiếm kia đã từng nghi ngờ, rồi khi truyền linh khí vào trong nàng lại càng sáng tỏ. Đây rõ ràng giống hệt như phối kiếm của hắn.
Thanh kiếm kia, có lẽ là sự chờ đợi duy nhất trong lòng hắn, là sự quyến luyến cuối cùng của Bạch Trúc. Mà nàng, đã chính tay Ϧóþ ૮ɦếƭ sự hi vọng kia rồi.
Từ đây trở đi, hắn và nàng, không còn liên quan, từ lúc này đây, thế gian này đã không còn Bạch Trúc nữa.
Mộ Tử Hân nhìn nàng xoay người, từng bước từng bước rời xa hắn, chớp mắt như nhớ lại cảnh tượng ngàn năm trước, như nhìn thấy cô bé có ánh mắt tinh khiết nhất thế gian kia.
Bóng dáng mà hắn tìm kiếm ngàn năm, đợi chờ ngàn năm, yêu ngàn năm, cuối cùng lại cứ thế từ từ bước ra khỏi sinh mệnh của hắn. Nơi Tích Ức điện kia, hắn còn lí do gì, để có thể đứng nơi đó nữa đây?
Rõ ràng là khí trời nóng bức vô cùng, thế nhưng hắn lại cảm thấy lạnh đến tận xương, thật buồn cười! Hắn cũng sẽ thấy lạnh sao? Mọi chuyện hắn làm suốt ngàn năm qua, kết quả chỉ như vậy thôi sao?
Hắn đột nhiên rất muốn biết đáp án, không tự chủ được đưa tay ra.
Nàng dừng bước, kinh ngạc vô cùng, cảm nhận được nhiệt đột nhàn nhạt từ cánh tay truyền đến, tim đập nhanh vô cùng nhưng lại không dám quay đầu lại.
“Anh Lạc….” giọng nói trầm thấp hơn bao giờ hết, như tiếng gọi phát ra từ sâu trong linh hồn “Nàng đối với người kia….là thật lòng sao?” nếu như là thế, hắn cam tâm buông tay “Nàng đối với hắn….”
“Trong lòng ta có hắn!”Nàng đột nhiên cất giọng xen ngang, nàng như hét lên, không biết là nên nói cho hắn nghe, hay nói cho chính bản thân mình.
“Có hắn, trong lòng ta có hắn, phải, nhất định chỉ có hắn….” Nàng hét lên từng tiếng, như muốn khẳng định tâm ý của chính mình “Hắn là ca ca ta, là người vì ta mà bỏ qua tất cả, là người bảo vệ ta cả đời. Dù là Thần tộc cũng được, người bình thường cũng được, đều như thế! Cho nên….ta phải có hắn!” Có lẽ lúc này không thể, nhưng nàng sẽ cố, sẽ nỗ lực để trong lòng nàng chỉ chứa một người.
Ánh mắt Mộ Tử Hân càng nặng nề, thân thể nàng rõ ràng đang run rẩy, nhưng vẫn muốn yêu người kia sao? “Anh Lạc, trong lòng nàng…đã từng, đã từng …”
“Có!” Nàng xoay người ngẩng đầu lên, như đang nhìn hắn, thật ra chỉ là cố gắng không để chất lỏng trong mắt rơi xuống “Trong lòng ta….từng có một người, có lẽ cho đến giờ vẫn còn. Chỉ là lúc này….ta lại muốn buông tay. Ta là Anh Lạc, nên ta phải buông tay, ta là Lạc Song, nên phải buông tay. Không phải vì thứ gì khác, chỉ vì ta muốn! Cho nên phải như thế!”
Nhìn nàng kiên định, trong lòng Mộ Tử Hân càng khó chịu, nàng đang ép mình quên hết quyến luyến ngàn năm, tại sao phải tự ép mình như thế?
Rốt cuộc tại sao lại đi đến nước này? Rõ ràng gần tỏng gang tấc, mà lại như xa tận chân trời.
Có lẽ…..Trong lòng cả hai, thật sự có thứ so với yêu nhau, hiểu nhau, làm bạn nhau, còn có thứ còn quan trọng hơn.
“Tốt lắm!” Hắn đột nhiên cười thành tiếng, nhìn những đóa hoa khô héo dần hóa thành bụi đất, đã không thể trở lại được nữa. Nhìn nàng rơi lệ không thôi, nghe nàng nói những lời tuyệt tình kia, chẳng hiểu sao hắn lại thấy nhẹ nhõm, lại thấy thỏa mãn.
Nụ cười hắn càng sâu “Anh Lạc….trong lòng nàng đã từng….có ta?”
“…..” Nàng im lặng một lúc lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười, cười đến thiên địa thất sắc, cười đến hoa cũng thương cảm: “Không có….Anh Lạc không có, Lạc Song càng không có. Sau này cũng tuyệt đối không có!”
Hẳn thở dài, rốt cuộc buông tay nàng ra, nở nụ cười, nhìn về phía ánh trăng vừa mới hé, đột nhiên khẽ nói: “Chúng ta cùng nhau giao hẹn được không? Từ hôm nay trở đi….ta là Mộ Tử Hân, nàng là Lạc Song.”
“….Được!”
Giọng điệu nhàn nhạt, hắn quay đầu lại, hai người nhìn nhau, không hề có đè nén, tình ý đong đầy, chậm rãi lưu chuyển. Ai cũng không động đậy, cứ như dùng hết sức lực trên người, tất cả đều dồn vào một ánh mắt này thôi, từ đây về sau, xem như người lạ.
Cách đó mười trượng, dưới bóng cổ thụ.
Một người áo xanh đứng yên, vẻ mặt đờ đẫn, nhìn về phía hai người kia.
Hắn không biết đã đứng đó bao lâu, hai mắt không có thần, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Gió nhẹ thổi qua, thổi bay những cánh hoa trắng đang rơi đầy đất, bay khắp bốn phía, cứ như đông đã tràn về.
Hăn cứ nhìn như thế, không hề nhúc nhích, cứ như đang có thứ gì đó giống như những cánh hoa kia, nát tan thành từng mảnh nhỏ.