Edit: Xiaoxi Gua
“Chú Thẩm.” Mộc Ân cười cười với ông ta: “Cháu không muốn lắm miệng, chỉ là cháu muốn hỏi một chút Lục thiên sư, trong tình huống này, có phương pháp giải quyết nào tốt, dù sao đây cũng chính là đại sư mà!”
Cô cố ý tăng thêm hai chữ đại sư, không ngốc đều liên tưởng đến vụ cá cược lúc trước của cô và Lục Giang Sầu.
Bởi vì sai lầm lần này của Lục Giang Sầu, trong lòng Thẩm Kế đối với anh ta cũng nhiều ít có sự hoài nghi, tóm lại không tin tưởng trăm phần trăm như trước đó nữa.
Nhưng ngoại trừ Lục Giang Sầu, nhất thời ông ta cũng tìm không thấy được thầy phong thủy tốt hơn, hơn nữa chuyện Thẩm gia không thể chậm trễ, cũng không có thời gian để cho ông ta từ từ tìm kiếm, cho nên cho dù như thế nào ông ta vẫn là không muốn đắc tội Lục Giang Sầu.
“Yên tâm, Lục Giang Sầu tôi còn không đến mức thất tín với với một con nhóc như cô, nếu tôi đã đồng ý không bước chân vào cái nghề phong thủy này, thì tôi sẽ không bước chân vào nữa, nhưng chuyện của Thẩm gia tôi đã tham gia vào, thì có trách nhiệm giải quyết!”
Lục Giang Sầu thấy Thẩm Kế không giúp anh ta nói chuyện, nên tự mình đứng ra hoà giải.
“À…” Mộc Ân ý vị thâm trường lên tiếng, không nói tin cũng không nói không tin, chỉ thấy anh ta đợi câu nói tiếp theo, một bộ dáng mừng rỡ khi thực hiện nhiệm vụ bắt ma của mình.
Lục Giang Sầu hừ lạnh một tiếng phất ống tay áo một cái, sắc mặt nặng nề nói với Thẩm Kế: “Đi lên lầu xem trước.”
“Được.” Thẩm Kế vội vàng đi lên phía trước dẫn đường.
Mấy người ở đại sảnh một chốc lát, trên lầu Thẩm Thanh Thanh cùng Lâm Như Uyên đều nghe nói chuyện Lục Giang Sầu lại bị mời về, xuống xem tình hình.
Bao gồm cả Lục Phong Miên cũng đến ngay lúc này.
Mộc Ân nhìn thấy anh, cố ý không để mắt đến, chạy đến bên người Lâm Như Uyên, nhiệt tình kéo anh trai: “Anh, chúng ta mau đi xem Lục Thiên Sư bắt ma đi!”
Lâm Như Uyên không biết cô và Lục Phong Miên có mâu thuẫn, đắc ý hưởng thụ sự thân thiết ỷ lại của em gái, cùng Mộc Ân lên lầu.
Lục Phong Miên đi ở phía sau, ánh mắt lại lạnh vừa trầm xuống nhìn chằm chằm hai người.
Thẩm Thanh Thanh sau lưng anh chỉ biết thở dài.
Đám người lần nữa trở lại gác nhỏ, kinh ngạc phát hiện, hôm qua còn xây đang tường, không biết khi nào lại bị người ta phá hủy, xương người ở bên trong không cánh mà bay, ngay cả lá bùa đều không thấy.
Từ sau khi Mộc Ân tỉnh giấc ngoại trừ kinh hãi chính là tức giận, vẫn không hề chú ý hoàn cảnh xung quanh, lúc này thấy lá bùa mất tích, mới phát hiện âm khí lượn lờ kia lại trở về.
“Tại sao có thể như vậy…” Thẩm Kế quá sợ hãi, kinh ngạc không thôi.
“Ta biết mà.” Lục Giang Sầu một lần nữa lại lộ ra sự tự tin và tự đắc, nói: “Những năm từ khi tôi vào nghề này, không hể xảy ra sai sót khi nhìn những ngôi nhà có âm khí, lá bùa này vốn là hữu dụng, nhưng bị người ta hủy, chuyện ma quỷ mới có thể xảy ra lần nữa.”
Vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Mộc Ân đang dính bên người Lâm Như Uyên, ý tứ đã rất rõ ràng.
Sắc mặt Thẩm Kế trầm xuống, nói: “Như Uyên, em gái của cậu…”
“Ân Ân sẽ không làm loại chuyện đó.” Lục Phong Miên ngắt lời ông ta, lạnh giọng chất vấn: “Hành lang không phải có giám sát sao, chú Thẩm tra cũng không tra liền bức người của tôi, như vậy được không?”
“…” Thẩm Kế khẽ giật mình, sắc mặt lập tức hòa hoãn xuống, nói: “Phải tra, phải tra.”
Nhưng mà trước khi kiểm tra, phải giải quyết chuyện mà ông ta càng để ý, quay đầu hỏi Lục Giang Sầu: “Giang Sầu, bây giờ phải làm sao?”
“Chuyện cho tới bây giờ, có dán lại lá bùa cũng không nhốt được âm khí trong nhà, còn phải tìm thấy những xương cốt kia.” Lục Giang Sầu nói.
“Đó cũng đều là tổ tiên nhà họ Thẩm…” Thẩm Kế thốt ra, nói đến một nửa, dừng một chút: “Tôi lập tức phái người tìm.”
“Anh Giang Sầu, trừ cái đó ra, còn có những biện pháp khác hay không?” Thẩm Thanh Thanh quan tâm đến an toàn của đám người nhất, đứng ra hỏi: “Chúng ta cũng không thể tiếp tục ngồi chờ ૮ɦếƭ, anh thấy nên là nên dọn ra ngoài ở? Hoặc là vẽ một lá bùa mang ở trên người? Làm sao có thể tránh được nguy hiểm?”