Ngô Viên Vân đành im lặng trước câu trả lời của cô, nhưng tay cô ta đã từ lâu nắm chặt đôi đũa như muốn bẻ đôi.
Nhìn vẻ ngoài ngoan ngoãn, hiền lành của cô, Ngô Viên Vân cứ tưởng đâu con người Đông Hoa cũng vậy nhưng nào ngờ miệng lưỡi cô không tồi đấy.
" Không ăn nữa, em lên đây " là vì Đông Hoa không muốn nhìn thấy cô ta nên mới rời đi sớm.
Về phòng, cô nằm dài trên giường với tâm trạng bực tức, Đông Hoa không muốn tỏ thái độ với cô ta nhiều nhưng khi gặp mặt Ngô Viên Vân thì cô không vui. Tức ૮ɦếƭ cô rồi.
Cô biết anh không để ý đến cô ta nhưng thật sự cô chẳng vui gì khi có thêm sự xuất hiện của người phụ nữ khác trong nhà.
Đông Hoa lên phòng chưa đầy 10p thì Diêu Đạt cũng mở cửa đi vào, cô biết là anh đến nhưng chẳng xoay lại nhìn anh lấy một cái.
" Đông Hoa, uống thuốc " anh cất giọng gọi cô.
Thấy cô im lặng thì Diêu Đạt xoay người cô lại, tay thì kéo chiếc chăn trên người của cô xuống, Đông Hoa nhìn anh chu môi giận dỗi.
" Anh lên đây làm gì? Sao không ngồi ăn cùng chị ấy "
" Em đang ghen? " anh nhếch môi cười.
Ghen? Như vậy là ghen sao?
Nhưng cũng thật, cô cảm thấy khó chịu khi có người phụ nữ khác quan tâm đến anh, đã thế người đó còn có ý với anh nữa.
Thử hỏi xem, có ai mà không ghen chứ.
" Làm..... làm gì có " cô lấp bấp nói, mắt cũng không nhìn thẳng vào anh.
" Tôi thích em như vậy, và cho phép em ghen với mọi thứ "
Nếu như cô ghen cũng chính là trong lòng cô đã có anh, và điều đó thể hiện rằng cô yêu anh.
Anh đưa tất cả thuốc của cô cho vào miệng mình, uống thêm ngụm nước, tay anh bắt đầu nâng gáy cô lên, áp môi mình xuống môi cô, Diêu Đạt truyền số thuốc trong miệng mình qua cho cô.
Đông Hoa cảm nhận vị đắng của thuốc nên đôi mày cô có chút nhíu lại, nhưng rất nhanh nó đã tan biến đi, thay vào đó là vị ngọt của nụ hôn.
Hai người càng hôn càng sâu, anh tiện tay cởi bỏ chiếc váy trên người cô xuống, tay anh cũng bắt đầu lần mò khắp cơ thể cô, và dừng lại ở nơi tư mật nằm giữa hai chân của cô.
Diêu Đạt nhẹ nhàng vuốt ve nơi nhạy cảm của cô điều đó khiến cơ thể Đông Hoa run lên từng hồi, miệng cô không tự chủ được mà ՐêՈ Րỉ.
" Ưm.... nơi đó, không được " cô giữ tay anh lại.
" Tôi sẽ làm em sung sướng " giọng anh khàn khàn vang lên.
Anh từ từ đưa một ngón tay vào bên trong của cô, chưa đi vào sâu nhưng Diêu Đạt lại cảm nhận được nơi đó của cô như muốn cắn đứt ngón tay anh, thật sự rất chặt.
" Chặt vậy sao? "
" Ưm.... ư... đừng nói nữa "
Nhưng lời nói của anh khiến cô rất xấu hổ, mặt cũng đã đỏ ửng hết cả lên, cô thật muốn đánh ૮ɦếƭ người đàn ông này.
Tay anh tiếp tục trêu đùa nơi đó của cô, một ngón rồi đến hai ngón, nhưng vẫn vô cùng khít, cơ thể anh bắt đầu nóng lên, và cậu nhỏ kia cũng đã ***** ****, Diêu Đạt cởi từng nút áo sơ mi mình ra, anh thẳng tay vứt quần, áo xuống đất, thân hình săn chắc của anh hiện ngay trước mắt cô, Đông Hoa mê mẫn mà nhìn ngắm mãi.
Nhưng đến khi tầm mắt cô di chuyển xuống cậu bé của anh thì giật mình vì nó lúc này vừa to mà còn dài, khiến Đông Hoa sợ hãi bất giác lùi về phía sau.
Làm sao anh có thể đưa nó vào bên trong cô được chứ.
" Lại đây " anh kéo hai chân cô về phía mình.
" Không được, sẽ rách mất " cô liên tục lắc đầu từ chối anh.
Diêu Đạt chỉ nở một nụ cười gian xảo với cô, sau đó anh cầm lấy cậu bé mình chà sát vào nơi tư mật của cô, khiến Đông Hoa sướng đến tê người và cô còn cảm nhận rõ vật của anh rất nóng.
Anh nhanh chóng để cậu bé mình vào trong *** **** của cô, ban đầu cô không giác gì nhưng càng vào sâu thì cơn đau truyền tới, Đông Hoa chịu không được mà la lên, tay cô nắm chặt gra giường.
" Aaa.... đừng.... đau quá "
" Thả lỏng, em muốn kẹp ૮ɦếƭ tôi sao "
Phải nói là nơi đó của cô rất khít, Diêu Đạt không chịu được mà rên lên một tiếng. Cảm giác sung sướng này chỉ có cô mang đến cho anh.
Cô cố gắng làm theo lời anh nói, và rồi cảm giác đau cũng vơi đi kha khá, anh cứ để yên trong đó không động đậy khiến Đông Hoa cảm thấy rất khó chịu, cô đưa ánh mắt chứa đầy Dụς ∀ọηg nhìn anh.
" Ưm.... em khó chịu " cô nhỏ giọng nói.
" Cầu xin tôi, tôi sẽ thỏa mãn em " tay anh xoa nắn иgự¢ cô.
" Ư.... xin.... xin anh cho em.... nhanh lên "
Diêu Đạt cười lạnh, sau đó hông anh bắt đầu di chuyển ra vào trong cô, lực thì càng lúc càng tăng lên, cô nằm dưới thân anh ՐêՈ Րỉ không ngừng.
" Ưm.... chậm..... chậm lại "
Đây là lần đầu cô tiếp xúc thân thể nên làm sao có kinh nghiệm được, vậy mà anh cứ liên tục ra vào mạnh mẽ như thế, chỉ là cô không theo kịp anh thôi, còn cảm giác tê tê dại dại đó khiến cô rất kích thích.
Đông Hoa đã bị cuốn vào Dụς ∀ọηg nên cô cũng quên đi vết thương trên vai của mình.
Cuộc âи áι của hai người trải qua khá lâu, hiện tại đã là 1 giờ khuya nhưng Diêu Đạt vẫn không có dấu hiệu dừng lại, còn cô thì chẳng còn chút sức lực nào, đã bao lần cô cầu xin anh dừng lại nhưng hầu như Diêu Đạt không quan tâm tới lời nói của cô.
Từng tiếng rên của cô khiến anh càng hưng phấn, càng không thể dừng lại được.
" Dừng.... vết thương em đau quá " cô lúc này mới nhớ tới nên đã viện lý do đó để bắt anh dừng lại.
Diêu Đạt đẩy nhanh tiến độ, sau đó anh gầm lên một tiếng, những **** **** trắng ᴆục của anh đã xuất hết trên chiếc bụng phẳng lì của cô.
Hiện tại vẫn chưa phải lúc để cô sinh con.
Anh bế cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Diêu Đạt ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng. Nếu không vì vết thương thì chắc chắn ngày mai cô sẽ không rời giường được.
" Lục Đông Hoa " anh nói nhỏ vào tai cô.
" Hửm " cô mơ màng trả lời.
" Kể từ hôm nay em chính thức trở thành người phụ nữ của Diêu Đạt tôi " anh tiếp tục thì thầm vào tai cô.
Đông Hoa chỉ gật đầu không đáp, cô làm gì còn sức mà để nói chuyện nữa, tay cô choàng qua ôm anh ngủ ngon lành.
......................
Khi Đông Hoa tỉnh lại là lúc 6h30 sáng, và anh cũng đã rời đi từ lúc nào, cô nằm nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Vậy là anh và cô đã.... nghĩ đến những chuyện đó khiến cả khuôn mặt cô bất giác đỏ ửng lên, cô yêu anh thì việc đó trước sau gì cũng xảy ra thôi.
" Dậy thôi " anh mở cửa đi vào, nhẹ giọng gọi cô.
" Em biết rồi, anh ra ngoài trước đi " cô ngại ngùng đáp.
Diêu Đạt cười nhạt, anh đi tới bế cô vào phòng tắm, vết thương cô vẫn chưa thể trúng nước được nên bắt buộc anh phải làm giúp cô.
Vài phút sau, hai người cùng nhau đi xuống, Ngô Viên Vân đã ngồi ở phòng khách chờ anh từ lâu, cô ta thấy anh thì khuôn mặt liền vui vẻ hẳn lên, nhưng đến khi thấy cô nắm tay anh phía sau thì ánh mắt lại hiện rõ sự chán ghét.
" Anh Diêu Đạt, buổi sáng vui vẻ " cô ta giở giọng ngọt như đường của mình lên.
Anh Diêu Đạt, anh Diêu Đạt.
Thân thiết như vậy sao? Giọng nói của cô ta khiến cô nghe không lọt lỗ tai chút nào.
Anh cũng không nói cũng không nhìn cô ta, Diêu Đạt ngồi đó nhàn nhạt uống trà, từ hôm qua đến giờ cô ta nói nhưng anh hầu như chẳng để ý tới lời nói của cô ta khiến Ngô Viên Vân có chút không vui, anh không thèm nói chuyện với cô ta nhưng lại rất quan tâm đến Đông Hoa.
Thật sự cô ta không cam tâm.