Lửa Yêu - Chương 31

Tác giả: Kanittaya

Bà lớn Nongkhran ngồi suy tư trong một ngôi đình bên bờ hồ, bà đang nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây, chuyện Pasakorn bị bắt, chuyện vương quốc Warakorn sẽ có ngày bị lụi tàn bởi không có người phù hợp kế tục sự nghiệp, chuyện đám cưới nổi đình nổi đám của Patiya…
Bà cứ suy nghĩ miên man như vậy cho tới khi Primprau bước lại gần nói: “Bà ơi, bên ngoài gió lớn lắm, bà vào trong nhà đi. Các nhà sư sắp tới rồi đấy ạ”.
Hôm nay là ngày tròn hai mươi bảy năm ngày mất của bố mẹ Patiya, nhân dịp này bà làm lễ cúng cho cả hai.
Bà chậm rãi lên tiếng: “Mấy năm rồi nhà chúng ta không có việc vui nhỉ?”.
Primprau mỉm cười rồi trả lời: “Nếu muốn nói tới đám cưới thì cũng gần bằng với tuổi của cháu đấy bà ạ. Đang tự nhiên bà nhắc tới chuyện này làm gì ạ?”.
“Nhà chúng ta quá yên tĩnh. Lẽ ra phải có tiếng của trẻ con”. Nói rồi bà đưa mắt nhìn quanh khu nhà một lượt. Giữa bãi cỏ rộng hút tầm mắt là những ngôi nhà ba, bốn tầng, trông chúng buồn bã trống trãi không khác gì một khu nhà bỏ hoang.
Đôi khi nỗi buồn là do tâm mà ra… Giây tiếp theo bà sững lại: “Đó là thằng Pat mà”. Giọng bà gần như reo lên.
“Đúng ạ. Anh ấy về cùng với chị Paremai, vợ của anh ấy”. Primprau trả lời.
Bà lớn Nongkhran cắn chặt hai hàm răng: “Sao nó lại về trong khi bà không mời?”.
“Mẹ bảo cháu điện thoại mời anh chị ấy đấy ạ. Chúng ta làm lễ cúng cho hai bác mà không báo cho con trai hai bác ấy thì cũng không ra sao cả ạ”.
“Nhưng bà không muốn cho con bé phóng viên đó bước vào nhà chúng ta”.
“Nhưng giờ chị Paremai đã là một thành viên trong gia đình của chúng ta rồi đấy ạ”. Primprau cảm thấy gần một năm trở lại đây, thái độ của bà đối với anh Pat đã hơn rất nhiều. Cô luôn nghĩ rằng Patiya là đứa cháu mà bà cô yêu quý nhất.
“Dứt khoát bà không nhận con bé ấy”.
“Nhưng việc trở về lần này, nếu không có chị Pare nói giúp, thì anh Pat cũng sẽ không về tham gia đâu ạ”.
“Kệ nó. Nếu ngay cả ngày giỗ của bố mẹ mình mà nó cũng không quan tâm thì nhắc tới nó cũng vô ích”.
“Thế bà nỡ để đứa bé trong bụng chị Pare trở thành một anh Pat thứ hai nữa hay sao ạ?”.
“Cái gì? Cháu nói cái gì? Con bé phóng viên Paremai ấy có thai à?”.
“Chị Pare có thai được hai tháng rồi ạ”.
“Nhưng chúng mới cưới chưa được một tháng”. Rồi bà nói giọng giễu cợt: “Lại ăn cơm trước kẻng chứ gì. Chắc vì lý do này mà chúng cưới gấp như vậy”.
Cô cháu gái khẽ mỉm cười: “Bà ơi, thời nay việc đó không quan trọng bằng việc người đàn ông tôn vinh người phụ nữ như thế nào đâu ạ. Mà chuyện cưới sau khi có thai đối với người nước ngoài được coi là chuyện hết sức bình thường. Một số cặp diễn viên còn đợi cho có ba, bốn đứa con với nhau rồi mới cưới nữa cơ. Hơn nữa anh Pat lại rất hấp dẫn, đẹp trai, là mơ ước của tất cả các cô gái trên khắp thế giới thì chị Pare làm sao mà cưỡng lại được chứ?”.
“Cháu nói cái gì vậy? Không thấy ngượng mồm à?”. Bà giật mình, không nghĩ rằng cô cháu gái vốn ngoan ngoãn là thế mà dám nói năng mạnh mồm tới như vậy.
“Thì cháu chỉ nói đúng sự thật thôi mà. Có thể bà không để ý, chứ tất cả các bạn của cháu đều ghen với chị Pare. Chúng còn sẵn sàng đánh đổi mọi thứ chỉ để được thế chỗ chị Pare trong một đêm thôi đấy. Vì thế việc chị Pare có thai trước khi cưới thì cũng không phải lỗi của chị ấy mà là lỗi của anh Pat chứ. Bà đừng trách chị ấy nhé”.
Bà lớn Nongkhran đưa tay lên иgự¢, trợn tròn mắt, kêu lên: “૮ɦếƭ thật! ૮ɦếƭ thật! ૮ɦếƭ thật!”. Bà không thể tưởng tượng được thanh niên hiện nay lại có những suy nghĩ như vậy.
Patiya đang dắt tay vớ đến dãy ghế sa lông hàng đầu tiên trước mặt chỗ ngồi của các nhà sư với cử chỉ gần như vừa dìu vừa ôm. Nhiều người nhìn cảnh này cảm thấy tức tối ghen tỵ bởi thái độ nâng niu, trân trọng vợ của Patiya được thể hiện một cách rõ ràng.
Thực ra không có ai nhận ra rằng Paremai đang mang thai bởi bụng của cô vẫn còn phẳng lỳ, chỉ có cử chỉ hay đưa tay xoa bụng của cô khiến mọi người chú ý mà thôi.
Paremai đứng dậy khi họ hàng của chồng tới chào hỏi. Patiya giới thiệu cho hai bên biết nhau.
“Một lần nữa xin chúc mừng đám cưới của hai cháu. Chú được biết lễ cưới của hai cháu được tổ chức rất trọng thể. Tiếc là chú không được mời tham dự”.
“Cháu rất xin lỗi vì không mời ai bên này cả ngoại trừ một mình bà nội. Cháu muốn đám cưới được trọn vẹn và vui vẻ nên chỉ mời bạn bè và họ hàng thân cận ở Mỹ mà thôi”.
Paremai lén cấu vào mạng sườn chồng rồi nói tránh: “Thực ra là do đường xá xa xôi, hơn nữa khu nghỉ mát Hilton Bora Bora Nui Resort trên đảo Bora Bora(1) không tiếp đón được nhiều khách nên chúng cháu tính sẽ tổ chức tiệc mừng ở Thái Lan sau ạ”.
(1) Bora Bora là một hòn đảo tại Polynésie của Pháp. Đây là một trong những điểm du lịch quốc tế, nổi tiếng với khu nghỉ mát sang trọng.
“Tổ chức ở Thái Lan nữa cũng tốt vì người trong dòng họ Warakorn không phải ít, cháu sẽ được làm quen với tất cả mọi người”. Pandon nói với Paremai.
Patiya liếc mắt nhìn: “Cảm ơn chú. Để cháu nghĩ xem sao đã. Vụ án của Pas tới đâu rồi ạ?”.
Paremai giật tay chồng để ngăn lại.
“Không sao đâu Paremai, thì mọi thứ vẫn đang diễn ra theo đúng quy luật vốn có. Thế vụ án lạm dụng trẻ vị thành niên của cháu ở Mỹ thế nào rồi?”.
“Cảm ơn chú đã hỏi thăm. Nhưng cháu tin cháu sẽ sớm thoát khỏi vụ kiện này thôi”.
“Anh Pat!”. Paremai giật mạnh tay chồng rồi quay sang phía Pandon: “Cháu xin lỗi. Chúng cháu vừa xuống máy bay nên có lẽ anh ấy hơi mệt nên mới vậy ạ”.
“Pare, anh nghĩ người bị mệt phải là em chứ bởi em đang mang thai mà”.
Ông Pandon ngạc nhiên: “Cái gì? Cháu đang có thai à? Chúc mừng các cháu”.
Paremai mỉm cười ngượng nghịu: “Cảm ơn chú ạ”.
Ánh mắt Patiya âu yếm nhìn vợ, anh thừa nhận rằng việc kết hôn với cô đã thay đổi cách nhìn cuộc sống trên thế giới này của anh. Hằng ngày được sánh bước bên cô, mỗi sáng thức dậy thấy cô bên mình là cảm giác vô cùng đặc biệt. Hơn thế, ngày biết cô có thai, anh thực sự cảm thấy thế giới này đáng sống hơn rất nhiều. Sở dĩ anh về Thái lần này cũng bởi vì cô. Có cô đời anh thật ý nghĩa biết bao. Patiya thầm nghĩ.
Tin Paremai mang thai nhanh chóng lan ra khắp đám cúng giỗ. Mọi người đều tới chúc mừng như trước đó chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Patiya nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt lạnh lùng, khác biệt hoàn toàn với Paremai tỏ ra niềm nở và vui vẻ trò chuyện với họ hàng nhà chồng một cách thân thiết. Patiya quay mặt nhìn đi nơi khác. Anh thừa biết tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi. Patiya nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của bà lớn Nongkhran khi bước vào phòng khách.
“Bà!”.
Tiếng kêu khẽ của Patiya khiến tất cả mọi người quay lại nhìn. Paremai hiểu ra ngay vì sao Patiya lại ngạc nhiên như vậy bởi thân thể của bà cụ mà Primprau đang đỡ ấy hao gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.
Paremai chắp tay chào nhưng bà lớn Nongkhran chỉ liếc mắt nhìn mà không nói năng gì. Ánh mắt bà hướng vào Patiya, còn anh đáp lại với ánh mắt cao ngạo. Patiya lên tiếng: “Cháu dâu của bà chào bà đấy ạ. Nếu bà không nhìn thấy hay không nhớ nổi thì cháu xin nhắc lại đây là Paremai, vợ của cháu, người cũng mang họ Warakorn đúng theo pháp luật được một tháng rồi”.
“Anh Pat!”. Paremai giật mình thốt lên, cô giật cánh tay rắn chắc của chồng: “Anh đừng làm em khó xử như vậy chứ”. Cô quay lại phía bà cụ đang mím chặt môi trước mặt, sửa lại câu nói của chồng với giọng ngọt ngào: “Lấy chồng là phải theo chồng, nhưng cháu vẫn chưa quen với cách gọi đó. Bởi thế khi nói chuyện với bất kỳ ai cháu vẫn có cảm giác giống như chưa hề đổi tên họ bà ạ”.
Một người già đã trải qua gần hết cuộc đời như bà lớn Nongkhran hiểu ngay được ý nhún nhường, muốn hàn gắn trong câu nói đó. Vì vậy, lần đầu tiên bà nhìn Paremai với ánh mắt dịu dàng hơn trước đó.
Bà quay sang nói với Paremai: “Đi dạo với tôi không?”.
“Gì cơ ạ?”. Patiya thốt lên.
“Làm gì phải hoảng hồn thế chứ? Bà không đem vợ cháu đi nấu canh đâu mà lo. Bà sẽ trả lại cháu nguyên đai nguyên kiện”.
“Cháu không an tâm nếu bà không cho cháu đi cùng”.
“Anh, sao anh lại nói vậy?”. Paremai kêu lên, rồi dịu dàng nói: “Không sao ạ. Cháu sẵn sàng đi dạo với bà ạ”.
“Pare!”. Patiya cố tình cao giọng.
“Không sao đâu. Cũng không đi xa quá khu vực này mà. Anh yên tâm. Em sẽ đi đứng cẩn thận”.
Patiya nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng anh không nói được gì vì anh biết Paremai muốn giữ thể diện, không muốn anh trở nên quá tệ trong con mắt của bà anh. Bởi thế anh chỉ còn biết ấp úng và đưa mắt trách mắng vợ mà thôi.
“Tại sao bà lại gầy thế?”. Patiya lên tiếng hỏi Primprau ngay sau khi bà lớn Nongkhran dẫn vợ anh đi khỏi.
Primprau nhìn theo ánh mắt của người anh họ, trả lời: “Gần đây sức khỏe của bà không được tốt ạ. Từ ngày bà phải nhập viện vì chuyện của anh Pas, bà đã đau ốm liên miên. Bác sĩ bảo bà bị bệnh tim và huyết áp. Rồi chuyện của anh Pas khiến công ty Warakorn mất đi sự tín nhiệm đã vắt kiệt sức của bà”.
Primprau quay lại nhìn người anh họ, nói với giọng buồn bã: “Chắc dòng họ Warakorn cũng đến ngày tàn rồi anh ạ”.
“Thế những người họ hàng khác thì sao? Họ không giúp bà à?”. Patiya quay sang nhìn cô em họ và ngay lập tức sửng sốt, nhìn sang chỗ khác. Anh cảm nhận được ánh mắt si mê mà anh đã được nhìn thấy không biết bao nhiêu lần từ các bà, các cô. Lạy Chúa! Không ngoại trừ cả cô em họ mà anh yêu quý không khác gì em ruột này nữa sao? Phải chăng đây chính là sự trừng phạt của Chúa vì tội anh đóng phim khiêu dâm để làm bại hoại thanh danh của dòng họ và đem lại sự đau buồn xấu hổ cho bà lớn Nongkhran?
Patiya quay mặt nhìn sang chỗ khác, anh lại vô tình bắt gặp những ánh mắt của các cô em họ khác đang đứng nói chuyện không xa chỗ anh là bao. Patiya phái nhíu mày vì khó hiểu.
Tất cả các cô gái này đều muốn lên giường với anh. Patiya nghĩ và thấy bị sốc, những con người này đã từng thể hiện sự khinh thường anh, cho rằng anh làm công việc hạ đẳng, bẩn thỉu, nhưng ánh mắt họ lại thể hiện sự mời mọc, khát khao. Lạy Chúa! Sao anh có thể không sốc cho được?
Primprau dõi theo phản ứng bất thường của người anh họ từ bấy đến giờ. Cô kìm sự xấu hổ, cố gắng hạ thấp giọng: “Chắc anh Pat thấy bất ngờ khi thấy các cô em họ nhìn anh như thế?”.
Patiya tránh bày tỏ ý kiến. Anh trả lời ngắn gọn: “Điều đó không đáng để sốc hay sao?”.
Primrau nghiêng cổ nhìn thân hình cao lớn của người anh họ: “Chắc anh Pat không biết, các chị em yêu thích anh tới mức nào. Bề ngoài họ làm như căm ghét, nhưng thực ra mọi người đều tìm kiếm thông tin về anh cả đấy”.
“Anh không biết và anh cũng không muốn biết. Chúng ta nói chuyện về công ty Warakorn đi. Kể cho anh nghe tình hình của công ty tồi tệ tới mức nào? Bà đã đón nhận nó ra sao?”.
“Bà có chuyện gì muốn nói với cháu ạ?”.
Bà lớn Nongkhran không trả lời ngay mà nói sang hướng khác: “Đưa ta đến đình ở bên hồ sen đi”.
“Được ạ”. Paremai im lặng dìu người chủ của vương quốc Warakorn đến nơi bà nói.
Đi được một lúc lâu, bà lên tiếng: “Cháu có biết tại sao ta bảo cháu đi dạo với ta không?”.
“Chắc bà có chuyện muốn nói với cháu?”.
Hai người ngồi vào trong đình. Bà đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà lớn của con trai cả rồi lên tiếng: “Thật đáng tiếc, ngôi nhà lớn như vậy lại trở thành nhà hoang. Nếu có người ở, chắc nó sẽ không cũ và hư hỏng nhanh đến vậy”.
Cô cháu dâu mới nhìn toàn cảnh ngôi nhà. Ngôi nhà mà Patiya lớn lên từ lúc lọt lòng trông nửa cũ nửa mới, được thiết kế theo phong cách hiện đại bao gồm ba tầng, có hồ sen ở phía sau. Nó nằm giữa hai tòa nhà lớn trong khu đất rộng.
“Bà không cho ai ở ạ?”.
“Ai cũng có nhà riêng của mình thì còn ai ở nữa cháu. Hơn nữa đó là tài sản của bố Pat nên ta không muốn cho ai ở đó cả ngoại trừ nó”. Bà nói giọng buồn buồn.
Paremai hiểu ý, cô khẽ mỉm cười: “Anh Pat nói bà dùng nó làm nhà kho”.
“Làm gì có chuyện đó. Hãy thử lên trên nhà mà xem, vẫn còn sạch sẽ tinh tươm. Ta vẫn sai người làm vệ sinh hàng tháng mà. Thế bao giờ cháu sẽ quay về đây ở?”.
“Gì cơ ạ?”.
“Bao giờ cháu sẽ về ở ngôi nhà này?”.
“Có nghĩa là…”.
“Ừ… Ta muốn hai vợ chồng cháu về sống ở ngôi nhà này. Cháu hãy giúp ta khuyên giải Pat. Ngôi nhà này vắng tiếng người đã lâu lắm rồi. Ta muốn máu mủ của Warakorn được lớn lên trong dinh thự của Warakorn, không phải lang thang lưu lạc bên ngoài như bố của nó nữa”.
Paremai rưng rưng nước mắt vì cảm động. Cô muốn đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay gầy yếu chỉ còn da bọc xương đó để động viên nhưng không dám nên chỉ trả lời với giọng hết sức dịu dàng: “Cháu hiểu ý tốt của bà. Nhưng việc này cháu không dám tự quyết hay trả lời thay anh Pat được. Bởi có một số chuyện đã trở thành mầm bệnh quái ác ăn bám và cắm rễ sâu vào tim nên khó có thể nhổ lên được”.
“Phải được chứ. Nếu ta cố gắng. Ta chưa từng thấy Pat yêu và chịu nhường nhịn ai như cháu cả. Vì vậy ta nghĩ Pat sẽ nghe cháu khuyên giải”.
“Cảm ơn bà đã tin tưởng cháu. Nhưng cháu đã từng sai lầm khi đem tình yêu của anh ấy ra để mặc cả và nó khiến cháu cảm thấy hối hận tới tận bây giờ. Sau đó, cháu đã tự nhủ sẽ không bao giờ để tái diễn việc này nữa. Bởi thế việc này cháu sẽ để anh ấy quyết định, tự nguyện về đây sống, chứ không phải do cháu thuyết phục hay gợi ý cả”.
Bà lớn Nongkhran sửng sốt, rồi bà thở dài trước khi quay lại nhìn ngôi nhà lớn trước mặt: “Nếu không muốn quay trở lại sống trong ngôi nhà này thì hãy để nó cho chắt của ta vậy. Coi như đây là món quà của một bà già rất bướng bỉnh như ta”.
“Bà! Bà cũng đừng vội mất hết hy vọng. Biết đâu một ngày nào đó anh Pat hiểu ra tất cả”.
Bà lớn Nongkhran mỉm cười, ánh mắt u buồn: “Nếu các cháu không muốn về ở hẳn trong ngôi nhà này, thì mỗi lần trở lại Thái Lan, các cháu có thể về ở ngôi nhà này được không?”.
Paremai cân nhắc trong giây lát rồi trả lời: “Được ạ”.
“Cảm ơn cháu nhiều Paremai. Thực ra ta đã viết di chúc rồi. Không, đúng ra phải nói là ta đã sửa lại bản di chúc một lần rồi. Trong bản di chúc mới này, ta vẫn giao chức chủ tịch công ty Warakorn và công ty vận tải Warakorn cho Pat”.
“Gì cơ ạ?”.
“Ta quá chuyên quyền đúng không?”.
“Phải dùng từ ‘độc đoán’ mới đúng chứ ạ. Sao bà quyết định mà không hề hỏi ý kiến anh Pat ạ?”.
“Pare!”. Bà lớn Nongkhran quát.
“Cháu xin lỗi vì sự quá thẳng thắn của mình, nhưng đó là sự thật đấy ạ. Cháu e rằng sẽ không chỉ có anh Pat phản đối, mà có rất nhiều người khác cũng sẽ phản đối do không phục đâu ạ”.
Bà lớn Nongkhran thở dài đánh thượt: “Cháu nói cũng đúng. Nhưng ta không thể đợi được cho tới khi tất cả mọi thứ đi vào quy củ như cháu nói được đâu bởi tình hình công ty lúc này đang nguy hiểm”.
“Sao lại thế ạ?”.
Vị chủ tịch hội đồng quản trị công ty Warakorn hiện tại gật đầu trước khi kể lại bằng giọng khản đặc, ánh mắt khô khan như người vừa phải chịu một cú xáo trộn lớn về tinh thần: “Như cháu đã biết, Pas là giám đốc của công ty, được coi là người sẽ tiếp quản chức chủ tịch hội đồng quản trị. Nó làm việc cũng khá được, chỉ có điều…”. Tiếng nói của bà cụ bị ngắt quãng: “Ta vẫn chưa chính thức xin lỗi cháu vì những chuyện nó gây ra cho gia đình cháu. Pas đã có tội lớn với gia đình của cháu đến nỗi ta không biết phải đền bù bằng cách nào mới có thể…”.
“Bà ơi!”. Paremai mạnh dạn đưa tay ra chạm vào cánh tay bà: “Nghiệp của ai gây nên thì hãy để cho người đó trả đi ạ. Bà không liên quan nên không phải đền bù gì cả. Bây giờ cậu ấy cũng đang phải chịu sự trừng phạt của pháp luật rồi mà. Cháu cũng không muốn gợi lại chuyện buồn này nữa”.
“Nhưng bản thân ta cũng đã làm nhiều điều không tốt đối với cháu”.
“Cũng đâu có gì đáng kể ạ. Cháu cũng đã hỗn với bà”.
“Nhưng ta còn làm nhiều hơn thế. Nếu cháu biết có thể cháu sẽ không tha thứ cho ta đâu”.
“Vẫn còn điều gì mà cháu không thể tha thứ được nữa ạ? Không có đâu. Bà đừng lo lắng”.
“Chính ta là người cung cấp thông tin cho các phóng viên nước ngoài để họ bôi nhọ, hạ thấp cháu”.
“Chuyện qua rồi, bà nhắc lại làm gì nữa ạ. Chẳng qua lúc đó bà làm là vì ghét cháu. Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi rồi có đúng không ạ?”.
“Thực sự ta rất khâm phục cháu đấy Pare ạ”.
“Cái gì đã qua hãy để cho qua bà ạ”.
Bà lớn Nongkhran giấu nụ cười tươi xen lẫn vẻ trìu mến.
Paremai nói tiếp: “Bà hãy kể tiếp chuyện công ty Warakorn đi ạ”.
Người chủ dinh thự gật đầu, đưa mắt nhìn bãi cỏ phía trước: “Khi Pas bị bắt, giá trị cổ phiếu của công ty cũng giảm xuống. Đặc biệt là giai đoạn có thêm nhiều đối thủ cạnh tranh thì tình hình kinh doanh của công ty mẹ bị sa sút nặng. Ta đã từng hy vọng Pat sẽ giúp công ty khôi phục lại. Nó quan hệ rộng, lại có tư tưởng phóng khoáng ít nhất cũng giúp ích được cho công ty. Còn về chuyện các ủy viên của hội đồng quản trị, mọi người đều biết nếu không nhanh chóng giải quyết tình hình, sẽ kéo theo vấn đề thanh khoản kém. Bởi thế tất cả bọn họ đều đồng lòng thay đổi. Cũng đến lúc việc quản lý kiểu bảo thủ như ta không còn phù hợp nữa, mà cần ai đó thổi vào một luồng không khí mới rồi”.
Paremai thở dài, cô biết chắc Patiya phải gánh trách nhiệm lớn lao này rồi.
“Cháu không biết có thuyết phục được anh ấy không, nhưng bà cũng đừng quá hy vọng cháu”.
“Ta muốn cháu thử. Ta có niềm tin vào cháu”.
Paremai thở dài.
Bà lớn Nongkhran quay sang nhìn cô cười: “Thằng Patiya bé được mấy tháng rồi?”.
Paremai bật cười, đỏ bừng hai gò má: “Không chắc đâu ạ. Có thể là con gái cũng nên”.
“Hy vọng sẽ là con trai. Để còn trông nom các em và dòng họ nữa chứ”.
Ánh mắt của Paremai dịu dàng, cô đưa tay lên xoa xoa bụng.
“Đối với cháu, dù là trai hay gái cháu cũng đều là kết quả tình yêu của chúng cháu. Bé mới được hai tháng rồi ạ. Chúng cháu cũng mới biết cách đây hai ngày”.
“Chắc Pat vui lắm nhỉ”.
“Anh ấy chưa bao giờ vui như thế ạ”.
Bà lớn Nongkhran gật đầu: “Cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu rất nhiều Pare ạ, vì đã làm cho cháu trai của ta được hạnh phúc. Ta đã từng nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ từ bỏ việc cư xử giống như đang đứng bên bờ vực, giống như bị dồn tới đường cùng. Sẽ không ngừng bôi nhọ thanh danh dòng họ. Nhưng từ khi có cháu, ta biết tất cả sẽ thay đổi”.
“Bà cũng biết tất cả mọi điều anh ấy làm là để nhạo báng dòng họ ạ?”.
“Sao ta lại không biết. Pat ghét ta nhất. Nó rất hận ta, căm thù ta, ta biết rõ điều đó”.
“Không tới mức như vậy đâu ạ. Sâu thẳm trong tim, cháu nghĩ anh ấy rất yêu bà. Nếu không anh ấy đâu có về chúc mừng sinh nhật bà hay về để làm đám giỗ này đâu ạ”.
“Nó về là bởi cháu cầu xin chứ gì. Ai mà chẳng nhận ra điều đó chứ. Bởi trước đây nó đâu chịu nhún nhường, cúi mình hay nghe ai đâu. Nhưng hôm nay nói lại chịu nghe lời cháu và chịu nhún nhường cháu. Pat đã thay đổi hoàn toàn rồi”.
Bà lớn Nongkhran mỉm cười: “Đừng lo. Ta không nghĩ nhiều đâu. Rất vui vì cháu đã bước vào cuộc đời Pat. Cháu giống như dòng nước làm mát tâm hồn nó. Thật sự cảm ơn cháu, Pare à”.
“Em nói chuyện gì với bà mà lâu quá vậy?”. Patiya hỏi sau khi nghi lễ kết thúc, các nhà sư đã trở về chùa hết rồi, chỉ còn hai người ngồi trước cửa nhà.
Paremai không trả lời anh mà lại nói theo hướng khác: “Bây giờ chúng ta đi lấy hành lý ở khách sạn về nghỉ trong ngôi nhà này đi anh!”.
“Em nói gì vậy?”.
Paremai kể lại đầu đuôi câu chuyện hai bà cháu nói với nhau hồi nãy cho chồng nghe. Kể xong, cô dịu dàng hỏi: “Anh nghĩ sao ạ?”.
“Anh miễn ý kiến được không? Chúng ta đừng nói những chuyện liên quan tới người trong dòng họ này có được không?”. Giọng nói của anh trở nên van lơn: “Anh cũng đã biết tình hình của công ty Warakorn từ Prim rồi. Nhưng anh không thể trở về tiếp quản công ty được. Anh còn có sự nghiệp riêng của mình. Công ty của anh cũng sẽ gặp vấn đề nếu anh bỏ mặc nó. Em hiểu chứ?”.
“Nhưng anh nỡ để cho công ty Warakorn vốn được truyền lại từ bao đời nay phải lụi tàn, phá sản hay sao?”.
“Anh không quan tâm. Anh đã thoát ra khỏi Warakorn từ lâu rồi. Anh đâu có sống dựa vào nó chứ”.
“Và rồi anh sẽ được mọi người gọi là độc ác đối với những người mang tên họ Warakorn mãi mãi. Anh sẽ không cảm thấy gì sao, cả dòng họ bảo anh độc ác, nếu sau này con mình hỏi tới chuyện này?”.
“Pare, nếu em biết được những chuyện họ làm với bố mẹ, với anh trong quá khứ thì em sẽ hiểu. Nhưng thôi… Chuyện đã qua lâu rồi, anh cũng không phản đối. Nhưng việc về giúp giải quyết tình hình của công ty Warakorn, anh không thể giúp mà không có sự chuyển nhượng”.
“Chuyển nhượng? Có nghĩa là chuyển nhượng công ty ấy ạ?”.
“Đúng vậy! Đó là con đường duy nhất để công ty Warakorn thoát khỏi khủng hoảng. Nhưng đó cũng là vấn đề mà mọi người trong dòng họ Warakorn không thể chấp nhận được”.
“Anh giúp mà không cần phải chuyển nhượng không được hay sao?”.
“Không đời nào. Anh không bao giờ làm cái gì rủi ro mà không có sự đền đáp một cách thỏa đáng cả. Anh không có nhiều tiền để làm phúc cứu trợ nhiều tới mức ấy đâu”.
“Nhưng có lần anh đã định thành lập tổ chức từ thiện để khám chữa bệnh AIDS miễn phí cho các diễn viên phim khiêu dâm mà”.
“Cũng là để nhạo báng bà thôi, với lại số tiền đó cũng không phải tiền của anh”.
Paremai sửng sốt, há hốc miệng trong khi chồng cô nói thêm: “Anh không muốn nhúng tay vào bởi tình trạnh của công ty Warakorn đã qua thời điểm chỉ cần lời tư vấn, lúc này phải rót rất nhiều tiền vào mới có thể khắc phục được”.
“Nhưng…”.
“Không có nhưng nhị gì hết. Anh đã nghĩ kỹ rồi”.
“Thế nếu bên này chỉ cần anh về làm cố vấn mà không cần đến tiền của anh thì sao?”.
“Lẽ ra em nên làm đại sứ thiện chí thì hơn đấy”.
“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đấy?”.
“Không… Anh không rảnh”.
“Vậy nếu anh trở thành người nắm cổ phần lớn nhất, anh có chịu giúp đỡ không?”.
“Em lại có trò gì à? Em nói như vậy có ý gì?”.
“Thì anh nói sẽ chịu giúp nếu thấy có lợi còn gì?”.
“Thì cứ thử xem. Nếu họ hàng của anh chịu, anh sẽ giúp. Nhưng họ hàng nhà anh đều là những người coi trọng chức vụ, cho rằng bản thân mình giỏi giang và danh giá. Bởi thế họ sẽ không bao giờ chịu để cho một đứa đã từng có rất nhiều chuyện bê bối, đã từng đóng phim khiêu dâm như anh điều khiển, sai khiến họ đâu. Em hãy nhớ lấy điều đó!”.
“Vậy thì anh hãy chuẩn bị để ngồi vào vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của công ty đi bởi bà đã ký chuyển nhượng tất cả số cổ phần của bà cho anh rồi”.
Patiya ngạc nhiên nhìn cô vợ xinh đẹp.
Cả hai người đều không biết rằng cuộc nói chuyện riêng tư đó đã bị bà lớn Nongkhran nghe được từ đầu tới cuối bởi bà lén theo dõi từ một góc nhà ở không xa hai người là bao. Bà đã biết cô cháu dâu đã thành công. Ánh mắt u buồn của bà cụ đã lóe lên một tia hy vọng.
Xen lẫn với niềm hạnh phúc đang len lỏi trong tim là nỗi tiếc nuối, ân hận vì những việc đã làm với con trai, con dâu, và cả cháu mình trong quá khứ.
Chủ nhân vương quốc Warakorn lầm bầm một câu rất nhỏ gần như không thành lời: “Cash Sandra, Pi, mẹ rất hối hận vì đã từng phạm nhiều lỗi lầm với các con, mẹ xin chuộc tội bằng cách đối xử tốt với con. Mẹ hứa là mẹ sửa chữa dù đã muộn. Chính con trai các con đã cho mẹ hiểu giá trị của con người không nằm ở lai lịch hay danh tiếng dòng họ mà nằm ở sự vị tha, lòng khoan dung, nhân cách cao cả”.
“Cảm ơn em nhiều, Pare”. Patiya kéo vợ lại ôm trên người. Anh cảm thấy hầu như không còn một chút sức lực nào sau khi được cô chiều chuộng suốt gần hai tiếng đồng hồ.
“Vì cái gì ạ?”. Paremai ngẩng mặt lên che miệng ngáp, cắn vào bờ vai ướt đầm vì mồ hôi của chồng một cái thật mạnh. Mùi thơm nồng nàn của tình yêu vẫn quyện khắp người anh.
“Tất cả mọi thứ. Em là mẫu người vợ mà tất cả các ông chồng đều muốn sở hữu”. Patiya cúi thấp đầu hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng vì bị anh ngấu nghiến đến cả tiếng đồng hồ.
“Chính em mới là người phải cảm ơn anh. Vì anh đã nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị của công ty. Vì anh đã chịu về nghỉ tại ngôi nhà này”. Cô rướn người lên hôn đáp lại anh.
Patiya thì thầm sát bờ môi mềm mại: “Em là điều giá trị nhất trong cuộc đời anh. Em và con giống như món quà vô cùng đặc biệt mà Chúa đã ban cho một kẻ tội đồ như anh”.
Paremai ôm lấy cổ chồng, nũng nịu: “Ngọt ngào quá! Đây là lời tỏ tình ngọt ngào nhất mà em được nghe đấy. Anh biết không, trong lòng em và con thì anh là người anh hùng. Khi con lớn lên, em sẽ nói với con về tình yêu và sự vĩ đại của bố chúng. Con sẽ tự hào về anh biết mấy”.
Patiya ôm chặt thân hình kiều diễm của vợ vào lòng. Đúng, tâm hồn anh đang dâng tràn cảm xúc, thứ cảm xúc ngọt dịu của tình yêu. Paremai đã khiến trái tim anh xúc động sâu sắc.
Patiya hôn lên đỉnh đầu vợ rồi thì thầm: “Anh biết không lâu nữa anh sẽ quay về sống trong ngôi nhà này mà không cảm thấy đau lòng về những chuyện trong quá khứ nữa. Anh hiểu mọi cố gắng em làm là vì anh, vì muốn anh xóa bỏ những ký ức buồn bã, đau thương trong quá khứ. Nhưng anh muốn nói với em một điều, em yêu ạ. Nếu có điều gì khiến anh quên được sự căm hận đã từng có thì đó chính là em. Em và con là trang sử mới trong cuộc đời anh. Ngày mai chúng mình đi viếng mộ bố mẹ, em yêu nhé! Anh muốn để bố mẹ biết anh may mắn và hạnh phúc nhường nào khi có em và con. Cảm ơn em rất nhiều, Pare. Cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh”.
END
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc