Bữa tiệc chia tay Patiya được tổ chức tại phòng Hoàng gia. Người chủ trì của bữa tiệc nàv là Wanchai, với mục đích muốn tác thành cho Patiya và Paremai.
Trong bữa tiệc sinh nhật bố mình, Wanchai là người đầu tiên phát hiện ra Patiya có thể đã bị tiếng sét ái tình của Paremai đánh trúng. Theo sự quan sác của cô thì cứ mỗi lần Paremai ra nhảy với đội trưởng Tula hay một vị quan chức cảnh sát nào đó là anh lại có phản ứng.
Phải thừa nhận là lúc đầu cô không thích Patiya, thậm chí là còn ghét là đằng khác. Nhưng sau khi được tiếp xúc với anh, cô đã thay đổi quan điểm, cô nhận ra rằng anh là ngườỉ đàn ông rất đáng quan tâm, đáng để kiếm tìm với tính cách nghiêm nghị, thông minh sắc bén lại hài hước hóm hỉnh.
Nửa tiếng sau, Patiya là người đầu tiên bước vào phòng. Anh ngạc nhiên thốt lên: “Hóa ta mọi người lén tụ tập ở đây để tổ chức tiệc chia tay tôi à? Thảo nào hôm nay ai cũng mất hút cả, không ai chịu đi với tôi”.
Patiya hỏi mọi người, giọng vui vẻ pha sự xúc động. Anh liếc mắt tìm kiếm, trong giây lát, anh cảm thấv thất vọng vì không thấy bóng dáng Paremai.
“Đây là ý tưởng của ai vậy?”. Patiya hỏi bâng quơ, mắt liếc nhìn đồ ăn mặn ngọt, hoa quả và đồ uống được sắp xếp theo kiểu buffet trên bàn giữa phòng.
“Cô Wanchai ạ”. Luật su Weha trả lời khiến cho người được nhắc tới suýt bị sặc.
“Không. Người nghĩ ra đầu tiên là chồng tôi đấy”. Wanchai đẩy trách nhỉệm sang cho chồng, nét mặt bình thản.
Sila cũng suýt nữa bị sặc Champagne. Wanchai liền đưa tay ra khẽ vuốt lưng cho chồng. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của vợ rồi trả lời: “Thì chúng tôi cùng nhau bàn tính. Đêm mai anh Pat quay về Mỹ, cũng nên có bữa tiệc chia tay chứ. Anh Pat vừa mới về còn mệt, hay anh đi rắm rửa thay quần áo trước đã?’’.
Mọi người đều dùng tiếng Anh để cho luật sư David và bác Chong hiểu. Bác Chong vội nói thêm: “Đúng đấy. Tôi đã chuẩn bị một bộ đồ mới đặt sẵn trên giường cho cậu rồi đấy”.
“Cám ơn bác nhiều. Vậy tôi xin mọi người nửa tiếng nhé”. Nói rồi anh bước thẳng vào phòng ngủ.
Wanchai nhìn chồng với ánh mắt lo lắng: “Sao Pare vẫn chưa đến? Đúng ra là phải đến rồi chứ”.
“Bình tĩnh nào. Bà mối không được nóng vội biết không?”
Wanchai lườm, cãi lại: “Tại em muốn cho hai người họ kết đôi với nhau mà”.
Không chỉ có Sila mà Weha đứng ngay bên cạnh cũng cười theo. Viên luật sư trẻ nói: “Đừng nói thế kẻo bác Chong nghe thấy. Bác ấy giữ anh Pat cứ như rắn hổ mang giữ trứng đấy”.
Wanchai tròn mắt kinh ngạc, chưa kịp trả lời viên luật sư trẻ thì có riếng gõ của vang lên. Cô đoán là Paremai.
Đúng là Paremai thật. Wanchai mở cửa đồng thời reo lên khi nhìn thấy cô em khóa dưới. Cô ngắm nghía Paremai rồi xuýt xoa khen ngọi: “Đẹp và rất nữ tính Pare ạ. Chắc chắn anh Pat phải sửng sốt cho mà xem. Khiêu khích anh ấy cho nhiều vào nhé”.
Paremai bước vào chào hỏi và xin lỗi mọi người vì đến muộn. Tất cả mọi người, ngoại trừ bác Chong, đều không giấu được ánh mắc ngưỡng mộ khi chào hỏi cô, đặc biệt là Weha, người nhận đóng vai bạn trai của cô trong đêm nay: “Không biết tôi có thoát khỏi cùi tay của anh Pat không nhỉ? Không biết tôi đã sai hay đúng khi nhận lời làm bạn của cô Pare”. Weha giả vờ tỏ ra sợ hãi khi giễu cợt. Anh chuyển sang nói tiếng Thái để David và bác Chong không nghe được.
Paremai đỏ mặt, khẽ hỏi: “Tại sao ạ?”.
“Thì cô Pare đẹp tới mức này, ai thấy mà không xay mê thì tôi cho rằng người đó đúng là có mắt không tròng đấy”.
Patiya từ phòng ngủ bước ra trong bộ lễ phục mà bác Chong chuẩn bị, anh lạnh người khi trông thấy Paremai đang cầm ly đồ uống đứng nói chuyện với Weha và David ở gần bức tường bằng kính. Trong giây phút đó, anh quên mất đã hạ quyết tâm rằng không quan tâm tới cô nữa. Nỗi nhớ nhung da diết vì không được gặp cô trong suốt ba ngày qua chợt chiếm chọn tâm trí anh. Anh cố gắng giữ nét mặt bình thản, bước tới chào hỏi với tư cách chủ nhà: “Anh không nghĩ là em lại đến vì thấy em nói là có hẹn với bạn?”. Chàng đạo diễn trẻ lén ngắm nhìn thân hình cô bằng ánh mắt khen ngợi. Tối nay Paremai đến với bộ váy dài lịch sự nhưng nó càng khiến cô trở nên hấp dẫn hơn.
“Tình cờ xong sớm ạ”. Peramai trả lời rồi mỉm cười, cô gợi chuyện: “Vụ án của Yaimai tiến triển đến đâu rồi? Anh kể cho em nghe đi”. Cô nhẹ nhàng hỏi bằng tiếng Anh để David có thể giam gia cùng.
Anh nhấp một ngụm đồ uống ưa thích của mình rồi trả lời: “Những người anh tiếp xúc thì trước mắt chưa thấy ai có sơ hở gì. Nhưng còn bốn người nữa anh vẫn chưa nói chuyện được”.
“Thật tiếc. Em cứ nghĩ đã tìm được manh mối gì đó”.
“Anh cũng không muốn làm cho em thất vọng đâu em yêu ạ…Nhưng anh không có đủ thời gian để truy tìm từng người xem ai là thủ phạm. Hãy đợi anh quay lại nhé? Anh sẽ kiếm cớ để đi gặp bọn họ một lần nữa”.
“Anh đi bao lâu?”
Patiya cười chế nhạo: “Nhà của anh ở Mỹ đấy em yêu ạ, không phải ở đây đâu. Nhưng dù sao anh cũng sẽ quay lại ngay khi xong việc ở bên đó”.
“Vụ án của anh ở bên ấy thế nào rồi? Anh có cơ hội để trắng án không? Xin lỗi nếu như tôi đã xen vào việc riêng của anh”. Wanchai lên tiếng hỏi.
Patiya quay sang trả lời Wanchai: “Tôi nghĩ rằng cơ hội trắng án khá cao, phải không David?”.
“Đúng vậy. Vì anh Pat thực sự bị oan”.
“Dễ vậy sao ạ? Trong khi vụ án là lạm dụng trẻ em vị thành niên, chẳng phải luật pháp bên đó trừng trị tội này rất nghiêm khắc sao?” Paremai hỏi theo hướng nhận xét.
Patiya quay ngoắt lại nhìn cô, nhíu mày cao như muốn trêu chọc: “Anh không nghĩ rằng em cũng quan tâm tới vụ này đấy”.
Paremai đỏ mặt, vội quay mặt tránh đi chỗ khác rồi đáp lại: “Em giống anh thôi. Đối với người chỉ muốn cắn ௱ôЛƓ ta, ta phải theo dõi mọi động tĩnh của họ”.
Anh nhíu mày, cười trước câu trả lời sắc bén của Paremai rồi đáp trả: “Anh cho rằng em sử dụng từ ‘cắn ௱ôЛƓ’ trong trường hợp này không hợp lý đâu Paremai. Ít ra trong cách nhìn của anh, ý nghĩa của nó thay đổi rồi. Vì thế nếu em nói rằng giống anh thì có lẽ anh phải nhanh chóng mở cửa phòng để em thực hiện đấy tình yêu ạ”.
Paremai đỏ mặt, những người khác ho sặc sụa, còn anh thì quay mặt đi thản nhiên nói chuyện với những người khác, vờ như không thèm để tâm đến cô nữa.
Paremai cảm thấy Patiya rất khó hiểu, lúc thì vồn vã, lúc thì lạnh lùng ngay cả một cái liếc nhìn cũng không có. Vì thế khi Weha mời Paremai ra khiêu vũ, cô đã nhanh chóng đồng ý.
Hai người vừa khiêu vũ vừa nói chuyện công việc rất ăn ý với nhau.
Weha đột nhiên chuyển chủ đề: “Tại sao Pare lại tham gia vào trò chơi của Wanchai? Khi mà ai cũng nhận ra là anh Pat rất si mê em kia chứ”.
“Có thể phụ nữ chúng em quá tham lam, nên muốn được nhiều hơn thế chăng?”.
Weha nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Paremai bằng ánh mắt khó hiểu: “Pare muốn nói đến điều gì?”
“Có thể là tình yêu chăng? Chỉ si mê không thôi có lẽ là chưa đủ”.
Weha gật đầu: “Nhưng với người đàn ông đã có quá nhiều trải nghiệm như anh Pat, tôi không cho rằng cảm xúc đó còn tồn tại. Chính cuộc sống vô cùng đau khổ thời niên thiếu đã khiến anh ấy cảnh giác với mọi thứ, đặc biệt là tình yêu. Vì thế, tôi nghĩ rằng khó có thể tìm khái niệm này ở những người đàn ông như thế”.
Ánh mắt Paremai chợt trĩu buồn: “Em biết. Cũng vì lý do này mà em phải thận trọng”.
Viên luật sư trẻ gật ủng hộ: “Giữa em và anh ấy lúc nào cũng như có tia lửa chiếu sang nhau vậy. Không phải… Có lẽ tôi đã dùng sai từ. Ý tôi là có thể nhận thấy anh Pat rất say mê em. Em trụ vững được đến giờ cũng là kỳ tích rồi đấy”.
Paremai lắc đầu: “Không đâu. Em chào thua trước anh ấy rồi”.
Weha nhíu mày: “Pare muốn nói rằng…”
Pare đỏ bừng mặt, vội phủ nhận: “Không, em muốn nói là em đã yêu anh ấy rồi”.
Weha thở phào nhẹ nhõm: “Tôi hiểu, có lẽ không có người phụ nữ nào có thể ngăn cản trái tim của mình trước anh ấy”.
Peramai đỏ mặt: “Có lẽ em rượu vào lời ra nhiều quá rồi”.
Weha bật cười, anh cảm thấy càng quý mến chủ nhân của khuôn mặt xinh đẹp, trắng hồng này hơn…
Patiya vừa uống rượu vừa nhìn Paremai lần lượt khiêu vũ với từng người. Sila tiến tới hỏi anh: “Anh Pat không muốn vận động chân tay một chút à?”.
“Không”. Vừa trả lời anh vừa đổ champagne vào miệng.
Sila không hề biết rằng ông chủ của anh đang phải gồng mình giữ bình tĩnh trước cảnh viên luật sư và Paremai đang tay trong tay khiêu vũ với nhau. Bởi anh không muốn nuốt lời khi đã thẳng thừng tuyên bố với Paremai là sẽ không bao giờ tái diễn sự việc tối hôm trước nữa nếu Paremai không phải là người chủ động trước.
Patiya không tin vào bản thân mình lắm vì nếu ra nhảy với Paremai, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn và cách thức để lừa cô lên giường cho bằng được.
Anh chưa sẵn sàng cho việc đánh mất danh dự như vậy…
Sila nhìn Paremai và Weha khiêu vũ rồi lại nhìn Patiya rồi lên tiếng: “Có vẻ như đôi ấy cũng rất hợp nhau đấy nhỉ?”
“Đôi nào?”. Patiya hỏi với giọng cảnh giác.
Sila bật cười: “Thì cô Pare và anh Weha đấy thôi”.
Patiya quắc mắt nhưng Sila vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra: “Không biết anh Weha hay đội trưởng Tula ai sẽ giành được phần thắng. Theo anh Pat ai phù hợp với cô Pare hơn?”
“Đội trưởng Tula hơi già so với Pare”.
“Anh ấy mới có bốn mươi thôi mà”. Sila vờ phản đối.
“Quá già. Paremai mới có hai mươi sáu tuổi thôi. Hơn nữa anh ta lại không có gì nổi bật cả, không phù hợp với Pare, anh ta sẽ khiến cô ấy héo hon, không có sức sống”. Patiya nói một tràng.
Sila cười thầm rồi tiếp: “Thế còn Weha thì sao?”.
“Cũng thế cả thôi. Phẩm chất còn thiếu, không phù hợp với Pare. Người như cô ấy cần một người đàn ông mạnh mẽ”.
“Anh ấy ba mươi bảy tuổi rồi đấy, nhiều tuổi hơn anh. Thế mà anh lại nói anh ấy thiếu phẩm chất thì có quá không?”.
“Tuổi cao chưa chắc đã có nhiều phẩm chất đâu anh Sila ạ”.
Sila làm như không để ý tiếp tục hỏi: “Vậy thì ai mới là người hợp nhất với cô ấy trong khi anh Pat chê cả đội trưởng lẫn anh Weha?”
“Tôi chứ còn ai nữa? Tôi có nhiều ưu điểm hơn”. Patiya trả lời với giọng khó chịu, đặt ly champagne lên bàn rồi bước thẳng tới giữa sàn khiêu vũ.
Paremai nhíu mày khi Patiya ra đề nghị Weha đổi bạn nhảy. Weha phải chịu rút lui để Patiya ôm lưng Paremai di chuyển theo tiếng nhạc.
“Em nên hiểu hành động này của anh là như thế nào đây?”
“Chỉ là anh muốn như thế”, Patiya thấy đau lòng vì đã phá hỏng sự quyết tâm của bản thân.
Paremai cau mày: “Nếu không sẵn lòng thì không cần gồng mình lên thế đâu”.
Patiya đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
“Tại anh cau có như bị bắt buộc phải ra nhảy với em”.
“Còn em thì luôn tỏ ra vui vẻ khi nhảy với các anh ấy nhỉ. Cho anh hỏi chút, em không thấy mỏi à? Sao em bảo là không biết nhảy?” Anh quay lại chế giễu với nét mặt tỉnh bơ.
Paremai đỏ bừng mặt: “Em nghe theo lời chỉ dẫn của anh mà, chỉ cần di chuyển bước chân theo bạn nhảy”.
“Em là một học trò xuất sắc hay anh là một thầy giáo quá giỏi?”
Cô vờ nghiêng đầu như đang nghĩ: “Em đoán là vế sau thì đúng hơn. Nhưng hôm nay anh ăn phải tổ châu chấu ở đâu về mà trông cau có khó chịu như các cô gái có chu kỳ không đều vậy”.
“Anh đoán là bởi vẫn chưa được ngủ với em đấy”.
“Sao anh bảo anh sẽ từ bỏ ý định đưa em lên giường nếu em không phải người bắt đầu trước?”
Anh cúi thấp mặt xuống, môi chạm vào vầng trán tròn trĩnh của cô, rồi nói rít qua kẽ răng: “Anh đổi ý rồi em yêu ạ”. Rồi anh hạ thấp đầu xuống hơn nữa đến nỗi hơi thở nồng nàn phả vào vành tai nhỏ bé của cô: “Đêm nay anh sẽ tán tỉnh em. Sau đó anh sẽ vuốt ve em trước khi từ từ yêu em cho tới sáng”.
Anh hả hê khi cảm nhận được Paremai nổi gai ốc và đỏ chín mặt. Chưa đầy một giây sau, ánh mắt chế giễu của anh biến mất khi bắt gặp đôi mắt đen láy của cô đang nhìn ngượng ngùng như mời gọi, thúc giục. Ánh mắt ấy anh chưa từng thấy từ Paremai.
Lạy Chúa! Đây đúng là người phụ nữ anh khao khát chờ mong.
Bản nhạc kết thúc, Weha bước tới xin đổi bạn nhảy, nhưng vòng tay rắn chắc của Patiya vẫn không chịu buông, khiến Paremai phải lên tiếng: “Bỏ em ra. Bản nhạc kết thúc rồi”.
“Không”. Patiya không rời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp.
“Nhưng anh Weha đang mời em nhảy”.
“Cứ để cho anh ấy mời”. Patiya nói một cách không khoan nhượng: “Anh nhảy với Pare nhiều bài rồi”.
Viên luật sư trẻ giấu kín nụ cười rồi vờ tỏ ra buồn bã: “Anh Pat đã nói vậy thì mời anh”.
Paremai nhìn theo dáng người cao của Weha bước ra đứng bên ngoài rồi quay lại nhìn thẳng vào anh một cách giận dữ: “Anh ép người hơi quá đáng rồi đấy. Mọi người sẽ nghĩ gì?”
“Thì nghĩ là anh ghen chứ còn gì nữa?”. Patiya giật giọng rồi kéo giật thân hình mảnh mai bước theo điệu nhạc một cách dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng và giọng nói gắt gỏng.
“Thế anh để người ta nghĩ anh như thế à?” Cô cau mày nói lại anh.
“Đừng có hỏi như không hiểu gì về anh vậy chứ”. Patiya ôm tấm lưng của Paremai lại sát người, đổi giọng thân mật: “Anh đã cảm ơn em vì đêm nay em đẹp và đáng yêu biết bao chưa nhỉ?”. Patiya vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống người cô với ánh mắt thèm muốn. Ngay lập tức đôi gò má trắng hồng của cô trở nên đỏ ửng.
Patiya thầm nghĩ, Paremai có rất nhiều mâu thuẫn trong con người cô. Cô nồng nàn khi anh ᴆụng chạm, điều đó cho thấy cô là một người phụ nữ nóng bỏng khi ở trên giường, là hình mẫu mà cánh đàn ông mơ ước tới. Nhưng ngược lại, cô cũng có vẻ thơ ngây, trong sáng.
Ánh mắt sâu thẳm của Patiya hòa vào lời cay nghiệt của anh khiến cho Paremai phải hỏi chặn lại: “Đừng có nói đây là điểm khởi đầu cho việc tán tỉnh của anh nhé”.
Patiya cười, đưa tay lên vuốt má Paremai: “Em là người phụ nữ thông minh và có miệng lưỡi sắc bén như dao. Anh cần phải trí óc sáng suốt hơn thế này mới có thể đáp trả em được”.
Paremai gạt tay anh ra: “Đôi khi em thắc mắc không biết anh đã tán tỉnh bao nhiêu cô rồi?”.
Patiya nhíu mày: “Anh chỉ mới tán tỉnh vài phụ nữ, còn bình thường phụ nữ tự lao vào anh mà không phải làm gì cả”.
“Tuyệt vời! Lần này thì cái gì nữa đây? Sự hấp dẫn của giới tính khiến không một người phụ nữ nào có thể chối từ anh chứ gì?” Cô nhạo báng.
“Được đấy”. Chàng đạo diễn trẻ cười: “Em có miệng lưỡi sắc bén đến nỗi toàn bộ họ hàng của anh cũng phải nhường đường cho em lên trước. Em cho rằng anh là thằng đàn ông tự phụ về khả năng tình dục của mình chứ gì? Không đâu. Anh không tự phụ mà chỉ nói sự thực thôi. Anh đã chán cái cảnh đàn bà cả trẻ lẫn già đều cố chạy theo để nhét cho anh số điện thoại hay chìa khóa phòng ngủ của họ rồi”.
“Thế lần này đã có chưa?” Cô hỏi giật giọng.
“Lần này anh rất cẩn thận. Em không phải lo đâu em yêu ạ”. Patiya giễu cợt, anh cười trước khi dịu dàng hỏi: “Tối nay em dùng nước hoa nhãn hiệu gì vậy? Sao mà thơm thế?”. Anh vừa nói vừa cố tình dùng đầu mũi chạm vào gò má của cô trước khi ghé sát lại nói một cách ve vuốt: “Em có biết là toàn bộ người em đều tỏa hương thơm không? Không khác gì đêm đó… trong phòng tắm”.
Paremai nổi gai ốc, hai gò má ửng đỏ, vội vàng lùi lại cùng lúc bản nhạc vừa kết thúc.
“Em khát nước. Xin phép nhé”. Cô nói.
Patiya nhìn theo dáng vẻ như vừa đi vừa chạy của Paremai rồi bật cười giễu cợt: “Đi nhanh như thế cẩn thận kẻo vấp ngã đấy em yêu ạ…”
Sila không rời mắt khỏi sàn khiêu vũ. Khi Paremai đi tới, anh vừa cười vừa nói: “Cô Pare chạy trốn gì thế?”
“Đâu có ạ”.
Sila nói: “Chúng tôi đã có câu kết luận rồi. Anh Pat đúng là đang ghen thật”.
“Ghen cái gì ạ? Anh ấy cứ gây phiền ૮ɦếƭ đi được”. Paremai nói với giọng run run, rồi đứng ra hóng gió điều hòa.
Sila mỉm cười, ánh mắt hiền dịu: “Anh Pat thật sự đã có tình cảm với cô”.
Paremai đỏ mặt. Vừa lúc đó Wanchai và David bước tới. Paremai thấy Patiya đi sau cùng nên vội nói: “Cũng muộn rồi. Em xin phép về trước đây ạ”.
“Mọi người vẫn đang vui vẻ, vội gì chứ”. Patiya phản đối với nụ cười trìu mến.
Đôi mắt màu nâu nhìn về phía cô như hiểu cô đang nghĩ gì. Paremai nóng bừng mặt vội vàng nhìn tránh sang hướng khác. Cô hạ thấp giọng nói dối: “Em có việc phải làm sáng sớm mai”.
“Vậy anh sẽ đưa em về. Mọi người cứ ở lại vui vẻ nhé. Xin cảm ơn mọi người một lần nữa vì bữa tiệc tối nay. Dù thế nào lần trở lại tới đây tôi cũng xin chiêu đãi mọi người một bữa”. Câu cuối anh quay sang nói với tất cả mọi người khiến cho mọi người vội vàng xin phép ra về.
Paremai xấu hổ: “Mọi người đừng để em cảm thấy có lỗi như vậy chứ. Một mình em về mà làm cho bữa tiệc phải tan theo. Mọi người cứ ở lại vui vẻ tiếp đi ạ.”
“Không sao đâu Pare. Gần mười hai giờ đêm rồi. Cũng đến giờ phải về để anh Pat được nghỉ ngơi trước chuyến bay đường dài về Mỹ vào đêm mai chứ”. Wanchai ôm lấy Paremai, tạm biệt rồi ra về.
“Vậy em về cùng với”.
“Đợi đã!”. Patiya níu tay cô lại đồng thời quay sang chào những người khác.
Cô quay sang phía anh nói lời xin lỗi: “Em đã làm bữa tiệc mất vui. Một lần nữa em xin lỗi nhé”.
“Không sao đâu Pare. Dù sao cũng phải kết thúc chứ. Mọi người đều mệt, muốn về nghỉ ngơi cả rồi”.
“Dẫu biết vậy nhưng em vẫn cảm thấy mình có lỗi. Cho em xin lỗi nhé. Em về đây để anh được nghỉ ngơi. Anh không phải đưa em về đâu. Em tự về được”.
“Không sao. Anh đưa em về rồi bắt taxi quay lại, có gì phức tạp đâu chứ?”.
Câu nói đó khiến Paremai sững lại trong giây lát: “Ngày mai em không ra sân bay tiễn anh được nhưng chúc anh lên đường bình an”.
“Cảm ơn em nhiều Pare. Nếu không đi tiễn anh được thì tại sao không ở lại uống tiếp với anh một chút nữa. Ít ra cũng là để chúc cho việc chúng ta được quen biết nhau”.
“Anh vui vì đã quen biết em thật à?”. Paremai nghi ngờ hỏi.
“Tại sao lại không? Cho dù giữa hai chúng ta đã có những chuyện rất phức tạp. Nhưng được quen biết em, một người con gái xinh đẹp và tài năng, anh thực sự rất vui”. Patiya nói đồng thời chìa tay cho cô bắt.
Paremai lưỡng lự trong giây lát rồi đặt tay mình lên tay anh. Anh vội vàng nắm chặt lấy trước khi đưa lên môi hôn. Anh nói với giọng mời mọc: “Hôn tạm biệt anh nhé. Chỉ một cái thôi rồi anh sẽ đưa em về”.
“Đây có phải là sự cố gắng để tán tỉnh lần chót của anh hay không?” Paremai hỏi chặn lại.
Patiya suýt bị sặc, anh bật cười rồi trả lời: “Em đừng có cảnh giác thế chứ em yêu. Sự hấp dẫn của anh không làm gì được em đâu. Em không thấy là em chưa từng rung động vì anh sao?”.
“Nó sẽ kết thúc ở nụ hôn tạm biết chứ”. Cô nói như hiểu được anh đang nghĩ gì, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ xen lẫn cảnh giác.
Anh giấu nụ cười ranh mãnh rồi thuyết phục cô bằng giọng nói dịu dàng: “Anh hứa là anh sẽ dừng lại ngay nếu em không sẵn sàng”.
Paremai lưỡng lự, cân nhắc. Anh tiếp tục thuyết phục: “Chỉ một nụ hôn thôi Pare. Em đồng ý chứ? Chúng ta sẽ không gặp nhau trong nhiều tuần nữa đấy. Nếu vụ án bên đó còn chưa giải quyết xong thì anh chưa thể bay về đây giúp em được”.
Nhiều tuần không gặp nhau. Chỉ nghĩ đến đó Paremai đã thấy lo sợ. Cô e dè: “Một nụ hôn thôi. Anh phải hứa là sẽ dừng lại ở đó?”
Patiya tỏ ra bình tĩnh: “Anh hứa. Anh sẽ không chống lại trái tim em”.
Paremai gật đầu rồi từ từ rướn người lên hôn anh… mà không hề biết, chỉ một nụ hôn cũng làm thay đổi tương lại của cả hai người mãi mãi.