Ngoại Truyện 03

Tác giả: Quế Tửu

7

Hôn lễ trong mơ của Thẩm Đằng cùng Lâm Tĩnh Nhi được tổ chức vào một tháng sau, lúc đó Lâm Tĩnh Nhi đã là bé bầu bốn tháng, nhưng dáng vẻ xinh đẹp trong bộ váy cưới kia vẫn khiến Thẩm Đằng say đắm.

Hai người tiến hành nghi thức trao nhẫn cưới, hôn nhau dưới sự chúc phúc của mọi người, chính thức trở thành một cặp vợ chồng giống với bao cặp đôi khác.

Lúc Lâm Tĩnh Nhi quăng hoa cưới, thế mà người bắt được hoa lại là Lâm Tĩnh An. Vị anh trai thích tỏ ngầu của cô nhìn bó hoa chầm chầm, chợt đỏ mặt lấy điện thoại ra chụp hình, tiếp sau đó anh như gửi tấm ảnh kia cho ai đó, trên mặt lộ rõ hy vọng.

“Anh của em đang yêu ai hở?”

“Em cũng không rõ, anh ấy giấu kỹ lắm, em chẳng biết gì cả.”

Nhưng mà nói không chừng chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thêm một người chị dâu xinh đẹp cũng nên.

8

Cuộc sống hôn nhân của hai người bắt đầu với hạnh phúc và viên mãn.

Lâm Tĩnh Nhi là bé bầu nên chức vị trong nhà lớn nhất, ông xã nâng niu cô từng li từng tí, lúc bụng cô to lên, chỗ da trên bụng thường xuất hiện vết rạn, hai chân cũng sưng phù khó di chuyển, Thẩm Đằng thương xót cô, đêm nào cũng đảm nhận nhiệm vụ đấm vai Ϧóþ chân. Mẹ chồng cô sợ cô buồn chán, thường xuyên đến nhà thăm nom cô, mỗi lần bà đến lại mang theo một nồi canh bổ, Lâm Tĩnh Nhi không tiện từ chối, cô bắt đầu ăn, sau đó lại nằm lăn ra ngủ, chẳng bao lâu cân nặng đã tăng vèo vèo.

“Huhu, em xấu rồi, em không còn là bé đáng yêu trong mắt anh nữa.”

Cô mập đến mức hai má đầy thịt, bắp tay cũng bắt đầu phình lên. Cô hoảng sợ không dám soi gương, nhiều lần Ϧóþ nọng cằm của mình đều khổ sở muốn khóc, lúc không có Thẩm Đằng càng trở thấp thỏm không yên.

Cũng may là ông xã của cô thương cô nhất, hắn biết được cảm xúc nhạy cảm của Lâm Tĩnh Nhi, mỗi lúc hôn cô đều hôn lên chỗ có thịt kia, luôn nhẹ nhàng bảo: “Bà xã của anh đáng yêu nhất, anh yêu em, em có như thế nào anh cũng yêu.”

“Nhưng mà…”

“Ngoan, sự hung ác nhất nhất của em vào năm mười bốn tuổi anh cũng đã hưởng qua, nhưng anh vẫn không thể ngừng yêu em, vậy nên dù bây giờ dáng vẻ bên ngoài của em có thay đổi cũng không thể ảnh hưởng gì đến anh đâu!”

“...” Lâm Tĩnh Nhi khựng lại, bỗng dưng hết muốn tuổi thân.

Cô chỉ mong, hắn mau mau quên đi đoạn quá khứ xấu hổ kia mà thôi.

9

Năm tháng sau, Lâm Tĩnh Nhi vỡ nước ối, lập tức được hộ tống vào phòng cấp cứu.

Thẩm Đằng bị đẩy ra ngoài trong bất lực.

Đến lúc Lâm Tĩnh Nhi hạ sinh thành công một hoàng tử nhỏ, Thẩm Đằng ngồi ở bên ngoài ghế chờ đã khóc muốn cạn nước mắt. Dưới chân hắn có một vũng nước rất nhỏ, chính là chiến tích huy hoàng do hắn khóc thành.

Lợi hại hơn, hắn, hắn thế mà khóc đến mức mắt sưng như bị đấm, đến đường cũng không nhìn thấy.

Mẹ Thẩm quay đầu nhìn ba Lâm, xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay lập tức.

Haizz, thật là con bà chẳng có chút tiền đồ nào.

Thẩm Đằng nghe mọi người bảo con hắn là con trai, đứa bé vô cùng khỏe mạnh và kháu khỉnh. Nỗi lo của hắn được hạ xuống phân nửa, trong lúc mẹ Thẩm gọi Thẩm Đằng đến xem con, hắn đã lẽo đẽo theo phía sau vị y tá, nhờ người ta dẫn đường đến tìm vợ mình.

Ừm, tại mắt hắn sưng quá, hết thấy đường đi rồi.

Ba Lâm và mẹ Thẩm nhìn nhau, cùng lúc thở dài.

“Con trai tôi bám vợ nó quá, cháu cũng vứt đây luôn.”

Ba Lâm nhìn da dẻ nhăn nheo như khỉ của đứa cháu mình, bỗng dưng cảm thấy thằng cha của nó cũng khá được.

10

Thẩm Đằng quơ quào ôm lấy tay Lâm Tĩnh Nhi. Cô mới sinh xong, vốn đã mệt muốn ch.ết còn phải dỗ ông chồng yếu ớt của mình, cuối cùng cũng ngộ ra đạo lý sướng quá hóa khổ.

“Thôi nào, không khóc nữa nào, em khỏe rồi mà.”

“Hức, em ở trong đó lâu quá, anh cứ sợ…”

“Anh khóc kiểu gì mắt sưng hết rồi, không mở mắt nổi luôn hở?”

“Anh lo cho em mà. Về sau… về sau không sinh nữa, em cực khổ quá rồi.”

Tim hắn cũng sắp sợ đến nứt ra luôn rồi.

Lâm Tĩnh Nhi nắm lấy tay Thẩm Đằng, nhẹ lau nước mắt cho hắn, khẽ khàng bảo: “Không sao đâu mà, em tốt rồi.”

“Về sau anh sẽ giúp em nuôi con, chỉ lần này… anh chỉ để em đau lần này thôi…”

11

Thẩm Đằng nói được làm được, khi Lâm Tĩnh Nhi được đưa về nhà, cô ngoài việc cho con 乃ú ra thì không cần làm gì sất. Dỗ con ngủ, thay tã, tắm rửa đều do một tay Thẩm Đằng lo liệu, ban đầu hắn từ một người thay tả thành xé hỏng tả, đến bây giờ vừa ẵm con vừa ru thằng bé ngủ còn điêu luyện hơn cả cô, Lâm Tĩnh Nhi nhìn vừa cảm động vừa ước ao.

Cô bỗng dưng có hơi ghen tỵ với Thẩm Quan Đình, cô cũng muốn được cha của bé bế mình.

Khụ khụ.

Lâm Tĩnh Nhi nhắc nhở bản thân không được phép ghen với con trai.

Thật mất mặt mà!

12

Nhóc con Thẩm Quan Đình được ba nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, vậy nên không có chuyện ba con giành mẹ, gia đình cũng hòa thuận vô cùng. Ngày thường Thẩm Đằng thường xuống bếp nấu cơm, hai mẹ con cùng ở ngoài phòng khách chơi trò cos siêu nhân đánh quái.

Mỗi cuối tuần lâm Tĩnh Nhi mới xuống bếp nấu cơm một hôm, Thẩm Quan Đình cùng Thẩm Đằng hí hoáy ở ngoài phòng khách lắp ráp mô hình, bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện, giọng nói non nớt khen cơm mẹ nấu ngon ơi là ngon, chọc cho lâm Tĩnh Nhi cười không khép được miệng.

Hờ, thằng bé và Thẩm Đằng là cha con ruột cấm có sai, cái miệng ngọt ngào này thật là lớn hay nhỏ đều y như nhau.

13

Nhưng mà, vui vẻ đến mấy cũng có lúc âu sầu, Thẩm Quan Đình rốt cuộc cũng nổi loạn.

Nhóc con vừa đi nhà trẻ được ba hôm đã bị cô giáo mắng vốn đúng ba hôm.

Ngày đầu tiên, nhóc con rủ nhóm bạn mà mình vừa quen ra vườn hoa trường nghịch bùn, cuối cùng đứa nào đứa nấy đều như vớt từ trong bùn ra, bất kể là trai hay gái, từ đầu đến chân đều bẩn không tả nổi.

Ngày thứ hai, thằng nhóc tia được vườn hoa của viện trưởng cất công chăm bẵm, nhóc hẹn với mấy đứa nam, bắt đầu hái hoa, còn cẩn thận gói lại, tặng cho cô giáo và các bạn nữ trong lớp. Cô giáo Vân ban đầu còn tưởng nhãi con này quay đầu, ai mà có ngờ, nửa giờ sau viện trưởng ngồi giữa vườn hoa khóc muốn tắc cả tiếng, đến ba sợi tóc còn lại trên đầu ông cũng rụng mất một cọng.

Ngày thứ ba, có lẽ thằng bé rút kinh nghiệm, không rủ mấy đứa nhóc chung lớp chơi vì sợ bị lộ, nhóc lân la làm quen với mấy đứa trẻ phòng cuối của dãy, sau đó nhân lúc giữa trưa liền rủ mấy đứa nhóc đó ૮ởเ φµầɳ làm diều bay.

Khỏi nói, khung cảnh khi cô giáo phát hiện nó kinh hãi như thế nào.

14

Ba lần bị cô giáo mắng vốn, tính tình Lâm Tĩnh Nhi tốt đến đâu cũng phải nổi giận, mà lần này cô phát hỏa, Thẩm Đằng nằm không cũng trúng đạn.

Hắn và Thẩm Quan Đình ba lần đều bị bắt đứng úp mặt vào tường.

Tổng giám đốc Thẩm uy phong ở bên ngoài bao nhiêu, lúc về nhà bị vợ bắt chịu trận cùng con cũng chẳng dám hó hé nửa lời.

“Con hư đều tại anh hết, hai người đứng hối lỗi ở đó đi, nửa tiếng sau tôi làm cơm xong, hai người phải trình bày được lời hối lỗi hai trăm chữ, nếu không làm được tối nay anh cút ra sô pha ngủ, còn con đừng mong được xem TV.”

Thẩm Đằng quay đầu, ấm ức nói với Thẩm Quan Đình: “Thằng nhóc này, con hại ૮ɦếƭ ba con rồi nè.”

“Con có muốn như vậy đâu, con… chỉ đùa chút thôi.”

“Lần này mẹ giận con lắm đấy, con không chuẩn bị gì thì lát nữa nát đít!”

“Ba, ba cứu con với, huhu, con biết lỗi của mình rồi, tí nữa ba nói mẹ giúp con đi!”

Thẩm Đằng ngẫm nghĩ một lúc, nhớ ra mấy hôm nay hắn bận quá, vả lại Thẩm Quan Đình vẫn đang ngủ cùng hai người, hắn cũng không động chạm gì với Lâm Tĩnh Nhi.

Nghĩ lại cũng thấy hơi thèm.

“Vậy tối nay con về phòng mình ngủ, được không? Lát nữa ba nói với mẹ vài câu, tối ba sẽ dỗ mẹ nhiều hơn, đảm bảo ngày mai mẹ không còn sức giận con nữa đâu.”

Thẩm Quan Đình ngây thơ hỏi lại: “Ba nói thật ạ?”

“Ba có bao giờ lừa con đâu, nhãi con này, còn không tin năng lực của ba hả?”

“Vâng vâng, con biết rồi ạ, tối con sẽ ngủ một mình.”

Dù sao lần nào mẹ giận cậu cậu cũng về phòng ngủ đến quen, bây giờ Thẩm Quan Đình cũng không sợ ngủ một mình nữa.

Chỉ là cậu vẫn luôn thắc mắc tối đó ba đã nói gì mà khiến mẹ xiêu lòng nhanh như thế.

“Được rồi, về sau con cũng ngoan một chút, đỡ cho mẹ con lo lắng, biết chưa?”

“Vâng, con yêu ba hehe.”

“Nhãi con, yêu mẹ con nhiều hơn một chút là được.”

“Vâng vâng, con yêu ba, cũng yêu mẹ nữa.”

Cậu biết, mặc dù nhìn mẹ hung dữ vậy thôi, nhưng mẹ thương cậu lắm, ngửi mùi thử xem, hôm nay mẹ đang nấu món tôm ram mà cậu thích đó!

Cậu chính là đứa bé hạnh phúc nhất trên thế giới.

Nhưng mà mẹ mới đi ra nhìn, phải… phải úp mặt vào tường thêm mười phút nữa thôi!

____ Hết


Đọc thêm những truyện khác của tác giả Quế Tửu

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc