Chương 17

Tác giả: Quế Tửu

“Thẩm Đằng!”

“Thẩm Đằng, anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi Thẩm Đằng!”

Lâm Tĩnh Nhi bị dáng vẻ yếu ớt của Thẩm Đằng dọa đến mức tái mặt, đúng lúc này có thêm một giọng nói gấp gáp chen vào.

“Làm phiền mọi người nhường đường.”

Chủ nhân của giọng nói này không ai khác ngoài Bạch Lạc. Anh hớt hải chạy đến chỗ Tĩnh Nhi, vừa nhìn thấy Thẩm Đằng ưỡn ẹo treo hết cả người lên vai cô liền nheo mắt khinh bỉ, sau đó giả bộ kinh hãi hét lên.

“Sao cậu ấy lại ngất xỉu nữa rồi?”

Hay lắm, còn cố gắng nhấn mạnh từ “lại”, khiến Lâm Tĩnh Nhi cũng phải khựng vài giây vì lời nói vô ý kia.

“Nhanh gọi cấp cứu đi! Tôi cảm thấy tình huống của cậu ấy không ổn lắm, giống hệt như lần trước vậy!”

Đầu óc Lâm Tĩnh Nhi trong một vài giây bị Bạch Lạc làm cho rối loạn, cô ngây ngốc nhìn Bạch Lạc mang theo vẻ mặt căng thẳng đang cố đỡ người Thẩm Đằng, lúc anh ngẩng đầu, hai người chạm mắt nhau trong chốc lát, Bạch Lạc lúc này mới ngỡ ngàng vì đối diện với cô, ngập ngừng cười gượng.

“Không sao đâu chị dâu, cậu ấy sẽ không có việc gì.” Hắn trấn an cô, nhưng môi lại run rẩy: “Ban nãy là tôi nói đùa. Cậu ấy chỉ ngất mà thôi…”

Dứt lời mắt đã hơi đỏ lên, rõ là bộ dáng lo muốn sốt cả vó.

Lâm Tĩnh Nhi mấp máy môi, sau đó quay đầu, lớn tiếng nói: “Gọi bác sĩ Tịnh đến đây, nhanh lên!”

“Vậy để tôi đỡ cậu ấy lên phòng!”

Bạch Lạc xung phong nhận trách nhiệm, nhưng lúc gỡ cánh tay Thẩm Đằng vắt lên người mình, trong lòng anh không nhịn được mà chửi thầm.

Mẹ, nắm váy vợ chặt như thế, đúng là không có chút tiền đồ nào!

“Phòng của chị dâu ở bên nào?”

Lâm Tĩnh Nhi lúc này chỉ còn để ý đến Thẩm Đằng, đến việc Bạch Lạc gọi cô thế nào cũng không có tâm tư quan tâm đến, cô chỉ cho anh đường lên lầu, sau đó cũng vén váy đi theo sau.

Bỏ lại dòng người đứng hóng chuyện trở nên ngờ nghệch.

Lâm Tĩnh An đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt màu nâu lộ rõ sự âm trầm.

“Chỉ là một tên khốn chạy đến đây ăn vạ mà thôi, ba để con…”

Ông Lâm đưa tay lên, ngăn lời nói tiếp theo của Lâm Tĩnh An, nhắc nhở hắn: “Chuyện của em gái con cứ để cho nó tự giải quyết, con đừng xen vào!”

“Ba, nhà chúng ta như thế này mà lại để con gái mình rơi vào tay bọn gian thương tép riu đó hay sao?”

“Tĩnh An, chúng ta không ngăn được đâu.” Giọng ông Lâm lộ ra sự buồn bã và bất lực khó giấu: “Con không thấy sao… trái tim của công chúa nhà ta cũng chạy theo tên đó mất rồi.”

Đến con cũng có nốt, ông dù muốn hay không cũng phải ngậm ngùi chấp nhận việc mình được lên chức thôi.

“Hơn nữa, gia thế của họ Thẩm đó cũng không tầm thường.”

Vẫn có thể miễn cưỡng gọi là môn đăng hộ đối.



Bác sĩ Tịnh vừa đến đã vội vàng thăm khám cho Thẩm Đằng.

Bạch Lạc đứng bên cạnh, ra sức kể khổ.

“Chị dâu, tôi biết Thẩm Đằng ngàn sai vạn sai, là do cậu ta lừa chị, khiến chị tức giận bỏ đi, nhưng mấy hôm nay cậu ta cũng bị giày vò không ít.”

Bạch Lạc thở dài: “Ngày biết tin chị biến mất, Thẩm Đằng đã ngất xỉu ngay tại sân bay, lúc tôi đến nơi, liền đối diện với khuôn mặt trắng bệch của cậu ta.”

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta suy sụp đến như vậy, cả người ngây ngốc ngồi trên giường khóc thành tiếng.”

“Bác sĩ bảo cậu ấy do sợ hãi và căng thẳng quá độ mới dẫn đến ngất xỉu đột ngột, vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng nếu cứ ngất mãi sẽ sinh ra biến chứng nguy hiểm.”

Bác sĩ Tịnh vốn còn đang hóng chuyện, vừa nghe đến đây đã gật gù đồng ý: “Bạn của tiểu thư nói đúng, nếu ngất đột ngột quá nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn sẽ tiềm ẩn nguy cơ bệnh ác tính rất cao.”

Dứt lời, bả vai Lâm Tĩnh Nhi đã thoáng run lên.

Bạch Lạc nắm bắt thời cơ, nói thêm vào: “Thẩm Đằng đã tìm chị khắp thành phố, kể cả khu xóm mà chị nhắc đến mấy năm trước, nhưng họ bảo trong xóm không có ai mang họ Lâm cả.”

Thẩm Đằng cũng bị Lâm Tĩnh Nhi lừa một vố, ngẫm lại, cả hai chẳng có ai từng thật sự thẳng thắn với đối phương cả.

“Tôi…” Lâm Tĩnh Nhi trở nên bối rối, nói không thành lời.

“Quả thật hành động của Thẩm Đằng rất đáng giận, chị có thể đánh cậu ta, mắng chửi cậu ta, hoặc ђàภђ ђạ cậu ta cho ra trò cũng được. Nhưng chị dâu biết không, chị chính là thế giới của Thẩm Đằng, chị vừa đi, Thẩm Đằng liền trở thành kẻ đáng thương đánh mất tất cả…”

Đúng lúc này, Thẩm Đằng vốn đang ngủ say trên giường đột nhiên cau mày thở gấp, dáng vẻ khổ sở như đang gặp ác mộng.

Hắn hé môi, cất tiếng gọi khàn khàn đầy thê lương: “Tĩnh Nhi, hức… Tĩnh Nhi…”

Chẳng bao lâu sau, hắn đã bật khóc thành tiếng, nỉ non van xin.

“Bà xã, anh sai rồi, cầu xin em… đừng bỏ anh…”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc