Lớp Trưởng Và Tôi - Chương 22

Tác giả: xuxumeomeo

Sai Lầm Nối Tiếp Sai Lầm (Part 1)

Nó xách cặp chạy vội về nhà, lên phòng khoá trái cửa. Vũ Khang cùng bác Hạnh giúp việc không hiểu mô tê gì hết.
– Con nhỏ này ban sáng còn cười toe toét mà giờ lại lạ vậy. Con gái chúa rắc rối phải không bác Hạnh.
– Cậu cũng đâu phải dạng vừa hồi chiều có cô nào tên Thuỳ tới tìm cậu đấy.
– Dạ? Cô ấy có nói gì không ạ.
– Cô ấy nhờ tôi chuyển lại rằng nếu cậu rảnh hãy gọi lại cho cô ấy. Xong rồi cô ấy chào bác rồi ra về mà mặt cổ buồn hiu. Con gái người ta xinh đẹp, thùy mị, lại ngoan ngoãn,lễ phép như vậy cậu không được làm gì có lỗi với người ta đâu đấy.
– Con biết rồi ạ. Vũ Khang lập tức lấy điện thoại gọi lại cho Ngân Thùy, bạn gái của anh.
***
Nó nằm úp mặt xuống gối, nước mắt đã thôi không chảy nữa. Thò tay vào cặp lôi điện thoại ra nó bật những bài hát của Bích Phương. Vừa nghe được hai, ba bài điện thoại rung, nó lười biếng nhấc máy lên. Là Minh Thái, nó úp điện thoại xuống, tiếng chuông không còn kêu nữa. Điện thoại rung, 5 phút sau điện thoại lại rung, cứ 5 phút điện thoại rung khiến nhạc không được phát trọn vẹn nó bực bội tắt luôn nguồn điện thoại.
– Chào bác, bác cho con hỏi Ngọc Thư có ở nhà không ạ.
– Có, cô là… Bác Hạnh giúp việc nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, cảm giác không an toàn khiến bác phải dè chừng.
– Cháu là Thanh Nhi, bác có thể chuyển lại cho Ngọc Thư rằng có Thanh Nhi tới tìm không ạ.
– À được cô đợi tôi một chút.
Một lát sau nó chạy xuống
– Chúng ta có thể ra công viên gần đây nói chuyện được không, Ngọc Thư.
– À ừ.
Tại công viên người ta nhìn thấy một cô gái đang quỳ xuống, khóc lóc cầu xin một cô gái khác.
– Xin cô đấy Ngọc Thư. Làm ơn đi mà khoảng thời gian của tôi bên Thái chỉ còn lại ít ngày nữa thôi. Hãy trả Thái lại cho tôi đi.
– Tôi…
– Xin cô hãy rời xa Thái được không. Làm ơn hãy cho tôi chút ân huệ cuối cùng này đi.
Thực sự bây giờ nó rất rối, Thanh Nhi lại đến cầu xin nó hãy rời xa Thái sao, còn bệnh tình của Nhi nữa.
– Tôi… cô đứng dậy trước đi đã.
– Không trừ khi cô đồng ý tôi mới đứng dậy.
– Tôi… Tôi không thể,nếu cô không chịu đứng thì tôi để mặc cô đấy. Nói rồi nó chạy về nhà.
Trời đổ mưa, nó vội mang ô chạy ra chỗ ban nãy nhưng chẳng còn thấy ai ở đó nữa.
– Điện thoại, ay điên thật hồi nãy đem đi tắt nguồn. Nó lẩm bẩm, rủa xả mình.
Màn hình vừa khởi động xong, có tin nhắn vừa đến, là của Thiên Duy
– Đến bệnh viện đi Thanh Nhi nhập viện rồi.
Nó bàng hoàng, vội bắt taxi, đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Nhắn tin hỏi Thiên Duy số phòng xong, nó vô tình nhìn thấy Vũ Khang
– Huynh. Nó im lặng đi theo anh hai. Vũ Khang bước vào căn phòng 201 vừa lúc Thiên Duy trả lời lại số phòng của Thanh Nhi. Tự nhủ lên thăm Nhi xong, nó sẽ xuống lại căn phòng 201 này.
***
– Ngọc Thư. Nó ngước nhìn Minh Thái. Hiện tại hai người đang đứng trên sân thượng của bệnh viện. Sau khi nó vừa chạy như điên đến phòng bệnh của Nhi chưa kịp hỏi thăm câu nào đã bị Thái lôi tuột lên đây.
– Nói đi gọi tên tôi mãi thế. Ánh mắt Thái nhìn nó có một chút đau lòng, một chút bi thương khác hẳn thường ngày.
– Thanh Nhi đã tới tìm cậu, cô ấy nói gì.
Thực sự thì nó rất muốn hét lên cho Thái biết rằng Nhi đến tìm nó, bảo nó rời xa hắn,trả hắn lại cho cô ta nhưng không thể, nó im lặng
– Nói gì đi chứ lại định im lặng bỏ mặc tôi như bỏ Nhi ở công viên à.
– Gì … Nó lắp bắp
– Cậu độc ác vậy biết cô ấy bị bệnh còn để cô ấy quỳ dưới trời mưa nữa. Ngọc Thư là một cô gái như vậy sao.
– Tôi sao chứ. Rõ ràng nó có mang ô và quay lại chỗ đó mà.
– Nhi đã nói gì.
– Nhi nói tôi hãy tránh xa cậu ra.
– Nói dối.
– Sao cậu nghĩ tôi vẽ chuyện à. Xin lỗi Ngọc Thư này không rảnh như thế. Nói rồi nó bỏ đi.
Minh Thái vò mái tóc rối của mình vì gió. Trời ạ, con gái sao rắc rối quá.
– Đồ vô tính, chó lớp trưởng dám vì con nhỏ đó mà quay sang trách mình sao. Đáng ghét. Nó dậm chân bình bịch xuống sàn nhà. Chuyện bây giờ mới biết thì ra ghen là như vậy.
– Ngọc Thư.
– Ủa Thanh Nhi. Sao lại ở ngoài đây.
– Chuyện kia cô giúp tôi được chứ.
– Tôi không thể, xin lỗi Thanh Nhi tôi không thể buông tay Thái ra được.
– Con người ai rồi cũng khác, nắm chặt đến mấy cũng sẽ đến ngày buông tay.
– Không bao giờ. Tôi không thể chấp nhận yêu cầu của cô. Xin lỗi tôi về trước, hãy nghỉ ngơi đi.
– Nếu cô không tự nguyện buông thì đừng trách tại sao tôi lại độc ác.
Nó cứ đi thẳng không thèm quay lại làm Thanh Nhi tức anh ách.
– Đợi đấy tao chỉ quỳ trước mày một lần duy nhất thôi. Nhi liếc nhìn nó.
– Thanh Nhi.
– Minh Thái nãy giờ anh ở đâu em chờ anh mãi. Ngoài đây lạnh quá. Thanh Nhi đổi giọng ngọt ngào.
– Ngốc thật về phòng đi.
Ngọc Thư ghé qua căn phòng 201, một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên giường, đôi mắt hướng lên bầu trời đêm.
– Xin lỗi. Nó cất tiếng, cô gái đó quay lại
– Ngọc Thư.
– Chị biết em sao
– À ừ Vũ Khang kể cho chị nghe rất nhiều về em.
– Dạ?
– Cần gì phải ngạc nhiên như vậy Vũ Khang kể về em nhiều lắm đến chị còn phải ghen tị với em nữa đấy. À quên mất chị là Ngân Thùy. Cô gái ngừng một lúc, nhìn nó mỉm cười.
– Trong khi ấy Khang huynh toàn bắt nạt muội … em có thể gọi chị là tỷ được không. Nghe như vậy chả lẽ lại không đoán ra được Ngân Thùy là bạn gái của Vũ Khang.
– Tất nhiên là được rồi. Nó nhận ra Ngân Thùy rất hay cười, nụ cười của chị ấy rất đẹp.
– Nhưng tại sao chị lại ở đây.
– Hồi chiều chị bị tai nạn, chỉ say sát nhẹ thôi không đáng lo đâu. Ngồi xuống nói chuyện với chị đi chị không sao. Thái độ của em và Khang chẳng khác gì nhau.
Rồi hai chị em ngồi tám chuyện trên trời dưới đất mãi đến 10 giờ hơn nó mới xách dép đi về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc