Bạn Gái Cũ – Thanh Nhi, Thanh Nhi. Mặc cho chàng trai gọi, cô gái xuyên qua màn mưa cứ đâm đầu về phía trước. Chiếc xe tải bấm còi inh ỏi, cô cố tình bước chầm chậm qua đường, chuyện gì đến cũng sẽ đến cả người cô gái đổ rập xuống làn đường. Máu cùng tiếng kêu xé toạc màn đêm, át cả tiếng mưa.
Ngọc Thư mơ hồ cảm thấy sợ hãi, nó đã gọi cho Thái hơn chục cuộc nhưng Thái không hề nhấc máy, vội đội mưa chạy qua nhà tìm nhưng Minh Chi bảo Thái chưa về. Sự lo lắng dâng cao gấp bội, mưa càng ngày càng to và không hề có dấu hiệu ngừng trong khi Minh Thái vẫn còn chưa về nhà, nó như bật khóc khi nhìn thấy cuộc gọi đến là số Thái.
– Cậu đang ở đâu vậy. Nó hét lên trong điện thoại
– Bệnh viện. Giọng hắn có chút mệt mỏi
– Gì cơ, cậu đã xảy ra chuyện gì sao lại ở bệnh viện. Đợi đi tôi đến ngay đây.
– Đừng đến Nhi không thích như vậy, cô ấy vừa bị tai nạn.
– Liên quan gì
– Xin lỗi bác sĩ đến rồi nói chuyện sau nhé.
Thái cúp máy, nó thẫn thờ rốt cuộc mọi chuyện là sao. Thanh Nhi là ai, sao cô ấy lại bỏ chạy, sao thái độ của Minh Thái lại như vậy, sao sao sao và sao, hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp bủa vây lấy nó.
– Ay thiệt là đau đầu mà. Nó day day thái dương, Minh Chi em biết Thanh Nhi là ai không
Hành động của Minh Chi dừng lại một giây : – Em ghét chị ta
Nó ngồi lại hóng chuyện : Là sao
– Chị ta yêu anh hai chỉ vì tiền nhà em. Em cực không ưa chị ta, anh hai chưa bao giờ xem chị ta là bạn gái cả, nếu ngày xưa ….. Minh Chi dừng lại
– Năm xưa làm sao? Minh Chi làm nó tò mò quá.
– Ngày xưa anh hai gây ra một vụ tai nạn khiến chị ta bị thương, anh ấy chấp nhận đền bù thiệt hại chị ta lẩy cớ đó bám lấy anh hai. Thật ra anh hai thích người khác cơ, chị ấy dễ thương như chị vậy.
– Người đó là ai?
– Em không biết em chưa được gặp thì chị ấy bị tai nạn vì điều ấy nên anh em mới gây ra việc kia.
– Ra vậy.
– Trễ rồi em đi ngủ đây chị lên phòng anh hai ngồi đợi nhé. Ngồi dưới này lạnh lắm. Chị ngủ ngon.
– À ừ. Nó lên phòng ngồi đợi Thái.
– Chó lớp trưởng đáng ghét, cậu dám vẽ cái gì về tôi sau vở văn thế này. Nó bất mãn nhìn hình vẽ trong quyển vở của Thái. Gì mà Thư heo xấu xí, cậu muốn ૮ɦếƭ thật mà. Nó lấy cây 乃út chì vẽ nguệch ngoạc vào vở, một cô gái nắm chặt tay một chàng trai. Băn khoăn một hồi cuối cùng nó cũng ghi vào dòng chữ ” Cậu không thả tay tôi, tôi cũng sẽ không buông tay cậu. Yêu Thái.” Mặt ửng đỏ,nó gấp quyển vở lại cố tình để trên bàn, Minh Thái mà đọc được Ngọc Thư này có nước độn thổ quá.
21h30, Thái vẫn chưa về. Nó đi loanh quanh trong phòng và phát hiện ra một chiếc hộp bám đầy bụi, dù đã dặn lòng là không được tò mò nhưng đánh liều nó mở chiếc hộp ra. Một quyển nhật ký, nó mở ra vô tình làm rơi xấp ảnh trong đó, rất nhiều bức ảnh Thái cười rất tươi và cả cô gái bên cạnh. Nó đã từng nhìn thấy cảnh này ở đâu đó rồi, vô cùng thân thuộc.
– A, nó ngồi bệt xuống sàn ôm lấy đầu. Đau quá. Nó cất xấp ảnh cùng quyển nhật ký vào lại hộp, đặt về lại vị trí cũ.
22h30, Thái vẫn chưa về. Nó rất muốn chạy đến bệnh viện nhưng hắn bảo không nên đến. Lôi điện thoại ra nó nhẳn tin cho hắn, 5 phút,10 phút,15 phút. Ôi cái cảm giác tim đập thình thịch trông ngóng tin nhắn của người ta. Nó nhắn tin tiếp theo, 10 phút sau Thái nhắn lại vỏn vẹn :”Làm ơn để tôi yên đừng nhắn tin nữa.”
Tim nó bất giác cảm thấy tổn thương dù rất cố gắng nhưng không thễ ngăn được giọt nước lặng lẽ rơi. Người đó không còn là Thái của nó, đó là chàng trai nào đó nó không quen. Thái không bao giờ nhắn cho nó như vậy.
Trong khi đó, Thanh Nhi nhếch môi trả điện thoại Thái về chỗ cũ. Ngọc Thư là ai mà dám hiên ngang chen chân vào dành hắn với cô.
– Thanh Nhi
– Minh Thái, sao anh lại ở đây, cô gái đó sẽ buồn lắm đấy. Về đi, bước về. Thanh Nhi rút kim chuyền nước, bước từng bước về phía hắn.
– Ai cho cậu làm vậy, mau trở lại giường đi. Cơ thể cậu còn rất yếu.
– Rốt cuộc anh không thể gọi Thanh Nhi này là em sao? Em còn chưa được ôm anh chặt như vậy sao cô gái đó có thể, em có gì không bằng cô ấy. Nhi khóc, ôm chầm lấy Thái, xin lỗi anh ở lại với em được không. Em về nước một mình không có người thân nào hết ngoài anh.
– Được rồi Nhi, bình tĩnh đi. Nín khóc nào.
– Anh hứa ở lại bên cạnh em nhé.
– Được tôi hứa.
***
– Nè Ngọc Thư, đẹp không. Thằng nhóc khoe con gấu nhỏ màu vàng có đôi cánh trẳng ở lưng
– Có đẹp lắm cậu định tặng ai sao.
– Ừ tặng người tớ thích
– Bạn ấy là ai.
– Bí mật không thể nói cho ai khác ngoài….
– Ngoài ai
– Tớ. Thằng nhóc cười tươi
Ở một cảnh khác, thằng nhóc ngại ngùng đưa con gấu cho nó. Nó ngạc nhiên rồi cười tít cả mắt.
– Lớp trưởng thích Thư thiệt sao
– Ừ đợi đấy lớn lên tớ sẽ lấy Thư làm vợ.
– Mặt lớp trưởng đỏ quá. Nhìn dễ thương thật. Thằng nhóc gãi đầu cười toe toét
– Vậy mình xưng anh em nhé. Thư sinh tháng 7 nhỏ hơn tớ nên là em ha.
– Ai nói chứ lớp trưởng sinh tháng 11 xét ra nhỏ hơn Thư nên Thư là chị còn lớp trưởng là em.
– Trong toán học 11 lớn hơn 7 Thư là em còn tớ là anh.
– Ứ chịu
– Khoan, đứng im có con gì đậu lên vai cậu để tớ phủi cho. Thằng nhóc chạy lại, giữ vai nó rồi hôn vào má. Hôn xong thằng nhóc chạy vụt đi. Má cậu thơm quá tớ rất thích. Bye bye mai gặp lại
Cảnh lại đổi, thằng nhóc í ới gọi nó bên kia đường. Nó mỉm cười chạy qua mà không để ý rằng có một xe đang lao tới.
– Không, Ngọc Thư. Thằng nhóc chạy lại chỗ nó đang nằm,nâng đầu nó hét lên nhờ người giúp. Sẽ ổn thôi Thư, cứu thương tới nhanh lắm
– Đau quá, nó khóc. Tớ đau lắm. Trước mặt nó, mọi thứ nhoè đi.
***
– Ngọc Thư, Ngọc Thư. Nó dần mở mắt, cả người ướt đẫm mồ hôi.
– Minh Thái
– Xin lỗi, Thái ôm lấy nó, xin lỗi đã để cậu phải chờ lâu.
Buồn giận trong nó vỡ tan trước câu nói dịu dàng và cái ôm ấm áp kia.
– Đói không, tôi làm gì đó cho cậu ăn nhé.
– Đừng đi, nằm bên cạnh tôi.
– Cậu sao vậy Thái.
– Hát cho tôi nghe đi. Thái dụi đầu vào nó như một con mèo to xác làm nũng cô chủ.
– Được rồi. Ngủ đi nào
Nắng vàng thật vàng, tôi vui vẻ đi trên con đường trải đầy màu nắng. Tôi gặp cậu, một tia nắng chói sáng hợm bất kỳ tia nắng nào tôi gặp và khi ấy tôi biết…
– Bài hát này… Minh Thái mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nó mở cổng chuẩn bị đi học, nhấn nhá chưa chịu khoá cửa, nó liếc sang nhà Thái. Là Thanh Nhi
– Mới sáng sớm ám nhau ghê dị. Nó bực bội
– Xin chào cô. Nhi nhếch môi cười
– À ừ chào tôi là…
– Ngọc Thư, tôi biết và mong cô tránh xa Minh Thái của tôi ra giùm. Nhi nhấn mạnh hai từ ”của tôi”
– Xin lỗi nhưng Thái không phải của cô. Tôi đi trước, cảm phiền tránh đường giúp cho. Khụ, chà không khí sáng nay có vẻ trong được sạch cho lắm. Nó bước đi hiên ngang qua mặt Thanh Nhi nhưng tay vô thức nắm chặt ba lô trên vai.
– Cái con nhỏ này mày đợi đó rồi tao sẽ dạy mày một bài học nhớ đời. Nhi nghiến răng nhìn theo hướng nó đi.
– Thanh Nhi, sao lại ra viện, chưa khỏi ốm mà. Minh Thái khép cổng đi ra
– Không sao em muốn được đưa anh đến trường. Không phiền chứ. Thanh Nhi dịu dàng nói
– Ngọc Thư. Minh Thái lấy điện thoại gọi cho nó, ngày ngày hai người chả đi chung, thiếu một người kia cảm giác khó chịu lắm.
– Cô ấy đi trước rồi. Mặt có vẻ không vui là tại em sao Thái.
– Không phải đâu, Ngọc Thư không ích kỷ như vậy.
– Hồi nãy cô ấy nói em… mà thôi quên đi. Cô ấy ghét sự có mặt của em thì phải.
– Không, tôi nói rồi Thư không như vậy. Đi học được rồi chứ.
– À vâng em xin lỗi.
– Không sao đâu nên ghé qua thăm lớp chút chứ.
– Nếu điều đó làm anh vui thì em sẽ làm.
– Tùy thôi. Thái muốn đến trường thật nhanh, cậu muốn nhìn thấy Ngọc Thư mỉm cười chào buổi sáng với cậu. Nếu đi nhanh biết đâu trên đường sẽ gặp thì sao. Cậu cười nhẹ, bước đi cùng Thanh Nhi.
***
– Bão, bão lớn rồi tụi mày ơi. Thằng Minh hú hét.
– Đi về, bão rồi, mưa to,trường ngập, nghỉ ya hu. Mấy thằng con trai trong lớp phụ hoạ hú theo.
– Khỉ thật. Nó bực bội đeo tai nghe lên, cố ý mở âm lượng thật to át đi tiếng la.
– Hôm nay lớp trưởng phu nhân đến một mình bão, bão giật cấp 10, cấp 11 tụi mày. Thằng Minh tiếp tục hú hét.
– Này tên điên kia, im lặng ngay. Hú thêm tiếng nữa đừng trách nhá. Kim Khánh đập bàn,quát lại rồi lập tức nhẹ nhàng tấn công nó. Sao hôm nay hai người không đi chung.
– Tụi bây giận nhau chuyện ri. Hiền Thục vừa ăn bánh vừa hỏi nó.
– Người yêu cũ dám tuyên chiến với người yêu mới. Loạn, loạn hết rồi.Nó đập bàn cái rầm. Cả lớp quay lại nhìn nó như sinh vật lạ.
– À ra rứa. Khánh cùng Thục đồng thanh
– Xin chào mọi người.
– Điên thật dám đến tận đây luôn cơ. Tuyên chiến thiệt rồi mà. Nó bất bình, bước ra khỏi lớp.
– Ra là ghen. Hèn gì. Kim Khánh cười khanh khách.
– Con nhỏ đó quay lại đây chi nữa. Hiền Thục cau mày.
– Lâu rồi không gặp lại mọi người. Thanh Nhi cười tươi chào cả lớp.
– Cậu ấy đi xa mới về mọi người sao kì lạ quá vậy. Minh Thái nhìn khắp lớp.
12A1 có bao giờ như vậy đâu sao hôm nay lạ lùng thế. Cả Ngọc Thư nữa từ khi cậu vào lớp đến giờ không hề thấy bạn gái cậu đâu hết cả. Thiệt là…