Cuối Cùng Cũng Tìm Ra Đứa Tỏ Tình Đêm Định Mệnh Đó Không biết là nằm mơ hay là sự thật nữa, Ngọc Thư cảm nhận thấy môi mình có gì đó âm ấm chạm vào rồi còn cả gì gì đó Ngọc Thư nữa. Mơ màng nó ôm lấy con sâu hay ôm khi ngủ nhưng mà con sâu nó kì kì sao ấy. Một ngày mệt mỏi khiến nó không muốn nghĩ thêm gì nữa,nhanh chóng chìm sâu vào giấc mơ tuyệt đẹp bên Woo Bin oppa.
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng nơi xa, ánh nắng chan hòa mang đến sức sống cho mọi người. Đàn chim trên cây nọ ráo riết bay đi bởi
– AAAAAAA, PHAN MINH THÁI. ĐỒ BIẾN THÁI. Cậu làm gì tôi rồi. Nó lấy chăn che đến ngực. Hét lên đầy giận dữ.
– Này, này im lặng để tôi giải thích chuyện là…..
– Im đi cậu còn dám biện minh. Tôi sẽ giết cậu, chó lớp trưởng.
Thái xông đến, bịt miệng nó lại.
– Cậu hét còn hơn cả cái loa phát thanh. Nghe này tối hôm qua cậu ngủ quên ở nhà tôi thấy cậu ngủ ngon quá cũng không nỡ đuổi cậu về nên… mà đêm ngủ ở dưới đất lạnh quá mới phải lên giường nằm ké chứ bộ.
– Uông a. Nó nhéo vào eo Thái. Cậu la oai oái, buông tay ra
– Tên cuồng dâm nhà cậu. Thiệt là hại nước, hại dân hôm nay tôi phải trừng trị cậu. Nó buông cái mền xuống, lao vào người Thái. Cậu vội chạy đi. Thằng chạy trước, con chạy sau.
– Muội muội ngốc, mới sáng sớm…. Khang huynh đứng tưới cây trong sân lên tiếng
– Huynh, huynh không biết chuyện kinh khủng nào xảy ra đâu. Hắn ta tên biến thái đó…. hắn ….. hắn….. Nó đứng lắp bắp.
– Là huynh để muội bên ấy. Vũ Khang nhẹ nhàng thốt ra
– Huynh, sao huynh nỡ….
– Minh Thái ngủ ở sàn nhà cơ mà. Ai bảo muội ngủ ngon quá làm chi huynh không thể đánh thức được thế là để muội lại bên đó.
– Huynh … huynh dám bán muội cho kẻ thù. Huynh. Au. Chó lớp trưởng. Minh Thái tranh thủ lúc nó đang trách Vũ Khang búng trán nó cái tách
– Phan Minh Thái đợi đó ngộ sẽ báo chù. Nó hét lên. Ngộ về tập hợp sức mạnh sẽ đến tìm lị sau. Ta quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Nubakachi !!!!
” Bâng khuâng trong đêm thật dài ở nơi niềm vui đã xa tình mình như….”
– Tao nghe nề Thục. Nó nhóp nhép nhai bánh mì.
– Con qụy, mậy giờ rồi mạ còn ngồi đó ăn.
– 8h. Nó hồn nhiên trả lời
– Tập văn nghệ.
Nó sặc bánh mì, chớt quên mất hôm nay phải tập văn nghệ ở nhà Kim Khánh. Trời đánh cái tên Minh Thái, không thèm nhắc nó.
– Tao đang đi trên đường mà. Đợi xíu đi, tao còn phải tìm nhà nữa mà.
– Tới sớm đi đó.
– Okie. Nó ngắt máy, chạy lên phòng thay vội bộ đồ, xỏ chân vào đôi nike, nó phóng vào garage lôi chiếc xe đạp điện ra. Vi vu trên con đường đầy nắng, nó lẩm nhẩm hát một bài hát mà ai đó đã từng dạy cho.
“Nắng vàng thật vàng, tôi vui vẻ đi trên con đường trải đầy màu nắng. Tôi gặp cậu, một tia nắng chói sáng hơn bất kỳ tia nắng nào tôi gặp”
______Flashback______
– Này. Ngọc Thư giật mình quay lại
– Cậu gọi tớ hả.
– Phải. tên con trai trả lời
– Có chuyện gì không. Ngọc Thư cười tươi
Thằng nhóc mặt đỏ lên, lúng túng dúi cây kẹo vào tay Thư.
– Gì vậy.
– Kẹo đấy đồ ngốc vậy mà cô bảo cậu rất thông minh.
– Ai chả biết là kẹo tớ có hâm đâu nhưng sao cậu lại đưa cho tớ.
– Có con nhỏ kia cho tớ không ăn, giải quyết hộ tớ đi.
– Không thích, đồ của cậu tớ không ăn.
– Cái con nhỏ bày đặt làm màu. Lớp trưởng nói phải nghe. Ăn đi.
– Được rồi. Về nhà tớ sẽ ăn.
– Muốn nghe lớp trưởng đa năng hát không.
– Có. Ngọc Thư thỏ thẻ vào tai người con trai đang cõng mình.
– Nắng vàng thật vàng, tôi vui vẻ đi trên con đường trải đầy màu nắng. Tôi gặp cậu, một tia nắng chói sáng hơn bất kỳ tia nắng nào tôi gặp.
– Bài của ai vậy. Nghe lạ hoắc
– Là do tôi tự sáng tác.
– Tặng ai sao.
Cậu con trai không trả lời, hai đứa con nít mỗi đứa theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình về tương lai. Nhưng…..
______Endflashback______
– Qủy nhỏ, chưa chịu đến nữa hả. Lam Phương hét lên khiến nó phải để điện thoại xa tai ra.
– Tao đứng trước cổng rồi. Từ từ chớ, hối gì mà ghê vại.
– Đợi đấy.
– Hey you, đến trễ vậy cưng. Aaa đau đau Khánh đau. Minh Minh đau đớn ôm lấy phần mới bị Khánh nhéo.
– Cậu thật không biết thương mỹ nam.
– Mỹ nam tưởng mỹ nữ.
Nó”…..” Hai người này quen nhau đúng là kì tích của tạo hoá.
Ngọc Thư vừa bước chân vào phòng khách đã bị bọn con gái xử đẹp chỉ vì đến trễ có 45 phút à.
– Nào tập hát thử đi. Lam Phương nghiêm túc ra lệnh. Chả là vì trường sẽ tổ chức văn nghệ đón nhận bằng trường chuẩn quốc gia và chào mừng ngày thành lập trường nên phòng đoàn gấp rút tuyển chọn các tiết mục để trình diễn đêm hôm đó. Phần thưởng nghe đâu lớn lắm và thế là 12A1 quyết tâm giành được phần thưởng ấy. Trong lúc bí bách không hề tìm thấy mầm mống âm nhạc nào trong lớp, Lam Phương ,lớp phó văn thể mĩ đã phát hiện ra nó. Ngọc Thư chân ướt chân ráo trở thành ca sỹ cho 12A1 bởi sự đe doạ tàn bạo của Lam Phương.
– Tụi mày, tao phát điên lên rồi. Không tập tành đàng hoàng thì dẹp, nghỉ. Mặt Phương nóng bừng bừng
– Được rồi, bớt nóng đi mà. Khánh phẩy phẩy tay nhằm giảm nhiệt độ quá cao của Phương.
– Hát lại một lần nữa nhé. Nào Ngọc Thư. Phương mỉm cười, nhìn nụ cười của nó cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau
– Uống đi rồi đi học. Thiệt là hát hò cho cố vào rồi giờ bị đau họng. Vũ Khang pha một ly nước chanh mật ong nóng đưa cho nó.
– Không phải tại muội uống nước đá nhiều thôi. Nhưng sự thật thì hôm qua nó đã phải tập hát rất nhiều còn uống nước đá nữa bảo sao không đau họng.
– Nghe cái giọng vịt đực đó ai dám đưa tai để nghe muội hát.
– Huynh. Ghét huynh. Nó thều thào
– Sáng nay huynh đưa đi học.
– Wow. Mắt nó sáng lên.
Trên phòng 12A1
Ngọc Thư đến lớp với bộ mặt hết sức thảm thương. Đưa tay làm thành chữ V chào bọn trong lớp với bộ mặt không thể nào thảm hơn. Gục đầu xuống bàn chưa được 5 phút đám lớp nó bu quanh xém nghẹt thở. Đứa rờ trán, đứa rờ má nó
vẫn nằm im cho đến khi có cái gì đó chạm vào má và cái gì đó chính là đôi môi trời đánh của tên Minh Thái. Nó đập bàn quát to
– Tên chó lớp trưởng cậu mới làm hành vi biến thái gì đó. Muốn ăn đập không hả. Cả lớp quay lại nhìn nó bằng một ánh mắt unbelievable
– Đau họng mà còn hét được như vậy sao. Nó ôm họng, nhìn Thái bằng ánh mắt tổn thương.
– Biết tôi đau họng cũng ráng chọc tôi hét lên cơ.
– Ngồi xuống giữ gìn thanh quản đi mà còn hát.
– Xì. Nó bĩu môi.
Cả một tuần đau họng, nó được 12A1 chăm sóc hết sức cẩn thận. Những lúc như vậy mới biết được tấm lòng của bạn bè. Sau một tuần được chăm sóc đặc biệt giọng nó hồi phục hoàn toàn. Với giọng hát trong, mượt nó nhanh chóng vượt qua vòng sơ loại. Chả mấy chốc đến hôm diễn thật trên sân khấu Ngọc Thư run như cầy sấy trong cánh gà. Tiết mục trên sân khấu kết thúc là đến bài hát của nó. Liếc xuống dưới bao nhiêu cặp mắt hướng vào. Tim đập, chân run nó muốn biến mất khỏi nơi này, muốn ngồi bên cạnh Minh Thái, cãi nhau với cậu ta sẽ làm cái hồi hộp này biến đi.
Điện thoại rung, đầu số 012255… số này quen quen. Nó bắt máy
– Này. Cái giọng nói ám nó từ đầu lớp 12 tới giờ. Hồi hộp không, cứ xem như cậu đang tỏ tình với tôi ấy.
– Minh Thái cậu đang ảo tưởng à. Giờ tôi mới sực nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng số điện thoại này đã từng gọi cho tôi vào lúc 2h sáng ngày 4 tháng 9. Có không. Nó nhấn mạnh hai chữ có không.
Đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây.
– Là tôi.
Nó đứng hình, hồi hộp bay đi đâu nhường lại sự hoang mang vô bờ.
– Đừng…
– Tôi không đùa là tôi. Giọng Thái không hề bông đùa
– Người đó, người cậu tỏ tình ấy là…
– Đừng quan tâm, đó là quá khứ rồi. Tôi chỉ biết hiện tại của tôi có cậu trong đó và cả tương lai nữa. Giọng Thái chắc nịch.
– Phan Minh Thái, cậu… cái đó… có được xem là cậu đang tỏ tình không.
– Thi tốt. Thái ngắt máy lúc đó cũng có người nhắc nó chuẩn bị cho tiết mục của mình.
Cầm chặt micro trong tay nó đưa mắt tìm Minh Thái. Tiếng nhạc vang lên nhưng là tiếng guitar. Ngọc Thư nghi hoặc đưa mắt sang phía bên kia sân khấu, Thái đang đệm guitar.
– Tại sao lúc nào cậu ta cũng quyến rũ chết người như thế. Nó thầm nghĩ. Thái ngừng đánh quay sang nhìn nó. Bình tĩnh Ngọc Thư cất giọng hát trong veo của mình. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt từ khán giả. Nó cuối chào rồi vội chạy theo Minh Thái.
– Này Phan Minh Thái, cậu đứng lại cho tôi. Nó hét với, cậu dừng lại. Chuyện hồi nãy là sao chứ. Tôi cần lời giải thích từ cậu.
– Tôi thích cậu, thật đấy.
– Tôi có nói là không thật đâu tên hâm này. Bộ lần đầu đi tỏ tình hở.
– Có cậu mới hâm.
– Gì chứ tên biến thái này. Nó chạy lại phía Thái, vòng tay ôm chặt lấy cậu. Tôi không biết lời cậu nói đêm hôm đó dành cho ai. Tôi chỉ biết hiện giờ cậu luôn bên cạnh tôi thế là đủ. Nó dụi đầu vào ngực Thái như một cô mèo con đang làm nũng. Minh Thái vòng tay ôm lấy nó.
– Đồng ý làm bạn gái tôi rồi nhé. Nó nhẹ gật đầu.
Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều giản đơn nhất.