Lửa Trại Và Chuyện Kể Lúc Nửa Đêm Lớp nó ngồi nướng thịt trước bao nhiêu đôi mắt thèm thuồng của các lớp còn lại, đã vậy bọn con trai còn quạt cho mùi hương bay xa thật xa.
– Thơm thật đấy. Lớp nó đồng thanh.
Thịt chín, thơm không thể tả. Minh Thái lấy dao cắt từng thớ thịt, chia đều cho các thành viên, phần còn lại mời thầy cô. Sau khi ăn uống no nê khối 12 bắt đầu đốt lửa trại. Cả một đống củi chất cao, đổ dầu rồi đốt lửa.
Ngọn lửa cháy mãnh liệt, nó cảm nhận được cả hơi nóng phả lên má mình.
– Ngồi xa ra bộ cậu muốn thành người lửa trong Bộ tứ siêu đẳng hả.
– Ủa ủa tui ngồi đâu liên quan gì đến Minh Thái cậu chớ.
– Nướng xúc xích ăn đi. Thái gợi ý,mắt nó sáng lên, lập tức chạy vào lều lục balô tìm mấy bịch xúc xích. Minh Thái đâm từng miếng xúc xích đã được cắt nhỏ qua cây, ngồi nướng. Ngửi thấy mùi đám lớp nó tập kích quanh Thái. Cứ miếng xúc xích nào được nướng xong, đặt trên dĩa là lập tức tụi nó xông vào giành dựt không thương tiếc.
– Đậu =.= xúc xích của mình cơ mà. Nó ngồi cạnh Thái khóc trong lòng.
– Há miệng ra. Thái bóc vội một miếng xúc xích nóng, quẹt tương đút cho nó.
Vừa nóng vừa cay feeling dễ sợ. Nó vừa ăn vừa thổi.
– Này đút lại cho tôi. Thái làm nũng
Nó cũng ngoan ngoãn bốc một miếng nhưng chưa đến miệng Thái, miếng xúc xích đã quay ngược lại vào miệng nó. Ngọc Thư ngồi cười đắc thắng
– Há há. Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo
– Chuyện gì. Thái cau mày quay lại hỏi
– Ngồi im nha. Nó lau đi vết tro đen bám trên má Thái. Thái nhìn nó, nó nhìn Thái. Ánh lửa cứ cháy bập bùng bên cạnh hai người.
Tách tách tách. Nó giật thót so many điện thoại quay quanh nó và nhấn nút chụp ảnh không ngừng.
– Tụi mày ơi con Thư nó yêu thằng Thái kìa. Khánh hét to
– What the…. Nó đứng hình, mắt mở to. Nhỏ Khánh kia, mi đang hét cái gì đó, muốn ăn đập không hả. Nó hét lên
– Ngọc Thư thích Minh Thái kìa tụi mày. Mặt nó đỏ hơn quả cà chua, tim đập nhanh một nhịp.
– Cậu đang đỏ mặt à. Dễ thương phết. Minh Thái áp tay lên đôi má nóng hổi của nó
– Do lửa đó. Nó biện minh, lửa nóng chứ bộ
– Ừ thì tạm chấp nhận vậy đi. Ra tập trung thôi. Thái nắm tay nó kéo đi ra khu vực đốt lửa trại chung. Các tiết mục văn nghệ được trình bày nhằm góp vui cho chương trình và phần hay nhất chuyện kể lúc đêm khuya. Thái lập tức bịt tai nó lại.
– Làm trò gì thế. Nó hỏi
– Đừng nghe, không có gì đáng sợ đâu tôi kể chuyện khác ghê hơn nữa cho cậu nghe. Mặt Thái nham hiểm
– Giết tôi luôn đi, nghĩ sao đêm hôm thế này đi kể chuyện kinh dị. Nó trợn mắt, cố gắng thoát khỏi đôi tay đang áp vào tai mình. Buông ra tôi không nghe cô Thuỷ nói gì cả.
– Đã bảo không có gì đáng sợ cả. Tôi kể cho đáng sợ cực kỳ. Đêm hôm đó có một người đàn ông cùng một cô gái đang lái xe trên đường bỗng chiếc xe nổ lốp bùm
– Hết hồn. Kể có cần biểu cảm vậy không. Nó giật mình
– Kể vậy mới hay chớ tiếp nha ông ta quay sang bảo người con gái ngồi trong xe đợi trong khi ông ta trở lại thị trấn để tìm cứu giúp. Thái dừng
– Ủa chớ sao vậy, sao không kể nữa. Mặt nó ngẩn tò te, tưởng gì có vậy thôi sao.
– Sau đó một người đàn ông tiến về phía chiếc xe, cô gái tưởng rằng người đàn ông kia quay lại.
– Moá ơi sao lắm ông thế.
– Sao cậu ồn ào vậy mất cảm hứng không kể nữa
– Ơ kể đi xin lỗi mà. Mặt nó thơ ngây năn nỉ ỉ ôi
– Trên tay người đàn ông đó là một con dao phây rất sắc cùng đầu của người đàn ông kia.
Nó há hốc: «thôi đừng kể nữa đáng sợ quá»
– Người đàn ông kia đập cửa, cô gái nhìn thấy cái đầu đầy máu, đôi mắt..
– Huhuuhu đừng kể nữa mà. Nó ôm chầm lấy Minh Thái, gớm quá đừng kể nữa.
– Được rồi nín đi nào, không kể nữa, không kể nữa. Đi ngủ thôi. Thái nắm tay nó lôi về trại.
– Đốt con mắt dân FA ghê mày. Thư đô quay sang than thở.
Nó vội buông tay ra nhưng Thái nắm chặt hơn.
– Bộ thấy tui đẹp rồi là nắm tay suốt vậy đó hở.
– Mơ mộng. Thái đáp cụt lủn
– Có cậu mới mơ mộng ý. Buông tay ra để về đi ngủ coi.
– Ê vào lập sòng bài mày. Minh Minh hú hét rủ rê.
– Thôi tao đi ngủ tao mệt rồi. Nó đặt lưng xuống, ngủ ngay tức khắc.
1 A.M
Ngọc Thư nằm mơ thấy mình là cô gái trong chuyện kinh dị hồi nãy Thái kể. Tim nó đập thình thịch, mồ hôi chảy ròng. Người đàn ông cầm con dao và cái đầu, nhìn nó rồi tay còn lại giơ chiếc chìa khóa xe. Nó hét lên, bật dậy. Lần mò điện thoại, màn hình hiện lên con số 1:01 A.M. Đám lớp nó đang ngủ, còn có đứa ngáy mới ghê chớ.
– Chời ơi chớt chắc rồi. Chớt rồi. Chó lớp trưởng đáng ghét.
– Lê Nguyên Ngọc Thư. Giọng nói làm nó rợn người. Đêm hôm khuya khoắt trong rừng thế này mà lại có người gọi tên nó
– Đừng nói là……là…..