Nào Mình Cùng Đi Dã Ngoại Tối hôm đó nó không thể ăn cơm, Thái cứ cho nó ăn vậy riết rồi nó thành heo mất.
Pípp pípp
– Ăn cơm chưa heo. Tin nhắn facebook từ Thái
– Cậu tội đồ lắm dám hối lộ đồ ăn giờ không thể ăn cơm, Khang huynh làm món tôi thích nhất nữa chứ.Bây giờ chơi game rồi lát đi tắm nên sẽ không trả lời inbox của cậu được đâu.
– Vậy khi nào tắm gọi tôi qua
– Làm gì chứ. Ư biến thái qua
́
– Gì mà biến thái vậy heo
– =.= Cậu qua lúc tôi tắm làm trò mèo gì. Liếc mắt đưa tình với huynh tôi à. OMG
– Tôi không nhìn anh, tôi chỉ liếc mắt đưa tình với con em thôi .
– Ể
….
– Đang nói tôi sao. Chờ ơi ngại quá à. Nhưng mà cậu không có chìa khóa mở cửa đâu.
– Vậy là tôi vẫn có cửa.
– ….. Cái con người lợi dụng
– Lát tắm xong đi siêu thị với tôi
– Đậu …. tắm sạch sẽ lôi đi lại bẩn, về nhà tắm tiếp. Sao hay quá vậy chó lớp trưởng
– Tắm nhiều tốt cho da không sao Thư heo.
– Gái lứa nói câu nào cãi câu đó là sao ha.
– Mở cửa sổ đi tôi tụt quần cho xem là gái hay trai =)))
– Chờ ơi tui đi tắm không nói chuyện với mấy người nữa.
– Lát đi siêu thị nha
́
– Được zồi
Tại siêu thị
– Mua snack nhiều thế. Thái ngạc nhiên, bộ cậu tính ăn hết đống đó sao.
– Không chưa đủ, còn kẹo nữa. Nó lẩm nhẩm kiểm hàng
– Trời ạ sao này mà nuôi cậu chắc nhà tôi kiệt sản quá
– Ai mượn cậu nuôi tôi
– Haizz. Còn mua gì nữa không chuẩn bị để mai đi chơi
– Còn nhiều lắm
– Sau này cuối tuần không thể đưa cậu đi siêu thị được.
– Hả
– Cậu sẽ hốt hết hàng ở siêu thị mất như thế không ổn. Mua sắm không hợp lí
– Làm như cậu là chồng tôi không bằng
– Tương lai gần sẽ là như vậy. Thái mỉm cười
– À tương lai gần. Nó nhéo vào eo Thái, khiến cậu khóc không ra nước mắt.
– Không phải là tôi sợ vợ nhưng cậu làm như vậy là bạo lực gia đình.
– Bạo lực gia đình? Ảo tưởng, cứ mơ mộng đi ha. Xong rồi ra tính tiền
– Của anh chị hết 527000 ạ. Cô nhân viên cười tươi.
– 27000 nghìn của tôi còn cậu đến 500000 nghìn. Haizz tôi đã nói tôi sẽ sớm kiệt sản vì cậu mà.
– Xì để đó tôi trả.
– Bộ tôi nói là tôi không trả hả. Sao ngốc thế có bao giờ đi siêu thị mà vợ trả tiền chưa. Toàn là chồng trả, tôi tình nguyện trả tiền cho cậu
– Là sao. Mặt nó ngơ ngác
– Heo ngốc. Sau này tôi cho cậu trả lại bằng cái khác. Giờ đi ăn đi đói quá đi mất.
– Ăn ăn ăn ăn cho mập mẹc dô. Nói câu nào cãi câu đó.
– Học tập vợ tương lai thôi.
– Con nhỏ đó là ai vậy trời. Chắc là vừa xấu tính vừa xấu nết mới chịu quen cậu đúng không. Chờ tui biết mà. Nó mỉm cười đắc thắng nhưng sau này lại có người cực kỳ uất hận khi nhớ lại câu nói này.
Thái im lặng chỉ cười toe toét, vợ tương lai của cậu vui tính ghê vậy đó. – Sáng mai nhớ mở cửa sổ để đón nắng hồng nhé. Thái chọc
Mặt nó ửng đỏ
– Cậu đi chết đi.
– Ôi xem kìa có người cãi không lại trù tôi, Xuxu còn non lắm
– Ôi Chúa thương con, nhớ mai cấm cậu ngồi gần tôi trên xe. Mặt nó nghiêm trọng. Cấm đấy biết chưa.
Thái chỉ cười lộ răng khểnh.
– Chưa biết, chưa biết. Thái đáp
– Giỏi lắm. Ngủ ngoan nha
– Chúc người như chúc chó vậy. Cậu thắc mắc
– Ờ thì đúng là vậy mà.
– Chó xuxu ngủ ngoan. Mai gặp lại. Cậu vui vẻ chúc lại nó.
– Mai gặp lại. Nó đóng cổng rồi bước lên phòng. Tiếng chuông tin nhắn vang lên.
CDCH: nhớ ngủ sớm đừng có thức đọc ngôn tình nữa. Không soái ca nào hơn được Minh Thái oppa đâu.
MSS : Oppa đừng ảo tưởng nữa nha
CDCH : Nhớ đấy
MSS : sao oppa quan tâm xuxu thế
CDCH : Oppa đang quan tâm chó của oppa thôi mà
MSS : Chó lớp trưởng bảnh lắm
CDCH : Nhớ ngủ sớm đấy
MSS : xu biết rồi mà.
Ấy vậy mà cả tối hôm đó có người cày phim đến tận 1h30 sáng.
Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lên đỉnh núi đã có người vội sang nhà hàng xóm.
« Do you want to build a snowman, come on let out and play…» Âm lượng càng ngày càng to dần.
– Huynh để yên muội ngủ đi nào.
Nhạc chuông đến level max.
– Đúng là heo mà, ngoan cố dễ sợ. Ngọc Thư dậy đi 8h rồi. Thái hét lên.
– Mới 8h thôi mà. Nó đắp chăn rồi bất ngờ đạp chăn ra nhảy xuống giường. Chết 8h rồi, ôi đi dã ngoại. Nó chạy vội vào nhà vệ sinh, 5 phút sau chạy vọt ra lôi balo bỏ bánh, kẹo, mít sấy, một số bộ đồ, mũ, kem chống nắng, headphone, bộ sạc dự phòng, bla bla. Minh Thái ngồi im trên giường. Ây da vợ cậu đúng là nhanh nhẹn thiệt.
– Mới 6h thôi. Mặt Thái không thể tỉnh hơn, răng khểnh lại lộ ra.
– Ya chó lớp trưởng, cậu… Nó xông vào đè Thái xuống bóp cổ. Cậu muốn chết hả. Mới sáng sớm à.
– Cậu tính mưu sát oppa của các em nữ sinh Diamond sao.
Tay nó nới lỏng rồi siết chặt.
– Oppa Woo Bin là nhất. Đừng có mà ảo tưởng. Nó nói, Minh Thái cậu chỉ là cu li cho 12A1 thôi. Mỉm cười thắng lợi, nó thả tay ra.
Minh Thái bất ngờ kéo tay nó lại, nó ngã xuống giường, cậu đè hai tay nó, ép xuống. Bị siết mạnh nó không thể cựa quậy
– Oppa Thái có gì chúng ta từ từ nói ha. Nó khoan nhượng
– Tôi cho cậu 3s để nói ra hết những gì tốt đẹp nhất về tôi trong cậu.
– Không cần hai từ thôi đã đủ diễn tả rồi. Nó cười rồi lập tức thu lại. Biến thái.
Có người choáng, cậu tốt bụng qua nhà Thư heo đánh thức, sợ nó ngủ quên vậy mà trong nó cậu lại rất biến thái.
– Thế nào gọi là biến thái. Có người mặt dày tiếp tục tấn công vào môi nó.
– Biến th….. Bị tấn công bất ngờ, không kịp phòng thủ. Thái đã tiến sâu vào bên trong, cậu vờn đùa, kích thích nó. Bí bách nó lên gối vào chỗ ấy. Thái rời môi nó ôm lấy phần dưới.
– Sao cậu ác thế. Làm vậy là tự hại mình đấy.
– Đồ cuồng dâm ăn nói kiểu gì đấy. Gì mà hại tôi chứ.
– 18 tuổi rồi mà sao khờ thế không biết. Thái đứng dậy, cậu đúng là ngu quá ngu.
– Cậu… mau mau về lại hành tinh của cậu đi. Trái đất không thể chứa cậu được.
– Được rồi tôi về hành tinh của Do Min Joon đây.
– Ya không được đến đó.
– Vậy cậu đến thế giới của tôi đi. Thế giới mà nơi đó ngày ngày tôi đều thấy cậu cười thật tươi. Ngày ngày được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của cậu lúc cậu cãi không lại tôi. Về thế giới của tôi đi. Mặt Thái chân thật hết sức, đôi mắt cậu ánh lên niềm vui. Mặt nó ửng đỏ.
– Bước ra. Nó thẳng thừng đuổi cậu đi.
Minh Thái lủi thủi đi ra. Cậu cũng nên về chuẩn bị thôi.
7 A.M, toàn bộ khối 12 đã tập trung trong sân trường, mỗi lớp được một thầy, một cô đi theo dám sát. Lớp nó là thầy Dương và cô Huyền chủ nhiệm. Kiểm tra dân số, sắp xếp đồ đạc vào cốp xe thuê, 12A1 ào ạt chạy lên giành chỗ ngồi. Ngọc Thư là người lên cuối cùng, nhìn qua nhìn lại chỉ còn chỗ ngồi cuối cùng ở đuôi xe và tên Minh Thái đang ngồi đó. Một sự nghi ngờ nhẹ, có khi nào là do cậu ta sắp đặt.
– Nào ngồi cạnh Thái đi Thư. Minh Minh hối.
Không còn cách nào khác nó đành ngồi cạnh Thái.
– Nè cho tôi ngồi gần cửa sổ đi. Tôi bị say xe. Thái im lặng nhích qua một bên. Sao vậy Thái còn giận Thư hả. Nó nói nhỏ
– Không. Cậu đeo headphone.
Nó định nói tiếp nhưng lớp nó đang hát à không hét.
– Nào mình cùng lên xe buýt nào mình cùng đi chơi nhé. Cả đám đồng thanh hét lên.
– Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu. Tụi nó lập tức chuyển sang bài khác.
– Em đi chơi thuyền trong thảo cầm viên,….
Nó muốn đau đầu lên với tụi nó. Quậy tung cái xe, thầy cô cũng chỉ biết cười trừ học trò mới thi xong cứ để tụi nó quẫy. Hát hò vậy thôi chớ hai tiếng sau cả đám dựa vào đứa bên cạnh mà ngủ. Ngọc Thư cũng không ngoại lệ. Đi xe đầu nó cứ gật gù, lắc qua lắc lại, Thái nhẹ nhàng đẩy đầu nó dựa vào vai mình. Ánh nắng vờn đùa lên má nó, đôi môi đỏ mọng nhìn dễ thương chết được. Chốc chốc nhìn cái đám lớp mình đang ngủ say rồi lại nhìn xuống Ngọc Thư. Ngủ dễ thương vậy ai giận cho được chứ. Minh Thái cốc yêu lên trán nó.
– Làm sao mà giận được cơ chứ.