Lớp Trưởng Và Tôi - Chương 12

Tác giả: xuxumeomeo

Sau Thi Cử Là Gì Nhỉ???

Nó đứng hình, unbelievable,có thể cảm nhận hai má mình đang nóng bừng. Đôi mắt nhìn từ dưới lên trên rồi lại từ trên xuống dưới nó lại càng không thể tin được. Body Thái đúng mẫu mấy oppa mà nó thích. Chời ơi chắc nó chớt quá. Cơ tay, cơ bụng ôi. Trong khi Minh Thái vừa bước từ nhà tắm ra, đứng hình, mái tóc đang lau dở, từng giọt nước thi nhau rớt xuống vai chảy dài phần thân trên không mặc áo. Nó nuốt nước bọt.
– A xin lỗi. Nhanh chóng tỉnh mộng, vội chạy ra ngoài nó đóng cửa lại.
– A điên quá đi mất. Chờ ơi mắt tui trong sáng lắm vậy mà mấy người nỡ đầu độc con mắt tui.
– Ai bảo cậu hiên ngang xông vào mà không chịu gõ cửa.
– Sao cậu không chịu để bảng Hãy gõ cửa trước khi vào.
– Là ai sai cậu còn mắng tôi.
Cứ như vậy đứa ở trong nói ra, đứa ở ngoài vọng vào. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra trong khi nó đang dựa vào mất đà nó ngã chúi về đằng sau. Thái vội đỡ, bốn mắt nhìn nhau.
– Mở cửa phải nói chớ. Tính ám sát muội muội xinh đẹp của Khang huynh hở.
( Khang huynh đang ở nhà than thở: huynh về mà muội cứ lon ton qua nhà thằng hàng xóm, quá buồn cho anh trai già chỉ có ước mong nho nhỏ được chơi cùng em gái vậy mà…)
– Không thấy xấu hổ à. Thái hỏi
– Mới gì xấu hổ.
– Anh Vũ Khang đẹp trai ngời ngời sao cậu lại….
– Nói gì á. Cậu muốn chết hả. Tự ôn bài đi tôi về.
– Ê khoan đã ưm… tôi có cái này muốn hỏi
– Nói
– Bài hoá cuối của đề cương á làm sao vậy.
– Đưa đề ra đây
– Bên kia kìa
– Chỉ cho chó à
– Ờ
– Ôi Chúa ơi. Có lấy đi không hả nhìn tôi làm gì. Ngọc Thư tôi xinh lắm biết thừa rồi.
– Con gái gì còn hung hơn khủng long bạo chúa.
– =.= Ôi Chúa ơi
– =.= Cậu làm gì theo Chúa.
– Im
– Im lặng thế nào được
– Có định cho tôi nghĩ bài không vậy. Nó giơ tay lên đánh xuống cái bốp. Tê tái cõi lòng, theo định luật III New-ton năm lớp 10 thì bàn sẽ tác dụng lại một lực vô cùng đau đớn mà không ai khác người gây ra lực chịu đựng. Ngồi ôm tay nó khóc không ra nước mắt, quay sang nhìn Thái bằng ánh mắt cún con.
– Sao thế, đau à. Lớn to đầu rồi nghịch ngu thế không biết. Thái nắm lấy tay đau, xoa xoa thổi thổi. Nó ngồi im như phỗng nhìn lớp trưởng.
– Không giỡn nữa, học bài thôi. Thái nghiêm túc ngồi làm bài. Trong khi nó chạy khắp chốn, hết chỗ này lại qua chỗ kia. Ây da có IQ cao đúng là sướng thiệt, giải bài tập roẹt roẹt. Ngắm nghía từng góc học tập của Thái nó vô tình nhìn thấy một tấm ảnh có hình một người con gái đang cười rất đẹp. Nó bâng quơ hỏi
– Đây là ai vậy.
Thái liếc nhìn, cậu hơi khựng lại
– Trả đây.
– Ai vậy. Nó giấu tấm ảnh sau lưng
– Đưa đây. Thái hơi nóng
– Ai vậy nói đi. Nó gặng hỏi
– Trả đây đó là đồ của tôi. Thái hét lên, cậu thực sự mất bình tĩnh.
Ngọc Thư không đùa nữa, đưa tấm ảnh lại cho Thái mà lòng buồn vô cùng.
– Xin lỗi tôi chỉ muốn biết người đó là ai thôi mà. Nó nói nhỏ
– Đó không phải là chuyện của cậu. Đồ của tôi đừng bao giờ đụng vào. Thái lạnh lùng nói
– Xin lỗi rồi mà cậu có cần phải nóng như vậy không. Nước mắt chực chảy dài, là nó sai nhưng nó đã xin lỗi rồi cơ mà. Nếu không thích tôi sẽ không chạm vào nữa, không cần phải hét lên với tôi như vậy đâu Phan Minh Thái. Nó ôm hết sách vở bỏ về. Nước mắt cứ chảy, nó nhanh chóng lau khô.
– Biết thừa là bạn gái cậu rồi không cần phải giấu giếm như vậy. Nó bực bội đá mấy viên đá trên đường, thực sự nó không biết diễn tả cảm xúc này như thế nào vừa buồn vừa giận.
« Bâng khuâng trong đêm thật dài, về nơi niềm vui đã xa tình mình như…»
– Alo Tuyết
– Xuxu rảnh không. À ý Tuyết là Xuxu kèm Tuyết môn Lý được không
– (Mày hay lắm Thiên Duy sợ tao với Tuyết lại gây sự à. Bồi đắp tình cảm luôn cơ) Nó thầm nghĩ. Ok qua nhà Xu hay qua nhà Tuyết
– Nhà Tuyết được không. Giờ nhà Tuyết không có ai cả.
– Ok 10 phút nữa Xu sẽ có mặt.
– Ok vậy nha cảm ơn Xu nhiều.
– Ừm không có chi.
Cả ngày hôm đó nó qua nhà Tuyết vừa tám vừa giúp Tuyết ôn bài. Tối mới về nhà nó không thèm on face, kéo rèm lại không thèm liếc phòng đối diện lấy nửa cái.
Hôm sau Diamond chính thức bước vào kì kiểm tra định kỳ. Nhà trường đã trộn tên của các học sinh, chia số báo danh để tránh hiện tượng gian lận trong thi cử. Nguyên một tuần thi cử mệt mỏi cuối cùng đã kết thúc. Vì kết quả của lớp 12 rất tốt nên nhà trường tổ chức một buổi ngoại khóa đi du lịch trên rừng nguyên sinh đặc biệt dành cho khối 12 vừa là món quà động viên, vừa là phần thưởng cho sự cố gắng vượt bậc của mình. Toàn bộ khối 12 tổ chức party ăn mừng và không riêng gì 12A1.
– Tụi mày sau thi cử là gì nhỉ? Đức cống, cây thông tin của lớp vội vội vàng vàng chạy vào hét lên.
– Du lịch rừng nguyên sinh. Cả lớp cùng hét lên.
– Ể sao tụi mày biết. Mặt Đức ngây ngô
– Trên confession có đầy kìa má. Thư đô (lớp nó hai Thư lận, một là Ngọc Thư, hai là Anh Thư, Ngọc Thư là LTPH,Anh Thư là Thư đô vì bạn ấy rất men)
– Ngộ bỏ nghề, các lị làm ngộ tổn thương rồi. Đức nói với giọng lái nghe rất buồn cười.
– Tụi mày xin lỗi Đức cống mau. Lần sau biết cũng giả vờ, ngu ngơ ngờ nghệch không biết gì hết nghe chưa. Kim Khánh lên tiếng.
– Ngộ thích lị à. Đức cười
– Ngộ thích ai. Minh Minh lên tiếng
– À ý ngộ là ngộ yêu quý, yêu quý á.
– Lần sau nói rõ ràng ra biết chưa.
– Biết rồi mà. Mệt ngộ quá, lị đi săn tin tiếp đây. Nói rồi Đức phóng ra khỏi lớp. Mấy thầy cô lo đi làm điểm nên bọn học sinh rảnh rỗi mà phá tan lớp học. Điển hình là trò buộc tà áo dài của các bạn nữ lớp bên rồi đổ tội cho bọn con trai lớp đó, làm vỡ những trái bong bóng có chứa bột làm bánh, ném bóng nước. Tất cả đều do 12A1 đầu têu, kể đến siêu quậy đầu tiên là Minh Thái với quân sư là Ngọc Thư. Hai cái đầu kết hợp với nhau tạo nên bao nhiêu trò vui mà không bị bắt. Để có được sự trợ giúp đặc biệt của quân sư Ngọc Thư. 12A1 đã lao tâm khổ tứ năn nỉ lớp trưởng xin lỗi, khuyên răn.
Flashback
– Lát ra sân sau đi tôi có chuyện muốn nói. Thái chuyền giấy qua cho nó.
– Có chuyện gì nói luôn đi. Nó chuyền lại
– Không được chuyện quan trọng cả đời sao có thể tuỳ tiện nói ra được. Mảnh giấy chuyền về lại phía nó.
Lâu lâu có vài cặp mắt của cư dân 12A1 liếc nhìn biểu hiện của Ngọc Thư. Sau khi nắm được thông tin cơ mật từ Đức, Ngọc Thư là một kho báu quậy có trình độ và đẳng cấp 12A1 xem nó là kho báu vô giá. Và vì trót dại làm nó giận đến mấy ngày không thèm nói chuyện, không thèm nhìn mặt Minh Thái phải viết giấy xin lỗi mặc dù cậu luôn bảo trò này quá con nít nhưng nhìn ánh mắt của 41 đứa còn lại Thái đành bấm bụng làm theo. Với cả cậu nhớ những trận cãi nhau với Thư heo, không có cậu cứ khó chịu sao sao ấy. Thế là cậu viết.
– Không thì thôi, tôi không rảnh. Nó chuyền lại.
– Tôi nhớ cậu, thực sự rất nhớ. Mảnh giấy khiến nó hạnh phúc, trời hôm nay sao đẹp thế, đẹp một cách lạ lùng.
– Cậu gửi nhầm người rồi. Nó chuyền lại, mặc dù vậy nó vẫn muốn xác minh. Đang chống cằm suy nghĩ bài toán bỗng có vật thể lạ chạm vào má nó. Âm ấm chạm vào làn da khiến toàn thân nó nóng lên, cây bút chì rớt xuống vở. Mảnh giấy lại được chìa trước mặt nó. Những dòng chữ ngay ngắn của Thái nhảy múa
Xin lỗi nhé thật lòng đấy. Sẽ đến lúc tôi nói cho cậu biết người đó là ai.
Tim nó đập rộn ràng trong lồng ngực.
– Nể tình cậu hay chở tôi đi học tạm thời đồng ý lời xin lỗi. Nó viết xong thấy niềm vui ngập tràn. Và nó chính thức quậy cùng 12A1.
Enflashback
– Tụi mày thằng Quân 12A2 viết thư tỏ tình với nhỏ Nguyệt lớp mình. Nhờ thằng Huy đưa giùm, thằng Huy lại đưa cho tao. Nó tập hợp đám siêu quậy cỡ 30 đứa lại thông báo trò vui mới. Cả đám nhìn nhau, mỉm cười.
– Giỏi lắm quân sư. Thái khen nó.
Cả đám lập tức lấy một tờ giấy đôi viết thư sặc mùi đánh nhau. Nào là cô dám giành bạn trai với tôi, chúng ta sẽ quyết chiến, một nước không thể có hai vua, một người đàn ông chỉ có một người phụ nữ. Hoặc tôi hoặc cô, lát giờ chuyển tiết ra chỗ công viên nhỏ chúng ta sẽ nói chuyện, bla bla. Cuối cùng nó vẽ một cái đầu lâu, âm thầm bỏ vào học bàn Nguyệt. 10 phút sau, Nguyệt lấy sách vở ra thấy tờ giấy tuyên chiến. Mặt cậu ấy hầm hầm. Trống đánh chuyển tiết Nguyệt cầm tờ giấy bước ra sân sau. Thấy Quân, Nguyệt chạy lại mỉm cười. Lên gối ngay vào bụng. Cậu bạn không hề phòng bị nằm sải lai dưới đất.
– Cậu nghĩ mình là ai. Dám viết thư tuyên chiến với tôi cơ á. Cậu nhắm đánh lại đai đen karate không. Đồ bánh bèo, gái lứa kì cục. Nguyệt nói cho một tràng rồi bỏ về lớp.
Quân đã bị đánh, còn bị mắng là bánh bèo. Ôi số cậu bạn đen đủi.
Lớp nó cười nắc nẻ.
– Thiệt sạu ni tao không dạm đụng con Ngọc Thư. Hiền Thục lên tiếng.
– À thế sau này gặp chụy là phải chào. Nó lên mặt, lâu lâu chảnh xíu.
– Về lớp bàn đi chơi nữa. Thái lùa cả đám về lớp.
– Lớp mình thuê xe đi riêng đi. Minh Minh đề nghị
– Ờ cũng được. Thái gật đầu đồng ý.
– Tụi mình còn phải chi nhiều thứ lắm, nào là trại, nào là đồ ăn,… Lam thủ quỹ dò sổ sách
– Trường lo nữa mà. Thư đô nói thêm
– Còn chỗ ngủ, rồi từa lưa thứ nữa phải làm sao. Tiền…
– Trời ơi thủ quỹ ơi là thủ quỹ. Lớp nó thở dài.
– Đi chơi không nên kiệt xỉn như thế. Long đại gia gấp cuốn sổ của Lam lại. Quẫy lên đi tụi mày
– Yolo. Lớp nó hét lên át cả tiếng trống tan trường.
Giật giật, Minh Thái chạm đôi mắt ngây thơ của Ngọc Thư 1s bấn loạn
– Lớp trưởng đẹp trai, Minh Thái ơi. Ôi nghe sao mát ruột mát gan
– Gì vậy. Cậu cười tươi trả lời
– Chở Thư về nhá nha nha.
– Ờm
– Yeh, yêu Thái nhiều. Nó vui vẻ chạy ra nhà xe chờ.
– Đi ăn không. Có người vui vẻ mở hầu bao bao con heo ngồi đằng sau. Ăn là đánh vào sở trường của Ngọc Thư rồi. Có người mời dại gì không đi.
– Tới luôn đi. Sao dạo này Thái đáng yêu thế không biết.
Thằng đạp xe đằng trước nghe xong thấy cái mệt đột ngột biến mất nhường chỗ cho sự hạnh phúc ngập tràn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc