Không Sao!!! Giận Hờn Là Gia Vị Của Một Tình Yêu Đẹp Sáng hôm sau, mắt nó sưng húp trông phát khiếp. Đóng cổng trong tức giận. Mới sáng sớm thấy cái gì cũng hết sức bực mình.
– Im lặng đi chim mày hót hoài vậy. Bực bội chết đi được.
Sau đây là đoạn đối thoại của hai chú chim vô tội bị mắng oan
Chim 1: chim nó chửi mày kìa
Chim 2: con chim nó chửi mày đó mới sáng sớm ồn ào quá có cho ai ngủ nữa không thế
Chim 1: Sao mày lại đổ tội cho tao. Nó chửi mày mà
Chim 2: chim ngu rõ ràng là nó đang chửi mày
Chim 1: con chim tao đang nói tiếng chim mày không hiểu hả. Mày là con chim hay con thú
Chim 2: nghe mày nói là tao biết mày là chim ngu ngoài con chim ra còn có con súc vật
Chim 1: Con chim, con đứng dưới kia chửi mày nữa kìa
Chim 2: Đi, con đó giận cá chém chim.
Chim 1 :chim mày thông minh. Lần sau không hót cho nó nghe nữa.
Chim 1: Chim mày giỏi rất thông minh. Chúng ta đi.
The end
Trên con đường đến trường không biết bao nhiêu cục đá đáng thương chia ly người thân lăn về nơi chốn khác.
– A bực mình quá đi. Nó hét lần thứ n
Đến trường
– Ngọc Thư sao mặt mày hầm hầm gớm vậy. Khánh lớp phó học tập quan tâm
– Xin cô Huyền cho tao nghỉ hai tiết đầu. Cứ nói cô tao bị bệnh, sau tiết hai sẽ về lớp. Yên tâm không cần đi tìm tao. Cảm ơn. Nói xong nó bỏ đi một mạch. Khánh ngây như phỗng nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu. Tất nhiên xóm nhà lá gồm: Hiền Thục bí thư, Kim Khánh lớp phó học tập, Minh Minh BFF ( Đừng có nghĩ lung tung nhé một scandal tình ái về hotboy Minh Thái với anh chàng bạn thân thực khóc không ra nước mắt đâu =) ), Hoàng Huy bạn trai của Hiền Thục và toàn là những tên tuổi có máu mặt. Bọn họ đã đánh hơi thấy mùi kỳ lạ chỉ chờ nam chính đến lập tức xông vào bức cung.
– Nói mau cậu đã làm gì Ngọc Thư. Khánh nói với giọng nguy hiểm
– Tao làm gì được nhỏ heo đó. Thái ngây thơ
– Nọi nệu khộng muộn chệt. Thục răn đe
– Tao thực không làm gì cả. Thái hơi bực mình. Mới đến lớp chưa hiểu chuyện gì tụi mày hỏi vậy là sao.
– Ngọc Thư sáng nay lạ lắm. Hoàng Huy từ tốn trả lời.
– Dám cúp tiết của cô chủ nhiệm, mắt còn sưng húp lên nữa. Mày giải thích thế nào đây.Minh Minh thêm vào.
Không nói không rằng Thái chạy vội ra khỏi lớp. Chính mình cũng không biết đã chạy nhiều đến mức mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
– Nhỏ này chạy đi đâu rồi không biết. Có người lo lắng gần chết. Trong khi đó có người lôi thằng bạn thân chí cốt trèo lên cây ngồi tâm sự. Sau khi được nghe kể rõ sự tình bạn thân Thiên Duy phán cho một câu
– Thằng Thái gợi ý thế mà không nghĩ ra. IQ mày thuộc loại thiểu năng hả. Không hiểu sao tao lại có con bạn ngu như mày. Ngồi đó tự động não suy nghĩ đi coi đứa nào hay bám thằng Thái mà lại cực thích mang giày thể thao. Tao về lớp với Minh Tuyết. Lôi ra toàn nói chuyện tào lao về với Tuyết vui hơn.
– Moẹ có bồ bán bạn. Nó bực dọc nói to. Minh Thái đang tìm gần đó nghe thấy giọng quen quen liền chạy ra chỗ cây anh đào. Từ lúc nào cậu đã quên mất cây anh đào này đã từng quan trọng với cậu như thế nào Ngọc Thư thực sự làm xáo trộn cuộc sống của cậu ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Bất giác mỉm cười quá khứ đã qua rồi không nên nhắc lại nữa.
– Thư heo cúp tiết sướng chưa?
– A. Nó giật mình, mất thăng bằng ngã xuống cứ tưởng đất mẹ vĩ đại đón lấy nó nhưng không phải đất mẹ không mềm thế này
– A cậu sao nặng thế hả. Minh Thái trách móc vô tình chạm vào điều cấm kỵ tuyệt đối không được chê con gái nặng ký do chính Ngọc Thư soạn thảo.
– Được tôi cho cậu xem nặng là nhưng thế nào. Nó giữ nguyên tư thế không thèm đứng dậy
– Là tôi cứu cậu, cậu nỡ đối xử với ân nhân như thế ư
Ngọc Thư ngồi dậy, bỏ đi, người nó không muốn gặp bây giờ nhất chính là Minh Thái. Chạm mặt nhau là chửi như chó với mèo.
– Ai mượn cậu đỡ tôi.
– Có ai muốn thấy người mình thích bị thương không. Thái hét đủ cho nó nghe.
Công viên thu nhỏ tĩnh lặng hơn bao giờ hết từng chữ vừa rồi lọt vào tai Ngọc Thư sao ngọt ngào thế. Một giây nó đứng lại, một tia sáng xoẹt lên trong đầu chẳng phải nó là người nói cho Minh Thái rằng nó cực thích mang giày thể thao sao. Trong những cô gái xung quanh Thái, chỉ có nó là nhà gần nhất hay sao. Nó không biết phải xoay sở làm sao, cứ đứng yên như một bức tượng
– Không sao!!! Giận hờn là gia vị của một tình yêu đẹp. Thái nhẹ ôm nó từ phía sau
– ………..
– Cậu là trường hợp đầu tiên tôi thấy tự ghen với chính mình.
– Moẹ làm tốn cả chục lít nước mắt, cả chăn, cả gối ướt nhẹp nước mắt giờ nói vậy là xong chuyện hả. Nó bất ngờ lên tiếng
– Thế bây giờ cậu muốn sao. Thái nói với giọng mờ ám
– Sao trăng gì giờ này mấy giờ rồi.
– 7h30
– Chó lớp trưởng hình như cậu cúp tiết cô chủ nhiệm 30 phút rồi đấy. Giọng nói nó vui vẻ trở lại. Tình cảm học trò vô tư, trong sáng nó thích thế
– Vậy chúng ta sẽ xưng anh em nhé. Có người mưu đồ đen tối
– Tỏ tình khi nào. Nó lật lọng, khung cảnh không lãng mạn, không có hoa, không chấp nhận
– Được tôi sẽ khiến cậu tự đổ cho xem
– Lớp trưởng, tôi rất muốn xem cậu làm được trò gì. Mặt lạnh lùng vậy thôi chứ trong lòng ngập tràn hạnh phúc, kaka con bé được hotboy tỏ tình. Hạnh phúc, hạnh phúc quá phải tự thưởng cho mình mới được.
Năm phút chuyển tiết, tập đoàn 12A1 như ong vỡ tổ với tiêu chí mỗi thành viên là một cái loa, 41 cái loa hoạt động hết công suất đang ngon trớn bỗng nhiên bốn bề tĩnh lặng lạ thường, những cư dân đi lạc khỏi địa phận lập tức quay về chỗ ngồi. Minh Thái lạnh lùng, quét mắt khắp cả lớp.
– Tính phản à. Giọng nói trầm ấm nhưng uy nghi của bậc đế vương. 12A1 trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ duy nhất thằng lớp trưởng đang khoanh tay đứng trước cửa lớp. Có rất nhiều người nuốt nước miếng cái ực.
– Nói nữa đi
Có rất nhiều người giả vờ đọc sách, cứ nghĩ mình hoàn toàn vô tội nhìn quanh lớp với ánh mắt ai cư nhiên dám ồn ào làm lớp trưởng đại nhân mặt mày hình sự thế kia.
– Hế lu các tình yêu Ngọc Thư xinh đẹp đã….
– E hèm
Nhận thấy không khí không ổn, Ngọc Thư không dại gì chọc vào ổ kiến lửa làm động tác kéo khoá miệng thể hiện sự im lặng.
– Ay da không sao Minh Thái!!! Giận hờn là gia vị của một tình yêu đẹp. Tình yêu của cậu dành cho cả lớp dù có chết cũng không dám quên đâu.
Lập tức cả lớp đồng lòng gật đầu lia lịa nhìn lớp trưởng đại nhân bằng đôi mắt hối lỗi.
– Kim Khánh. Thái nhẹ nhàng gọi
– Yes Madam à yes sir
Thái hơi cau mày : Tiết một trống sao, cô Huyền đâu
– Tao không biết. Khánh hơi run trả lời
– Cảm ơn đã giữ lớp hộ tao.
Lát sau, thầy Dương dạy toán vào lớp
– Thưa thầy đây là tiết của cô Huyền. Thái nói
– Cô Huyền bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện. Thầy Dương nói giọng hơi buồn
– Gì. Sao vậy thầy. Cả lớp đồng thanh
– Cô hiện đang nằm ở bệnh viện nào vậy ạ. Ngọc Thư bình tĩnh hỏi
– Bệnh viện S. Cô…
– Mọi người trật tự đi. Cô sao rồi thầy. Thái hơi nóng
– ……. hiện đang cấp cứu. Thầy Dương nói tiếp. Hai tiết sau của thầy mấy đứa lấy sách bài tập ra làm đi. Minh Thái giữ lớp không được ồn ào. Thầy quay lại bệnh viện đây. Nói rồi thầy hộc tốc chạy ra chỗ nhà xe giáo viên.
– Thái!!! cả lớp đồng thanh
– Được rồi chúng ta sẽ bí mật đào tẩu ra khỏi trường đến bệnh viện. Việc này chỉ xảy ra trong vòng một tiếng rưỡi đến tiết cuối phải qua lại trường. Thái đề ra kế hoạch
– Chúng ta sẽ trèo tường thông qua cây anh đào trong góc công viên nhỏ. Nó đề nghị
– Chỗ đó an toàn chứ. Mai Ly, thành viên nữ yếu đuối nhất của lớp
– An toàn. Nó bình tĩnh trả lời. Để đến được đó chúng ta phải đi qua khu thay đồ nam
– Hả. Đám con gái hét, không được đâu
– Tụi mày bình tĩnh nghe tao nói, nó tiếp, đằng sau phòng thay đồ có một con đường nhỏ thông đến tận chỗ cây anh đào. Hơn nữa lớp chúng ta lại ở phòng cuối cùng trên lầu sẽ có cầu thang để trèo xuống, men theo bờ tường chỗ trồng giàn mướp, giàn mướp sẽ che cho tụi mình không bị phát hiện. Cứ thế chúng ta sẽ ra được bên ngoài an toàn. Theo đường NT chúng ta sẽ đến bệnh viện S nhanh nhất có thể. Nó kết thúc
Cả đám nhìn nó bằng một ánh mắt thán phục
– Đừng nhìn tao như vậy do hồi nãy cúp tiết tao đi lòng vòng ai nhờ đâu phát hiện ra thoy.
– Chúng ta phải cảm ơn lớp trưởng đại nhân rồi. Nhi tổ trưởng tổ một cảm kích
– Chuyện đó để sau giờ thực hiện kế hoạch thôi. Minh Thái ra lệnh. Tao với Thư heo sẽ đi trước, con gái đi giữa, con trai đi cuối để bảo vệ được chứ.
– Ok. Cả đám đồng lòng hô to
– Suỵt đây là chuyện cơ mật của lớp mình đừng làm ồn. Kim Khánh nhắc nhở.
Ngọc Thư lần mò trong phòng kho tìm được một cái thang khá cao đủ để leo từ tầng hai xuống. Nó chạy xuống lầu giữ cầu thang cho chắc chắn. Minh Thái xuống đầu tiên. Tự nhiên tim nó đập thình thịch lỡ đâu nó giữ không chắc thì….Vội lắc đầu nắm chặt lấy cầu thang, Minh Thái xuống xong tiếp theo là hai mươi đứa con gái của lớp trèo xuống, cuối cùng là hai mươi mốt thằng con trai trèo xuống ăn toàn.
– Nãy giờ hết bao nhiêu phút rồi. Thái vừa chạy vừa hỏi nó
– 20 phút, mặt nó nóng ran, mồ hôi đầm đìa. Hôm nay trời nắng gắt hơn mọi khi
– Sặp đện chựa. Thục hỏi, cô nàng cũng mệt không kém
– Đến rồi. Nó dừng chân, cây anh đào đã ngay trước mắt.
– Được rồi tao trèo ra trước, tụi mày đi sau nghe rõ chưa. Thái trèo lên cây. Đặt chân an toàn, nhảy xuống dưới. Lần lượt đám con gái nhảy xuống rồi đến đám con trai. Ngọc Thư là người cuối cùng, ba cái chuyện trèo tường với nó dễ như ăn cháo. Thoát cái 43 cư dân 12A1 đã có mặt trước cổng bệnh viện S.
– Làm sao tụi mình biết được phòng cô ở đâu. Khánh hỏi
– Tụi minh chịa nhạu ra tim. Thục đề nghị.
– Được rồi tụi mình chia ra làm bốn tổ. Tổ nào tìm ra được alo cho những tổ còn lại. Lớp trưởng đại nhân thông báo cho mọi người
– Nhưng mà tổ một không ai mang điện thoại hết. Nhi tổ trưởng tổ một bất ngờ lên tiếng.
-Được rồi, tao sẽ qua tổ một. Giờ chia nhau ra đi. Nó nhanh chóng giải quyết vấn đề.
15 phút sau
«You are all my life babe, you ́re my sunshine»
MSS is calling
– Alô, Thái bắt máy sao tìm được rồi hả. Tầng mấy, phòng nhiêu. Ok cảm ơn.Thái tắt máy quay sang thông báo. Tổ hai chú ý tổ một đã tìm ra phòng cô nằm, tầng năm, phòng 201
– Ê phòng đó là phòng vip lận á. Mai Trang một thành viên của tổ lên tiếng.
– Nhiều chuyện đi thôi. Cả tổ mỗi người một cái cốc đầu lên Mai Trang.
Hiện tại cả lớp đã tập trung trước cửa phòng 201, cả dãy hành lang chỉ có lác đác vài người đi qua. Bác sĩ đi ra, giật mình trước lượng người đứng trước mặt mình.
– Mấy đứa là học trò của bệnh nhân Lã Ngọc Thanh Huyền.
– Mọi người đây là bệnh viện trật tự đi. Dạ đúng thưa bác sĩ. Minh Thái từ tốn trả lời nhưng trong lòng tim đập như đánh trống giục giã.
-Cô ấy không sao rồi. Mấy đứa vào thăm đi nhưng phải về sớm để còn đi học nữa đấy.
– Dạ tụi con biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.
Không ai bảo ai, 12A1 nhẹ nhàng đi vào phòng, cô Huyền đang ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Cô, cả đám hét lên chạy lại bu quanh cô
– Mấy đứa này dám trốn học. Về trường mau. Cô đuổi
– Tụi em nhớ cô. Đứa thứ nhất
– Tụi em yêu cô. Đứa thứ hai
– Tụi em yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đứa thứ ba.
– Tụi em bên cô trọn đời. Đứa thứ tư.
– Còn Sam Sam đến đây ăn nè mấy đứa nói luôn đi. Cô Huyền bất ngờ lên tiếng.
Mọi người cùng cười thật tươi.
– Cô ổn rồi, chỉ là chân trái phải bó bột thôi không sao đâu. Mấy đứa mau về đi. Không cô giận bây giờ.
– Không sao!! Giận hờn là gia vị của một tình yêu đẹp. Cả đám đồng thanh.
Có người đau đớn vắt óc cả đêm để làm lành với một người thế mà bây giờ toàn dân ai ai cũng biết cầu đó. Khóc không ra nước mắt mà.
– Mấy đứa… Thầy Dương đứng hình, các anh chị đang làm trò gì vậy. Dám ngang nhiên cúp tiết đến đây sao.
Cả đám núp sau cô. Thấy vậy thầy Dương nói tiếp: có một mỹ nhân chống lưng rồi không còn xem tôi ra gì nữa.
Cả đám nhìn thầy bằng ánh mắt ngây thơ nhẹ nhàng lắc đầu
– Được rồi thầy nể cô Huyền tha cho mấy đứa sau đó về trường học tiết cuối biết chưa.
– Dạ biết. Cả đám cùng cười. Mọi người cùng nhau trò chuyện, cười đùa, chụp ảnh cực nhắng nhít. Thầy cô, học trò như hòa làm một. Khung cảnh tuyệt đẹp như vậy khiến 12A1 dù cho lớn lên đi đâu chăng nữa mãi mãi không bao giờ quên. Còn đối với những người lái đò như cô Huyền cơn đau dường như chưa bao giờ có.