Khởi đầu tốt đẹp
Dương quan sát người đang đứng trước mặt mình, Khôi trông sáng sủa, thông minh, có nét dễ thương bởi làn da trắng, mắt đen láy và nụ cười rất đẹp. Lần trước khi đi cùng nhóm bạn của Minh, Dương đã không để ý kỹ vì so với những người khác, Khôi ít nói hơn rất nhiều. Lúc này chạm mặt mới có cơ hội nhìn rõ hơn, và Dương khá bất ngờ khi Khôi lại có vẻ đẹp cuốn hút đến vậy. Ngay từ lúc Khôi mỉm cười, Dương đã cảm thấy có một cái gì đó vừa lướt qua tim, nghe “thịch” một cái, khiến cậu bất giác ngây người ra nhìn Khôi.
Thấy Dương bỗng dưng im ắng, Khôi hỏi:
“Cậu sao vậy?”
Dương giật mình, nhận ra mình vừa mải ngắm Khôi mà quên tiếp chuyện, thật là kỳ cục quá. Cậu cười:
“Không sao không sao, xin lỗi tớ hơi mất tập trung”
“Ừm”
“…”
Hai người đứng nhìn nhau, vì gặp gỡ đột ngột và cũng chưa quen biết gì nhau nên cuộc đối thoại nhanh chóng trở nên gượng gùng. Dương vội lên tiếng để xóa đi bầu không khí ấy:
“Cậu…chưa về à?”
“Chưa, vì tan sớm nên các câu lạc bộ tranh thủ họp. Lúc nãy trên đường đi thấy có người trông giống cậu đứng ở đây nên tớ ra xem có đúng không ấy mà.”
Khôi vui vẻ trả lời, nụ cười của cậu lại khiến cho tim Dương đập thình thịch. Nghe Khôi nói vậy, Dương bỗng thấy vui vui kỳ lạ, khi mà Khôi vẫn còn nhớ gương mặt cậu, dù mới chỉ gặp qua có một lần. Cậu đáp:
“Ra là thế, chắc vui lắm nhỉ? Mà cậu ở trong câu lạc bộ nào vậy?”
“Câu lạc bộ nhảy hiện đại”
“Wow, hay thế!”
Nghe vậy, Dương càng cảm thấy Khôi cuốn hút, không chỉ vẻ ngoài, mà cả hoạt động cũng rất thú vị, vì bản thân cậu cũng yêu thích nhảy nhót. Dương đã từng ở trong một nhóm nhảy, nhưng rồi sau này ai cũng bận việc riêng mà tan rã, từ ấy cậu không còn thời gian cũng như cơ hội để tập luyện nữa. Nay thấy Khôi như vậy, Dương rất vui, miệng cười rạng rỡ, bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện.
Được một lúc, Khôi nói:
“Xin lỗi cậu nha, tớ phải quay vào trong rồi. Hẹn gặp sau”
“Ừ, chào cậu”
“Chào”
Khôi quay đầu bước đi. Trong cái khoảnh khắc ấy, không hiểu Dương đã nghĩ gì mà bất chợt gọi lớn:
“…Đ…Đợi đã”
“Sao thế?” - Khôi quay lại
Dương nhìn Khôi ái ngại, trông có chút bối rối, nói:
“Tớ có thể…đi cùng cậu không?”
Nghe Dương hỏi vậy, ban đầu Khôi thấy rất ngạc nhiên, nhưng sau đó mỉm cười:
“Được chứ. Bọn tớ chuẩn bị tập nhảy đấy. Cậu có thể đến xem”
“Tốt quá, cảm ơn cậu”
Rồi Dương cùng Khôi vào trong trường, cất xe máy xong, Dương được Khôi dẫn đến câu lạc bộ của cậu ở phòng thể chất. Lúc này có khoảng gần hai chục người đang đứng nói chuyện, Ly cũng ở đây, đang chỉ đạo gì đó. Thấy Khôi đi đến, theo sau là Dương, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chạy đến:
“A, chào Dương”
“Chào cậu, cậu là…?”
“Tớ là Ly”
“À, ừ, xin lỗi tớ quên”
“Không sao”
Ly tươi rói, hớn hở chào đón Dương, còn Khôi đứng cạnh khẽ cười vì cái sự quên tên ngây ngô của Dương. Ly hỏi:
“Hôm nay cậu đến gặp Minh đấy à? Nhưng mà Minh…”
“À, Khôi bảo với tớ rồi, không sao, tớ nhờ Khôi dẫn đến xem mọi người nhảy đấy.”
“Thật à? Ôi, tốt quá”
Ly nhìn sang Khôi cười, Khôi gật đầu, rồi Ly tiếp:
“Vậy cậu có muốn tham gia với bọn tớ không?”
“Cảm ơn cậu, nhưng tớ đứng ngoài xem là được rồi” - Dương cười tươi đáp lại
“Ừ, vậy đi với bọn tớ”
Ly cùng Khôi dẫn Dương ra chỗ mọi người đang đứng. Thấy có một anh chàng đẹp trai bỗng dưng xuất hiện thì nguyên đám con gái trong câu lạc bộ bắt đầu rú rít lên, thì thầm to nhỏ với nhau, còn mấy cậu con trai cũng phải ghen tị vì chiều cao cũng như vẻ ngoài đầy ấn tượng của Dương. Ly nói:
“Mọi người, đây là Dương, khách quý, hôm nay đến xem bọn mình tập đấy”
“Ấy, tâng bốc tớ thế”
Dương nói với Ly, rồi nhìn mọi người:
“Xin chào. Tớ là Dương, khi biết đây là câu lạc bộ nhảy hiện đại thì rất nóng lòng muốn được xem các bạn biểu diễn. Hy vọng không làm phiền mọi người”
“Chào Dương, rất vui được gặp”
“Ui, ui, chào cậu, sao cậu cao thế?”
“Hihi, chào cậu”
“Chào cậu, cậu đẹp trai thật đấy”
“Trời ơi Dương, cậu cool quá”
“…”
Dương vừa nói xong, cả đám đã nồng nhiệt chào mừng cậu, nhất là hội con gái, cứ tớn lên cười sung sướng, khen cậu hết lời, rồi bắt đầu lân la xin số điện thoại, thông tin liên lạc. Dương đã quá quen với việc này nên không thấy vấn đề gì, chỉ cười đáp lại những lời khen. Thấy nhốn nháo, Ly với tư cách là quản lý câu lạc bộ, liền hô lớn kêu mọi người trật tự, nhanh chóng ổn định lại vị trí. Khôi đứng im lặng từ nãy, giờ mới quay sang Dương:
“Cậu thông cảm, tại cậu đẹp trai quá nên…”
Khôi cười nhẹ, nói tỉnh bơ cứ như không. Dương thấy Khôi nói chuyện bình tĩnh, còn khen cậu một cách thản nhiên như vậy thì không khỏi bất ngờ, trong lòng càng có cảm tình với Khôi hơn. Đang cười với Khôi thì Dương nghe tiếng Ly:
“Dương, cậu qua đây ngồi với tớ nha”
“…Ừ”
Ly kéo tay Dương ra ghế khán đài, nói to:
“Được rồi, mọi người tập theo Khôi nhá. Vẫn bài tập hôm nọ thôi.”
Thấy anh đẹp trai bị Ly kéo đi, cả đám con gái rầm rầm phản đối:
“Này, sao lại thế? Để Dương lại đây”
“Không chịu đâu, bất công thế?”
“Huhu, Ly cậy làm quản lý rồi chơi ăn gian”
“Tớ cũng muốn ngồi với Dương”
“Tớ cũng thế”
“Tớ nữa”
“…”
“Trật tự mọi người. Đến đây không phải để ngắm giai, tập tành nghiêm chỉnh đi!”
Khôi nói âm lượng vừa đủ nghe, không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng lại đủ để khiến tất cả im lặng, mấy bạn gái đang kêu than kia cũng không ý kiến gì nữa, ngoan ngoãn trở về vị trí, mặt trông tiếc nuối thấy rõ.
Thấy đã yên, Ly ngồi xuống. Dương quay sang nói với cô đầy thán phục:
“Khôi giỏi thế? Chỉ nói vậy mà đã…”
“Ừ, nó là phó quản lý mà. Vậy mà còn oai hơn tớ mới sợ chứ”
Cả hai cùng cười, lúc này nhạc đã bật lên, Khôi bắt đầu nhảy. Phía dưới mọi người tập theo cậu rất chăm chú, các bạn gái là hăng nhất, cô nào cũng nghĩ là Dương đang nhìn về phía mình, nên thể hiện hết mình luôn. Thế nhưng, người duy nhất mà Dương hướng tới là Khôi. Từng động tác, bước nhảy của Khôi đều như có ma lực hấp dẫn Dương vậy, khiến cậu nhìn theo không rời. Từng giây từng phút trôi qua, hình ảnh Khôi trong mắt Dương hiện lên ngày càng hoàn mĩ. Dương không thể ngờ rằng, mới lúc nào còn không quen biết, mà giờ đây cậu đã như lạc trong mê cung bất tận, chỉ muốn gặp, muốn nói chuyện, muốn biết nhiều hơn về Khôi. Cái cảm giác này, Dương chưa từng cảm thấy bao giờ, khiến cho cậu rất băn khoăn, không biết đang có chuyện gì xảy ra với mình.
Ly ngồi cạnh, để ý thấy Dương cứ nhìn Khôi mãi thì mỉm cười thích thú, lòng thầm nghĩ:
*Ôi, sao xung quanh mình toàn chuyện hay thế này?*
…Trong khi đó…
“Oaaa, vào rồi”
“Giỏi quá”
“Cậu ấy thật tuyệt”
Ở nhà thi đấu, tuyển rổ của trường đang đấu với đội khác rất hăng say. Vì không phải trận đấu giải nên có khá ít người đi xem, nhưng mức độ sôi nổi cũng không kém là bao. Khang là người ghi điểm chính của đội, từ đầu trận tới giờ đã ghi bàn liên tiếp, khiến cho khán giả cứ hò hét cổ vũ không ngớt. Ai cũng nhận xét rằng, hôm nay Khang đấu “khủng” hơn hẳn, mọi khi đã rất mạnh rồi, lần này còn khí thế hơn nhiều. Nhưng không ai biết, đó là nhờ có Minh, người đang ngồi ở hàng ghế trên, chăm chú quan sát Khang thi đấu. Có lúc, Khang nhìn lên khán đài cười với Minh, làm mấy bạn gái cứ tưởng bở là mình, bắt đầu thẹn thùng, ngượng ngịu cười lại. Minh thấy vậy thì buồn cười quá, nhưng phải cố kìm lại kẻo bật cười ha hả ra đấy thì người ta chê mình vô duyên mất.
Trận đấu kết thúc trong thắng lợi, mọi người ồ lên vỗ tay, hò reo nhiệt liệt, rồi chẳng mấy chốc, tất cả ra về trong niềm hân hoan, vậy là tuyển rổ của trường lại giành thêm một chiến thắng nữa. Minh từ tốn đi xuống khán đài, Khang cất bóng xong rồi đi đến chỗ cậu, trong đầu hai người có cùng một ý nghĩ:
*Cảnh này đã từng xảy ra một lần rồi, phải không nhỉ?*
Khang cười âu yếm:
“Cảm ơn cậu đã tới cổ vũ cho tôi”
“…Ừm, kh…không có gì”
Minh ấp úng trả lời, chỉ có hai người ở đây, và xung quanh thì tràn ngập không khí yêu thương, một cảm giác ngượng ngùng nhanh chóng bao lấy Minh, khiến cậu hơi bối rối. Bất ngờ, Khang tiến tới, làm Minh phát hoảng trong lòng:
*Trời, lại nữa sao? Có phải định ôm eo rồi…rồi…*
Trước đây, cũng tại nhà thi đấu này, Khang đã từng ôm Minh, và thì thầm những lời tình cảm đầu tiên. Vậy nên lúc này đây, khi mọi thứ đang diễn ra y hệt, thì Minh sợ rằng chuyện đó sẽ lặp lại, rồi cậu sẽ lại xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt lên cho xem. Khang đã tiến đến rất gần rồi, vậy mà Minh không có phản ứng gì cả, hồi hộp chờ đợi điều xảy đến tiếp theo. Thế rồi, Khang nắm lấy tay cậu:
“Minh có muốn đi ăn gì không?”
“Ơ…ừ…”
“Vậy đi thôi”
Khang cầm tay Minh dẫn đi, nhưng bất chợt, Minh thả tay mình ra. Điều ấy khiến cho Khang bất ngờ, cậu quay lại thì thấy Minh đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, giọng lí nhí:
“Xin…Xin lỗi. Tôi chưa sẵn sàng để…nắm…tay…”
“Tôi hiểu. Không sao mà. Khi nào cậu sẵn sàng thì hãy nói với tôi”
Cho dù trong lòng thấy thất vọng và có hơi buồn, Khang vẫn cố tươi cười, rồi cùng Minh lên canteen. Lúc này canteen rất vắng người, vì hầu hết các học sinh đều đang ở câu lạc bộ hoặc đã về nhà. Khang hỏi:
“Cậu muốn ăn gì?”
“Ông mua gì cũng được”
“Bánh kem như lần trước nhé?”
“Ừ”
Khang đến quầy bánh mua đồ, còn Minh đứng yên chờ đợi. Cậu bắt đầu xem xét lại những cảm xúc của mình trong “buổi hẹn” ngày hôm nay, luôn thấy ngượng và không được tự nhiên. Cũng phải, bình thường toàn là Khang chọc cho cậu phản ứng ầm ĩ lên, nhưng lúc nào cũng có thể hiện tình cảm. Còn bây giờ, chỉ toàn là sự ân cần, trìu mến mà thôi, có lẽ vì đây là một buổi hẹn chăng? Dù sao thì nó cũng…sến hơn bình thường, và cũng là nguyên nhân chính khiến cho cậu thấy ngại. Chợt có tiếng Khang gọi, đánh thức cậu khỏi những dòng suy nghĩ:
“Minh, bánh này”
“...Cảm ơn”
Minh nhận lấy hộp bánh, rồi đi theo Khang ra sân sau trường. Nơi này trồng nhiều cây, thường để dành cho những hoạt động ngoài trời trong những ngày nắng gắt. Tuy không rộng lớn như sân bóng đá hay sân trường nhưng cũng là nơi thích hợp để vui chơi. Hiện giờ cả sân vắng tanh không bóng người, lại khá kín đáo vì là sân sau, nên có thể cảm thấy rất an toàn và riêng tư. Khang cùng Minh ngồi xuống một ghế đá, khung cảnh nơi đây thật giống như trong truyện, với cây cối um tùm, xanh mướt, ánh nắng nhẹ chiếu qua những tán cây, gió hiu hiu thổi làm cho những chiếc lá rơi xào xạc. Hiện giờ là gần cuối thu, là thời điểm tuyệt vời dành cho những cặp tình nhân, và lúc này đây, là buổi đi chơi đầu tiên của Minh và Khang.
Minh khẽ mở hộp bánh ra, xúc từng miếng nhỏ, lòng tự hỏi có phải ai cũng như vậy không, khi mà ở cạnh người có tình cảm với mình tại một nơi như thế này, thì sẽ thấy rất ngại và không biết nên nói gì. Khang cũng không khác Minh là mấy, bởi so với khi ngồi trên lớp có thể thoải mái đùa giỡn, thì đây là chuyện nghiêm túc hơn rất nhiều. Bởi vậy Khang cần rất cẩn thận trong lời nói, phải thật tinh tế để có thể đưa buổi đi chơi này tới thành công. Cả hai ngồi cạnh nhau trong yên lặng, dường như ai cũng đang muốn nghĩ ra một điều gì đấy phù hợp để có thể bắt đầu một cuộc trò chuyện, xóa đi sự gượng gạo này. Thế rồi, Khang lên tiếng:
“Lúc rảnh rỗi, cậu thường làm gì?”
Minh thầm thở phào vì cuối cùng cũng không phải chịu cái cảnh im lặng ấy nữa, cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Tôi lên mạng đọc truyện tranh, hoặc là xem mấy cái tin lạ mà vui vui ấy. Rồi thì xem phim hoạt hình…”
“Phim hoạt hình?”
“Ừ…”
Khang phì cười khi nghe câu trả lời của Minh, làm cậu thắc mắc:
“Sao lại cười”
“Không có gì, không có gì…”
Khang mím môi cố nín cười, rồi quay lại nhìn Minh, nói bằng giọng ngọt ngào:
“Chỉ là…Sở thích của cậu rất đáng yêu”
Câu nói ấy kèm theo ánh mắt trìu mến của Khang khiến cho Minh không khỏi bối rối xen lẫn ngượng ngùng, mặt cậu lại đỏ lên nhanh chóng, và điều ấy càng làm cho Khang thấy cậu dễ thương hơn, muốn tiến tới lắm rồi nhưng vẫn phải cố kiềm chế. Minh trả lời:
“Cảm ơn….Còn ông thì sao?”
Khang ngả lưng lên ghế, cười:
“Tôi ấy hả? Chơi thể thao, làm việc trên mạng, tập thiết kế đồ họa,…”
Nghe Khang nói mà Minh thấy ngưỡng mộ quá, toàn làm những việc hữu ích, có phần “cao siêu” so với cậu. Lúc này đây, phần nào đó trong Minh đang dần cảm thấy yêu thích Khang hơn, mà đến chính cậu cũng không lí giải được. Rồi Khang nói đứt quãng:
“…và…”
“Và ?” – Minh tò mò
“…Nhớ Minh”
Khang nháy mắt một cái, hai chữ ấy phát ra khiến Minh bất ngờ, thầm nghĩ cái sự tình cảm này đang ngày càng tăng lên chứ không có dấu hiệu suy giảm, thật là khó xử. Cậu chỉ biết cười đáp:
“Ông thật là…”
“Haha, nói thật mà. Lúc nào không gặp tôi cũng thấy nhớ Minh hết”
Và thế là Minh lại thấy ngượng, cứ lúc nào Khang nói những lời thân mật thế này là cậu lại có cảm giác ấy, tim đập loạn xạ, đầu óc rối bời, và điển hình là hai bên má hồng lên rõ rệt, không thể giấu đi đâu được. Khang quan sát phản ứng trên khuôn mặt Minh, cười:
“Lại đỏ mặt rồi sao?”
“Ai thèm chứ”
“Cậu đó”
“Kh…không có”
Minh ra sức chối cãi, trong khi mặt ngày càng đỏ hơn, khiến Khang không chịu nổi mà cười phá lên. Rồi mặc cho Minh đấm cậu thùm thụp, Khang hỏi:
“Vậy Minh có hay nhớ tôi không?”
“A…”
Câu hỏi bất ngờ làm Minh á khẩu, trong đầu cấp tốc lục lọi tìm kiếm câu trả lời, có muốn tránh cũng không được, khi mà Khang đang nhìn cậu đầy mong chờ. Minh ấp úng:
“…Cũng…cũng có”
“Thật sao? Ôi Minh, cậu có nhớ tôi thật sao?”
Mắt Khang sáng rỡ như sao trời, cậu cười sung sướng, hỏi lại như thể khẳng định tai mình không nghe nhầm. Thấy Khang vui đến mức ấy, Minh bật cười, lần đầu tiên cậu được chứng kiến một Khang như vậy, mừng rỡ và cười reo thật giống trẻ con. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu cậu:
*Hắn cũng…đáng yêu đấy chứ*
Rồi Minh trả lời:
“…Thi thoảng thôi…”
“Không sao cả. Cho dù cậu chỉ nhớ một lần thôi tôi cũng thấy vui rồi”
Khang cười tươi rói, niềm vui vẫn hiện trên gương mặt cậu. Qua những điều ấy, Minh bắt đầu cảm thấy gần gũi với Khang hơn, được hiểu thêm về Khang, và có một thứ cảm xúc nào đó đang lớn dần lên trong lòng.
Hai người ngồi trò chuyện, cười đùa vui vẻ cho tới trưa. Kiểm tra đồng hồ đã gần 1 giờ, Minh lên tiếng:
“Khang ơi, gần 1 giờ rồi, có lẽ chúng ta nên…”
Hiểu ý, Khang cười:
“Ừ, nên về thôi”
Khang cùng Minh ra nhà gửi xe, trước khi cả hai ra về, Khang nói:
“Cảm ơn Minh vì ngày hôm nay, tôi đã rất vui”
“Tôi…cũng thế.” – Minh ấp úng
Nghe vậy Khang rất mừng, cậu cười tươi:
“Đi đường cẩn thận nhé. Chào Minh thân yêu”
“Ừ, bye bye”
Rồi hai người rẽ đi hai hướng khác nhau. Buổi đi chơi đầu tiên của họ kết thúc trong tốt đẹp, đối với Khang, đây là một thành công nhỏ nhưng rất quan trọng trên con đường chinh phục trái tim của Minh. Còn với Minh, những cảm xúc về Khang trong cậu tiếp tục nảy nở, ngày một phát triển mạnh hơn. Tuy rằng vẫn còn chưa sẵn sàng, nhưng Minh đang dần chắc chắn rằng, Khang là người lí tưởng dành cho cậu, từ bây giờ, kết quả của chuyện này sẽ chỉ phụ thuộc vào cậu mà thôi.