Ngoài bếp, mấy người kia đang vui vẻ nấu nướng, thi thoảng lại thấy tiếng Ly mắng Ân tội ăn vụng, hay tiếng Liêm và Nga cười đùa khi đang rửa rau, ướp thịt. Còn Minh đang ngồi trong phòng khách, đối diện là Khôi, người mà Minh thấy sợ nhất trong nhóm vì sự sắc sảo tài tình của mình, đang nhìn cậu bằng đôi mắt nghiêm khắc. Không để Minh chờ lâu, Khôi nói:
“Minh, ông đã suy nghĩ kỹ về chuyện này chưa?”
Minh mím môi, trán hơi nhăn lại có vẻ khổ sở:
“Cũng….hơi. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa”
“Hơi không có nghĩa là kỹ. Từ hôm đó đến giờ, ông chỉ có ngồi nhớ lại rồi bắt đầu thấy khó chịu phải không?”
“…Ừ…”
“Chứ đâu có phải là suy nghĩ gì đâu, toàn là nhìn theo phía tiêu cực rồi tự làm khổ mình”
“Ông nói cứ như là chuyện này có mặt tích cực ý” – Minh nhảy dựng lên
“Tất nhiên”
“???”
Khôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt, nhìn thẳng vào Minh:
“Tích cực ở chỗ, Khang vì thích ông nên mới nói vậy”
“Nhưng…”
“Im, không cãi. Nghe đây: Việc Khang thích ông là tích cực. Việc quát ông là tiêu cực trong cái tích cực”
“…”
Thấy Minh ngồi nghe mà đần mặt ra, Khôi cười khúc khích, rồi tiếp:
“Trong trường hợp này, chỉ có ông là tiêu cực”
“Ông nói cái gì thế hả?”
Minh có vẻ mất bình tĩnh, nhưng Khôi vẫn thản nhiên nói:
“Vậy nên khi Khang quát ông, cái tiêu cực trong tích cực làm ông tức giận, và đã trở nên tiêu cực. Nhưng vấn đề là: Vì Khang thích ông nên làm vậy, còn ông là chỉ biết cãi lại nhem nhẻm mà không thèm suy nghĩ gì.”
“…”
“Thế nên đương nhiên là ông có lỗi nhiều hơn”
“Sao lại như thế được. Ông kết luận kiểu gì đấy hả?”
Minh thấy mình bị phê bình thì nổi cáu, bắt đầu lớn tiếng. Khôi nghe Minh nói xong, cất tiếng:
“Khang quát ông vì tức quá mà không kiềm chế được, khi thấy ông ở cùng Dương, như vậy là có cơ sở. Còn ông, cãi lại không nể nang gì, thế cái cơ sở của ông là gì đây?”
“Là…”
Khôi nhìn Minh thách thức, như thể biết chắc phản ứng của Minh sẽ như thế nào, cậu cười khẩy:
“….là…là….là vì không kiềm chế được cơn giận nên mới phát ngôn quá đáng chứ gì”
Minh nãy giờ bị Khôi vờn trong đống lí lẽ, bây giờ còn bị phán quá đúng, không dám cãi lại, chỉ biết cúi xuống hối lỗi, bỗng dưng thấy hơi xấu hổ vì bản thân mình. Khôi thấy Minh như vậy, biết chắc đã phần nào tác động được đến đứa bạn cứng đầu của mình, liền kết thúc:
“Ông cứ nghĩ kỹ đi, nếu thấy tôi nói đúng thì tìm cách khắc phục luôn từ bây giờ, còn không, thì tùy theo quyết định của ông vậy”
“...U….Ừ”
“…”
“Hai đứa kia ra ăn thôiiii”
Tiếng Nga gọi réo vào phá tan những dòng suy tư của hai người, Khôi cùng Minh đứng dậy, bước ra ngoài. Đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, thơm phức, Ân với Ly đã ngồi sẵn, đang chí chóe vì việc phải đợi mọi người ăn cùng, còn Liêm đang giúp Nga dọn bát đũa. Khôi vui vẻ ngồi xuống:
“Hai đứa mày cứ như đôi vợ chồng trẻ ý nhờ”
“Tao chọc đũa vào miệng mày bây giờ” – Nga giơ mấy cái đũa lên đe dọa
Liêm cười khì, đặt đồ lên bàn rồi gõ nhẹ vào vai Minh đang ngồi trầm tư, làm cậu giật mình:
“Bát đũa đây, cầm lấy”
“Ừ”
Xới cơm xong, Nga cười toe:
“Ăn thôi, mời cả nhà”
“Mời”
Rồi cả đám châu đầu vào gắp thức ăn, còn giành nhau loạn xạ đến tức cười. Mọi người vừa ăn vừa tán chuyện rôm rả, cười đùa rất vui vẻ, làm náo loạn cả phòng ăn. Nếu bình thường một người ăn thì chỉ chục phút là xong bữa, nhưng khi có nhóm có hội thì cả tiếng vẫn còn ít. Cả bọn bắt đầu ăn từ 1:30 mà gần 3 giờ mới kết thúc bữa ăn, đứa nào đứa nấy no căng, mãn nguyện ngồi xoa bụng.
“Mấy thằng con trai rửa bát đê” – Ly lên tiếng
“Nói như thật, tao cũng giúp nấu còn giề” – Ân lập tức quay sang cãi
“Mày toàn ăn vụng chứ nấu bao giờ”
“Còn nguyên dấu vân tay in trên cán chảo nhá”
“Ai thừa hơi mà kiểm tra, rửa bát!!!”
“Mày đi mà rửa”
“&^%@@$*”
Hai đứa cãi nhau như chó với mèo, làm cả bọn ngồi cười khanh khách. Cuối cùng, Nga xua tay:
“Khỏi, chị chủ nhà, để chị phục vụ”
“Đấy, phải như Nga ý, mày đúng là”
Ân bĩu môi trêu chọc Ly, cô bật lại ngay:
“Hơ, cần là rửa được tuốt nhé”
“Thế rửa đi”
“Mày…”
Ly với Ân cứ nói được vài câu là y như rằng cãi nhau, biết thừa nếu để hai đứa dọn dẹp thì có mà phá tan hoang cái bếp, Nga lớn giọng:
“Gớm ạ, tao đã nhận rửa rồi mà còn tranh cãi gì nữa hả? Biến lên phòng hộ cái”
“Hứ, đuổi thì đi”
Vừa mới cãi nhau xong đã đồng nhất ý kiến rồi, Ly với Ân kéo nhau lên phòng, Minh với Khôi định giúp nhưng cũng bị đuổi thẳng, lũn cũn bỏ lên tầng. Chỉ còn Liêm ở lại:
“Để đỡ cho một tay”
“Cảm ơn. Tốt đáo để ạ”
“Quá khen”
Rửa bát xong, Liêm và Nga lên phòng, vừa lên đã thấy một lũ nằm sõng xoài trên giường. Nga liền gọi:
“Ai cho chiếm giường tao hả? Nhăn hết cả đệm rồi, đi xuống”
Cả lũ lại lồm cồm bò dậy, Ân hào hứng:
“Ê, chơi gì đi. Ăn xong đừng có ngủ, chán lắm”
“Mày bay ra ngoài cửa sổ kia kìa” – Ly mơ màng, chỉ tay ra cửa sổ
“Mời mày bay trước”
“Để tao quăng mày ra cho”
“Tao đề nghị, chơi bài”
Nga lên tiếng, cả lũ liền tán thành, ngồi một đám thế này cứ chơi bài là tiện nhất. Ai cũng hào hứng chơi, trừ Ly kêu buồn ngủ và Minh đang có tâm trạng đều xin ngồi ngoài. Chia bài xong, bốn người kia bắt đầu đánh, cười nói ầm ầm. Được một lúc, điện thoại Minh reo lên, cả bọn liền trật tự để cho cậu nói chuyện:
“Dương à?”
“Gọi điện hỏi thăm ông đây. Mọi chuyện sao rồi?”
“….Vẫn…bình thường thôi”
Minh cười hì hì, cho dù mấy đứa kia đã biết chuyện, cậu vẫn cố giữ bí mật với Dương. Hai đứa tuy đã dễ dàng gặp nhau nhưng vẫn phải lo chuyện trường lớp, nên cậu không muốn Dương phải lo thêm chuyện của mình. Đầu máy bên kia có tiếng Dương cười:
“Vậy thì tốt, ăn gì chưa?”
“Rồi”
“Ừ, tôi chuẩn bị đi ngủ đây. Nhớ ông nên gọi thôi haha.”
“Eo, điêu quá đấy. Thế ngủ đi. Bye bye”
“Chàooo”
Minh tắt máy, trông tươi tỉnh hẳn lên. Đám kia dừng chơi bài, bắt đầu quay sang cậu:
“Dương gọi có việc gì đấy”
“Hỏi thăm thôi”
“Ái chà, hỏi thăm kìa. Tình cảm ghê”
Ly nói giọng ngọt, liếc mắt trêu Minh, Nga ngồi bên cũng bắt đầu hùa theo. Minh trêu lại:
“Bạn bè hỏi thăm chứ có gì đâu, chúng mày tìm người yêu đi rồi tha hồ mà tình với chả cảm”
“Ế mà ngại không nói đấy thôi”
Ân le lưỡi với Ly, lập tức cuộc nói chuyện lại chuyển thành trận chiến đấu khẩu. Ân, Nga và Ly thì tham gia nhiệt tình, chọc nhau lên xuống, còn Liêm, Khôi và Minh chỉ ngồi cười, lòng tự hỏi mấy đứa kia không biết bao giờ mới thôi cái trò trẻ con này đi nữa.
Cãi nhau chán chê, Ly nói với Minh:
“Dù sao thì mày cũng nên để ý, chuyện Khang có tình địch rất có thể xảy ra đấy”
“Khổ quá, đã nói rồi, bạn thân thôi mà chúng mày” – Minh khổ sở phân bua, mặt nhăn lại
“Ông nghĩ thế, nhưng Dương nghĩ sao, không biết được đâu ạ”
Ân đập đập tay Minh, nghe các bạn nói vậy, cậu cũng thừ ra một lúc, nhưng rồi lắc đầu xua đi những ý nghĩ viển vông ấy, trở lại cuộc vui:
“Con lạy, đoán già đoán non suốt ngày, chơi tiếp đi”
Minh nói xong, mấy đứa liền chúi mũi vào đống bài:
“Ừ nhở, quên mất. Đến đâu rồi”
“Tao tấn mày”
“Đấy, tấn ૮ɦếƭ nó đê”
“Hoohohohoho”
“…”
Cứ như vậy, ngày hôm ấy kết thúc trong sự quây quần ấm áp và tràn ngập tiếng cười của những người bạn thân.
*
*
*
Thứ 6
Sau một ngày ăn chơi phè phỡn với các bạn, tinh thần của Minh đã khá hơn rất nhiều. Nghĩ lại những gì Khôi đã nói với mình hôm qua, Minh cảm thấy cần phải suy nghĩ lại về thái độ cũng như lời nói của mình đối với Khang lúc ấy. Cậu biết rằng, bạn bè luôn khuyên mình những điều tốt, giờ tất cả chỉ còn phụ thuộc vào chính cậu mà thôi.
Một ngày mới với năm tiết học bắt đầu, Minh và Khang vẫn giữ nguyên tình trạng im lặng ấy, chỉ khác ở chỗ, Minh đã phần nào nguôi ngoai và dần hiểu hơn về sự tình, cũng như lỗi lầm của bản thân. Tuy rằng vẫn đang giận nhau, nhưng Minh đã không còn cảm thấy bức bối, ngột ngạt nữa, mà thay vào đó là niềm mong muốn giảng hòa đang ngày càng lớn mạnh trong cậu.
Không hiểu sao mà hôm nay Minh lại có hành động khác thường, đó là…thường xuyên nhìn lén Khang. Trong giờ học, thi thoảng cậu lại khẽ liếc sang lớp trưởng, chẳng phải để ngắm, chẳng phải để xem đang làm gì, chỉ đơn giản là nhìn, vậy thôi. Thật khó hiểu, Minh đang tự đặt câu hỏi ra với bản thân, tại sao lại giở chứng đi nhìn trộm người ta, dù biết hai người đang giận nhau. Biết rằng hành động của mình là ngớ ngẩn, nhưng Minh vẫn cứ làm, mặc dù chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại muốn nhìn Khang nữa. Phải chăng là muốn nhìn mặt sau mấy ngày giận dỗi, hay là muốn biết trông người ta thế nào, có còn tức nữa hay không. Những thắc mắc ấy, chỉ có Minh mới biết được, chỉ là cậu tạm thời chưa xác định được thôi.
Các cụ nói phải: “Đi đêm lắm có ngày gặp ma”. Hành động lén lút của Minh chẳng mấy chốc đã bị tóm gọn, bởi một người hoàn toàn quen thuộc, là Khang. Khi mà Minh còn đang mải nhìn, thì đúng lúc ấy, Khang bất ngờ quay sang. Hai ánh mắt chạm nhau đột ngột khiến Minh không khỏi lúng túng, lập tức quay đi, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Khang nhận ra Minh vừa nhìn mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn, buồn vì hai người đang lạnh nhạt với nhau, nhưng vui vì biết rằng Minh vẫn để ý tới cậu. Khoảnh khắc ấy, mỗi người một tâm trạng, một ý nghĩ, nhưng đều là hướng tới người kia:
*Trời ơi là trời, ngu ngốc quá, đúng là không đâu lại đi nhìn lén người ta làm gì cơ chứ. Xấu hổ ૮ɦếƭ mất*
*Minh à, có phải cậu vừa nhìn tôi không? Ánh mắt ấy là dành cho tôi phải không? Vậy là cậu vẫn quan tâm đến tôi, chỉ cần vậy thôi là tôi vui rồi*
Giờ ra chơi
Như thường lệ, giáo viên vừa ra khỏi lớp là mọi người tản đi ngay, người chạy loanh quanh nói chuyện với bạn bè, người ra ngoài đi chơi, đi ăn, hoặc họp câu lạc bộ. Và cũng như mọi khi, Khang đã chạy xuống sân, nhưng lần này, Minh cũng không ngồi yên tại chỗ nữa, cậu đi thẳng lên trên, gặp Khôi:
“Đi cùng tôi một lúc nhá?”
“Được thôi”
Lúc này, Liêm đang giảng bài cho Nga nên không tiện rủ, Ân thì vốn lăng xăng, giờ này chắc đang đi quậy phá mọi người, Ly cũng đã mất hút, vậy là chỉ còn Khôi và Minh cùng nhau đi ra ngoài.
Minh mở lời:
“Tôi đã nghĩ rất nhiều về những điều ông nói”
“Tốt, và?” – Khôi cười
“…Ừm…tôi đã…nhận ra được nhiều thứ”
“Huhm, ví dụ như là sai lầm của bản thân?”
“Đúng rồi, chính thế đấy”
Khôi có vẻ vui mừng hẳn lên, hỏi tiếp:
“Sau đó thì? Ông định làm gì?”
“....Cũng…chưa biết nữa. Tôi muốn làm hòa, nhưng mà vẫn phân vân liệu có nên...xin lỗi trước”
Khôi hạ giọng:
“Theo tôi thì nên đấy”
“Ông nghĩ thế sao?”
“Khang là người thích ông, nên rất muốn được giảng hòa với ông, điều đấy là chắc chắn. Với lại, nói ra đừng buồn, nhưng nằm dưới như ông, cũng phải biết nhường nhịn, không phải cứ muốn người ta xin lỗi trước là được đâu.”
“Ông vừa nói gì đấy hả? Lại cái từ nằm dưới là thế nào? Giải thích cho tôi hiểu đi chứ”
Minh nghe thấy từ “chuyên ngành” liền đâm ra khó hiểu, lập tức hỏi loạn lên, Khôi cười ha hả, nói:
“Cái đấy ý hả? Cứ làm hòa với Khang xong là sẽ hiểu”
Khôi nói toàn những thứ “bí hiểm” làm Minh cứ nghệt mặt ra, định năn nỉ giải thích tiếp thì thấy Ly chạy đến:
“A, hai đứa ở đây nãy giờ à? Sao rồi?”
“Sắp rồi” – Khôi cười
“Ý mày là chuyện Khang?”
“Chứ sao nữa”
“Ừ thì…tao nghĩ là…có lẽ tao nên xin lỗi…”
Vừa nghe Minh trả lời, Ly cười phá lên:
“Á hahaha, tốt rồi tốt rồi. Đúng ý tao quá, định chạy lên khuyên mày, mà mày đã suy nghĩ xong rồi, tuyệt vời.”
Nói rồi Ly quay sang cười với Khôi:
“Mày giỏi ghê cơ”
“Đừng nói thế, tao ngại” – Khôi cười lại, ánh mắt thể hiện rằng đã hiểu ý.
“Ok rồi, bây giờ tùy vào mày cả đấy, chúc may mắn”
Ly nói với Minh, Khôi cũng nhìn cậu gật đầu. Minh sau cuộc nói chuyện vừa rồi thì chiều hướng tích cực được nâng cao, cán cân giữa hòa giải và giận dỗi hiện giờ đang nghiêng về phía hòa giải rõ rệt, như một lực đẩy vô hình thuyết phục Minh đi tới quyết định cuối cùng. Lúc này đã gần hết giờ ra chơi, cả ba đi vào lớp, trước khi về chỗ, Minh nán lại hỏi Ly:
“À, mày đã đi đâu mà bảo là định chạy lên khuyên nhủ tao cơ?”
“Hihi, đi thu thập kinh nghiệm ý mà”
\\\\Flashback/
“Linh, Đức ơi”
Linh và Đức đang chuẩn bị xuống canteen thì nghe tiếng Ly gọi í ới, Linh cười tươi:
“Mãi mới được hạ cố xuống thăm, có việc gì đây nào?”
“Hiểu tao thế, hí hí. Hôm nay muốn đi cùng để tâm sự ý mà”
Ly vui vẻ sải bước cùng hai người, tiện nói luôn:
“Hai đứa yêu nhau thế nào?”
Câu hỏi làm cả Linh và Đức phải trợn mắt lên nhìn, đùng cái hỏi vậy thì biết trả lời sao chứ. Đức nói:
“Ý gì đây hả cô nương?”
“Ý tớ là, hai người có bao giờ giận dỗi gì nhau không? Lúc nào cũng thấy dính lấy nhau ý”
“Ăn nhầm cái gì không mày? Hay là đang yêu anh nào?”
“Không có” – Ly xua tay – “Muốn biết thôi, nói cho tao biết đi mà”
“Thì cũng đôi lúc” – Đức vẫn nắm tay Linh, nhún vai
“Vậy ai là người làm lành trước?”
“Tất nhiên là tớ rồi, hahaha”
Đức cười lớn. Ly hỏi chuyện Linh với Đức vì muốn tìm ra giải pháp cho chuyện của Minh. Cô muốn Minh làm lành với Khang, vì đã quá hiểu cái bản tính ngang ngạnh của cậu, giờ nghe Đức nói vậy thì có chút thất vọng, thế nhưng Linh đã lên tiếng:
“Hầu như là Đức trước, con trai mà, phải nhường chứ hihi. Nhưng mà…”
“Sao?” – Ly chăm chú lắng nghe
“…nếu tao sai, tất nhiên tao phải làm lành trước rồi”
“Yessssss”
Linh vừa nói xong, Ly đã vui mừng reo lên, làm cả hai không hiểu gì, ngơ ngác hỏi:
“Gì mà sướng thế?”
“Không có gì đâu, cảm ơn hai đứa nha. Buổi sau tao khao, giờ phải đi đã”
Ly vừa cười vừa đi nhanh lên tầng, không quên vẫy tay chào hai người kia. Linh và Đức hay nói chuyện với Ly, khá biết tính của cô, nên cũng không thắc mắc gì nữa mà tiếp tục đi xuống canteen:
“Linh của tớ hôm nay thích ăn gì nào”
“Cậu mua gì tớ cũng thích, hihi”
\\\\End flashback/
Vậy là đã biết Ly đi đâu, Minh không tò mò nữa, trở về chỗ ngồi. Trong đầu cậu bây giờ luôn băn khoăn về quyết định của bản thân, liệu những gì sắp tới có diễn ra đúng như ý cậu không, hay sẽ thay đổi theo chiều hướng xấu đi. Chỉ biết chờ đợi và hi vọng mà thôi.
Tan học, Khôi và Ly kéo mấy đứa ra một góc, thông báo về chuyện của Minh, nghe xong, ai cũng mừng, nhất lượt cùng nhìn Minh, chờ xem cậu sẽ làm gì. Trong lớp đang rất ồn, bao giờ tan học cũng vậy, học sinh ra về cười đùa không ngớt, Khang đang kiểm tra sổ ghi đầu bài trên bàn giáo viên, bỗng thấy Minh đi đến. Minh rụt rè:
“Khang…Tôi…muốn gặp ông, được không?”
Nghe điều ấy mà Khang thấy sướng rơn trong lòng, dù chưa biết chuyện gì, nhưng cậu rất vui vì Minh đã mở lời với mình. Cố không để lộ ra tâm trạng vui mừng hiện giờ, Khang giữ mặt lạnh, trả lời:
“Rất sẵn lòng”