Ngọc ngồi xuống gốc cây sau trường , nó khóc tức tửi..vừa khóc vì bị Xuyến lừa vừa khóc vì chữ "lừa" làm nó nhắc tới một chuyện không vui...
Khóc..khóc....Đột nhiên Ngọc cảm thấy có người ngồi bên cạnh , nó ngó qua - là Phương !
" Đuổi theo để chửi tôi phải không? chửi đi ! đánh đi !"
Phương dịu dàng -" Phương nghĩ Ngọc làm vậy là vì..một lí do nào đó phải không? Chắc Ngọc cũng biết là tr\'c sau gì mọi người cũng biết mà..đúng không?"
Lời nói ân cần của Phương khiến Ngọc bật khóc lần nữa....nó tức tửi..ấm ức...kể lại...
...
Trước kia , Ngọc là một đứa con gái nhút nhát , nó muốn có bạn nhưng lại không dám làm quen với mọi người...đúng lúc đó..có một cô bạn đến kết bạn với nó..và 2 người trở thành bạn , thân , rất thân..nó tin tưởng cô bạn này mọi mặt...kể hết mọi bí mật..để rồi..
Một ngày....tất cả các bí mật của nó bị tung ra..kể cả những chuyện đáng xấu hổ nhất mà nó tự giấu sâu tận đáy lòng...Tất cả mọi người xỉ vả nó..chế ghễu nó..kể cả cô bạn "thân nhất" của nó...tảy chay nó..nó đã "sống" mấy năm trong sự cô đơn lẫn tủi nhục..
Thất vọng?..buồn?...chán nản?...từ nào có thể diễn tả cảm giác của nó lúc bấy giờ...
...
Ngọc nắm chặt vai Phương , tay nó run run , nước măt nhạt nhoà -" Tôi chỉ muốn có người quan tâm đến tôi thôi mà ! mọi người muốn một cô bạn hiền dịu?tôi có thể "diễn" mà , muốn một cô bạn vui vẻ? tôi có thể cười mà ! sao không ai chú ý đến tôi? "
Phương lặng người , không biết phải nói sao , Ngọc vẫn khóc -" Tôi chỉ muốn có người bạn thật sự quan tâm đến mình thôi mà ! chuyện này khó lắm sao? Tôi đổ lỗi cho Hà chỉ vì muốn thấy mọi người lo lắng , quan tâm cho tôi thôi mà...!!!!!!!! Tôi còn tin ai đc nữa chứ???Cậu nói đi !!!"
Phương lắm bắp -" Ngọc..Ngọc bình tĩnh...."
Ngọc dụi mắt , có vẻ đã bình tĩnh -" Xin lỗi đã bắt cậu phải nghe câu chuyện nhảm nhí thế này..."
Phương cảm thấy Ngọc đang buồn..quá khứ của cô có vẻ là..tràn đầy sự thất vọng..mất niềm tin..cô đơn chăng?...
Ngọc thì thầm -" Ngày mai..ngày mai tôi sẽ chuyển trường.."
Phương giật mình -" Tại sao?"
- Mọi người đã rõ tôi là người như thế nào rồi , tôi còn ở đây làm chướng mắt mọi người sao?
- Cậy đi đâu?
- Chuyển đến một ngôi trường khác...để gặp những người bạn khác...khinh tôi cũng đc....ghét tôi cũng đc..tôi chả tin vào cái gì gọi là tình bạn...toàn là giả dối !!!!
...
" Quậy cho đã rồi đi dễ vậy sao?\'\' - Giọng người cất lên sau lưng khiến Ngọc giật mình quay lại.
Thì ra cả lớp núp sau tán cây từ nãy giờ , Ngọc chỉ ngỡ là có mình Phương nghe nó nói ...nào ngờ...cả lớp đều nghe.
Ngọc gắt -" Vậy mọi người muốn tôi làm gì chứ? muốn đánh tôi cho hả giận à? vậy thì đánh đi ! tôi không chạy đâu !!!"
"dê trưởng" Hải cười xoà , Tuấn Anh nói -" Lớp này chả đánh con gái bao giờ !"
Xuyến quàng tay -" Đâu có chuyện đi dễ vậy ! ít nhất thì cũng....phải ở lại bù đắp gì cho tụi này chứ !!!Bù đắp bằng cách trở thành một người bạn tốt nhé !"...Cả bọn cười.
Ngọc lắp bắp như thể không tin vào tai mình -" Các bạn..cho tôi ở lại à?"
Phương vỗ vai Ngọc -" Tất nhiên rồi !"
Ngọc nhìn Hà , Hà cười....Ngọc nhìn Lâm , Lâm gãi đầu, nhún vai -" Biết sao đc , phản đối của tôi không có tác dụng !"
Ngọc bật khóc , nó nhào lại ôm đám bạn...có lẽ..nó đã tìm đc những người bạn thật sự...
..................
Mọi người nán lại quanh Ngọc , chọc cho nó cười , trông nó cười thật hồn nhiên..
Lâm gãi đầu , phản đối của nó không có tác dụng mà , hơn nữa sau khi nghe chuyện của Ngọc...
Ngọc giật mình như thể nhớ ra chuyện gì...nó hỏi Xuyến -" ban nãy Xuyến nói.."tên đó" là ai vậy?"
Xuyến cười -" Đó là một thành viên của lớp DÊ này , nhưng vào bệnh viện như ăn cơm bữa..."
Lâm lên tiếng -" Lâu rồi không vào thăm "tên đó" ! bây giờ đi không?"
Cả bọn hú lên tán đồng , Lâm quàng vai Hải -" Đi mày !"
Hải nghiêm mặt -" Tao không đi !"
Phương cũng rụt rè..-" Phương...không vào đâu...cậu ấy mà thấy Phương thì..."
Hà gật đầu -" Hải và Phương thì không đi là chuyện dễ hiểu !"
Ngọc cũng bị kéo theo lũ bạn , nó không hiểu vì sao Hải và Phương lại có thái độ kì lạ như vậy khi nhắc đến "tên đó"
.............
......
Xuyến đưa cả bọn vào nhốn cả bệnh viện....đến tận phòng mới biết.."tên đó" trốn đi mất dạng rồi..cả bọn thui thủi ra về...
Cả bọn đi bộ bằng đường tắt , rộn cả một đoạn đường...
Lâm đi ngoài cùng...nó lay hoay vừa đi vừa nhắn tin bằng điện thoại..chợt..
Một bóng con níti lướt ngang người nó làm nó giật mình...định thần lại nó mới phát hiện..chiếc điện thoại trên tay nó bị giật mất rồi....!!!!
Nó vội hét lên , cả bọn nhìn theo tên nhóc ςướק điện thoại thì thấy nó đã chạy đc một đoạn khá xa , đoạn đường vắng người mà...hối hả đuổi theo...
Tên nhóc sắp rẽ vào ngã tắt , nếu nó rẽ vào ngã đó thì xem như pó tay....Lâm đang lo lắng thì trong ngã một bóng người đang thơ thẩn đi ra..
Như bắt đc vàng , cả bọn hét lên -" ςướק ! thằng nhok đó ςướק điện thoại đó ! chặn đầu nó lại !"
Người đó nghe đc..chặn đường tên nhok , gạt chân...khiến tên nhok ngã lăn ra đất , hoảng sợ ...quăng chiếc điện thoại rồi lui cui chạy vì cả bọn sắp đuổi tới.
Người đó nhặt chiếc điện thoại lên , đúng lúc cả bọn chạy tới...Lâm vậy chộp lại chiếc điện thoại , mừng quýnh , chưa kịp nhìn mặt "ân nhân" đã rối rít -" cám ơn ! cám ơn ! cám ơn !!!"
Giọng người đó cất lên khiến Lâm giật mình...-" Không gặp ít lâu mà đã khách sáo vậy sao...Lâm?"
Lân hoảng -" trời đất ! thì ra là..."
Xuyến chỉ tay -" Trời ạ ! nhân vật trốn viện đây rồi !"
Tay Lâm chỉ thẳng vào mặt "ân nhân"..luôn miệng -" tên đó..tên đó..tên đó..kìa...!!!!"
Xuyến chống nạnh -" Tìm đc nv trốn viện rồi ! trời ạ !!!"
"tên đó" đẩy tay Lâm ra hướng khác -" Gọi "ân nhân" là "tên đó" nghe ko hay đâu !"
Mọi người xúm lại quanh nó...
Ngọc dựa trên thái độ của mọi người mà biết đây ắt là..."tên đó"
...
"Tên đó" không chịu trở lại bệnh viện , cả bọn chỉ biết tụm lại một góc trong công viện mà to nhỏ nói chuyện ,
Ngọc nhìn kĩ nhân vật mới xuất hiện nì...một đứa kon gái (hiển nhiên) nhưng...mái tóc duỗi thẳng xoã dài, nhuộm màu nâu hạt dẻ , đội thêm chiếc nón lưỡi trai hai màu đen trắng , áo thun một chiếc quần jen dài bụi bụi...thêm vài nơi trên cơ thể quấn dải băng trắng toát....chỉ hai màu đen trắng...nhưng trông khá dữ dằn...hơn nữa giọng nói nghe cũng lành lạnh..
Ngọc không dám nhìn thẳng vào "tên đó" , cảm thấy ánh mắt của "tên đó" có gì rất đáng sợ đến rợn cả người...
"tên đó" quay qua hỏi Xuyến -" Xuyến ! mọi người đến đây làm gì? tìm tôi à?"
"dê bí thư" Tuấn Anh chắn ngang -" Ái da ! hok phải là Xuyến đâu nhé ! bây giờ phải gọi là "dê pà pà" Xuyến !"
Xuyến bức xúc , "dê pà pà" là biệt danh mà cả lớp đề cử cho cái tính như bà kụ non của nó , ko thik cũng đành phải chấp nhận !
Tuấn Anh tiếp lời -" Còn tớ ! trân trọng giới thịu ! Dê bí thư - Lê Tuấn Anh! kiêm luôn chức người đẹp trai nhất lớp DÊ!!!"
Vừa dứt câu , cả tụi kon trai đã xúm lại đập nó tơi bời ,
"tên đó" nhìn Ngọc -" ai đây?"
"dê pà pà" Xuyến chép miệng -" mem mới đấy ! tên Ngọc !"
*nhíu mày* - "Ngọc?"
Xuyến giật mình -" À! là học sinh mới ! là học sinh mới ! mọi chuyện cũ hok bik gì hết ! ok?"
Ngọc khiều nhẹ Xuyến -" Đây là "tên đó" mà mọi người hay nhắc?"
"dê quĩ" Hà đẩy gọng kiếng , cười nhìn Xuyến , "dê pà pà" Xuyến chỉ tay giới thịu cho Ngọc -" Đây là "tên đó" ! một thành viên nằm trong danh sách "đen" của lớp DÊ - "Dê đại tỉ" Vũ Trần Bích Du !"
Ngọc lặp lại như một phản xạ , mắt xoe tròn -" "dê đại tỷ" Vũ Trần Bích Du !!!!"
Du nhíu mày -" Đừng gọi thẳng tên tôi như vậy !"
.................................................. ..............................
................................................
Hôm sau ,
Cả lớp đang yên bình truy bài thì một bóng người bước vào ,lướt xuống bàn cuối - Bích Du.
"dê pà pà" Xuyến bước lại -" Ra viện hay là trốn viện?"
"dê đại tỷ" Bích Du lên tiếng -" Tôi tự thấy mình không cần nằm trong cái khoa hồi sức ૮ɦếƭ tiệt ấy nữa !"
Xuyến thừa hiểu là trốn viện , mấy dải băng trên người nó đã tháo ra đâu..rõ ràng là vẫn đang trong giai đoạn hồi phục ..
Lâm...*gãi đầu*..tự lẩm bẩm -" Thằng Hải mà bik đại tỷ đi học lại thì..."
Lâm chưa nói dứt câu thì "dê trưởng" Hải đã xuất hiện ngay cửa lớp , miệng cười cười nói nói , ngó xuống thấy Du , mặt Hải bỗng nghiêm lại , trông rất dữ dằn , nó thảy cặp lên bàn rồi bước ngay ra cửa , chả thèm ở lại trong lớp...
"dê phó" Phương cũng tung tăng nhảy nhót bước vào lớp , thấy mọi người tụm lại bàn cuối thì ghé mắt nhìn thử...vừa thấy Du là trung tâm thì Phương giật mình, lủi mất dạng...
Ngọc thấy thái độ của Hải và Phương thì lấy làm thắc mắc...nó tiếp tục cắm cúi ghi vào tờ giấy nhỏ những nhân vật đặt piệt trong lớp...
" "dê trưởng" Hải ,
"dê phó" Phương,
"dê quĩ" Hà,
"dê bí thư" Tuấn Anh,
"dê pà pà" Xuyến
"dê đại tỷ" Bích Du (Vũ Trần Bích Du)..."
Giờ ra chơi , Xuyến Hà Ngọc Du ung dung từ căn tin trở vào lớp , Hải Phương thì đang đi từ lớp lên phòng giám hiệu.
Xuyến , Hà và Du đang nói chuyẹn vui vẻ , thấy Hải và Phương thì bỗng nhiên im lặng , mặt Du lạnh hơn bao giờ hết...
Hải và Phương đang nói cười , thấy Du , Phương vội quay mặt về hướng khác , Hải thì nghiêm mặt , ngẩn đầu đi thẳng như chẳng thấy ai...
Ngọc hết sức ngạc nhiên tr\'c thái độ của 3 người ,...không nhịn nổi thắc mắc , nó kéo Xuyến qua một góc...thì thầm...-" Hình..hình như...Ngọc cảm thấy quan hệ giữa Hải , Phương và Du...có vấn đề..."
Xuyến chép miệng , nhìn xung quanh rồi nói nhỏ -" Bây giờ thì vậy..nhưng..trước kia..họ là..."
Xuyến nghía xung quanh vắng lặng nhưng vẫn chưa an tâm...nó kéo Ngọc vào một góc..
Nó bắt đầu kể...ánh mắt nó nhìn về một hướng xa xăm lắm ...như thể mọi chuyện đang hiện lại tr\'c mắt nó vậy...
Ngọc chăm chú lắng nghe...
...........
Trong lúc đó , Du cũng đang lơ tơ mơ...ngồi trong lớp mà mắt nó thất thần..gió làm nó lim dim...gió mang nó trở về giấc mơ một thời quá khứ...
....
....
....
Đang quét sân thì một trái bóng đập vào lưng khiến Du giật mình , quay lại quát -" Ai mà chơi xấu vậy nè ! đau chik đi được !!!!"
Hải lò tò mò xuất hiện -" Con gái gì mà dữ hơn bà chằn ! mới lớp 10 đã thế thì sau này ế chồng ráng chịu !!!!"
Du rượt theo Hải , vờn hết cả vòng sân trường khiến cả lớp hò hét...
Du rượt Hải một vòng rồi đột nhiên vấp tảng đá , té cái "ạch" , nó la oai oái...
Hải thấy Du té đến chảy cả máu chân thì vội chạy lại , đỡ nó dậy...dìu nó quay lại chỗ lớp..
Mọi người thấy 2 người dựa vào nhau mà đi như thế thì cười phá lên..rồi từ đó ghép đôi 2 người...
Du thì cứ chối bay bảy...Hải thì chỉ cười xòa tr\'c lời đùa cợt châm chọc...
" Tại ông hết đó !" - Du quát lên
" Gì mà đổ lỗi cho tui đây chị 2 ???"- Hải vừa tu chai nước vừa nói.
"Tại ông mà tui bị tụi nó chọc quê nè !!!"
Hải cười xoà -" Vậy sao ! biết bà quen tui chắc sau này hok ai dám tỏ tình với bà đâu nhỉ !!"
Hải nắm tay nó -" Vậy thôi ! để tui chịu trách nhiệm lun nhé !!"
Mặt Du đỏ lựng , nó thik Hải từ ngay lần đầu gặp mặt , bây giờ thân thiết thế , nó vui lắm...
Hai người quen nhau....cùng đi khắp nơi..hẹn hò..đùa giỡn..có bao nhiêu là kỉ niệm đẹp...cho đến khi..
Du không tin vào mắt mình , nó thấy...Hải...chính xác là đang ôm một đứa con gái khác ! mà đứa kon gái ấy cũng chẳng phải ai xa lạ...là đứa bạn thân của nó - Phương !
Nó đau...đau lắm....Cảm giác đau xé lấy trái tim non nớt của nó...bị phản bội?..nước mắt nó tuôn đến không ngừng...cảm thấy thân người tê dại đi...chả nói được gì...
Du chạy thật nhanh , chạy , chạy khỏi cảnh ấy...trốn tránh..chỉ nghe tiếng gọi tên nó sau lưng...
Hôm sau , nó đứng tr\'c mặt Hải , cũng là tr\'c mặt Hải , cũng chính tại nơi mà hai người bắt đầu quen nhau...nó nhìn chằm chằm..
Hải nhẹ giọng -" Hải có thể giải thích ko?"
Nước mắt tuôn ra , nhưng vẻ mặt nó vẫn thản nhiên , chính xác là vô hồn , nó đẩy Hải nhích ra xa -" Không cần giải thích ! có bao nhiêu ! tôi đã tận mắt thấy cả rồi..."
Nó quay lưng bước đi...Hải không níu nó lại..bởi lí do...nó vốn không tin tưởng nơi Hải...nhiu đó là đủ rồi....
Hải quay mặt bước về hướng ngược lại....bước đi rũ rượi...nhiu đó là đủ lắm rồi...