CHƯƠNG 1010
Hai phút sau, cơ thể cô mới thả lỏng.
Y tá cũng cảm thấy bắp thịt ở cánh tay cô không còn cứng nữa, đưa kim tiêm vào.
Rất nhanh Tống Vy đã cảm thấy choáng váng, mệt mỏi.
Cô biết, thuốc mê đã bắt đầu có tác dụng.
Trong lúc Tống Vy mơ mơ màng màng, sắp mất đi ý thức, cô đột nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của bác sĩ và y tá.
“Thật kỳ lạ, người đàn ông bên ngoài mới là chồng của cô Tống, vậy người đàn ông tên Đường Hạo Minh lúc trước là ai?”
“Quan tâm anh ta là ai làm gì, đã cầm tiền của anh ta, thì phải làm việc cho anh ta, đứa bé trong bụng cô Tống nhất định phải phá bỏ, nếu không sẽ không ăn nói được với bên phía anh Đường, cô kiểm tra xem mức độ gây mê thế nào rồi?”
“Ồ.”
Y tá trả lời một tiếng, đi lên kiểm tra mức độ gây mê của Tống Vy, nếu như Tống Vy đã hoàn toàn bị gây mê, vậy thì phải bắt đầu phẫu thuật.
Nhưng lúc y tá đưa tay ra kiểm tra, Tống Vy đột nhiên mở mắt.
Y tá giật mình: “Cô Tống, cô….”
Vậy mà vẫn chưa mất đi ý thức, còn có thể mở mắt?
Cái này phải có ý chí mạnh đến mức nào!
“Lúc nãy mấy người nói, mấy người cầm tiền của Đường Hạo Minh, tạo kế hoạch phá bỏ đứa bé trong bụng tôi?” Giọng nói của Tống Vy yếu ớt, nhưng không hề che giấu sự phẫn nộ, chất vất.
Y tá và bác sĩ đều không ngờ đến cuộc nói chuyện của mình đã bị đương sự nghe thấy, nhất thời đều rất ngại ngùng.
“Ưm….cô Tống, thực ra chúng tôi….”
“Nhìn dáng vẻ chột dạ của mấy người, có thể thấy những điều này đều là thật, sợ là ngay cả chuyện đứa bé trong bụng tôi bị dị dạng cũng là lời nói dối của mấy người, chỉ vì muốn để tôi cam tâm tình nguyện bỏ đứa bé, mấy người là bác sĩ, lại lấy tiền mưu hại người bệnh, đúng là táng tận lương tâm!” Tống Vy ra sức chống lên chiếc giường phẫu thuật để ngồi dậy.
Bác sĩ thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Không hay rồi, cô ấy muốn bỏ chạy, kéo cô ấy lại, tiêm thêm thuốc mê.”
Y tá có chút do dự: “Nhưng thuốc gây mê có định lượng, nếu như tiêm thêm sẽ vượt quá định lượng, rất có thể xuất hiện di chứng.”
“Vậy thì sao, từ lúc chúng ta nhận được lợi ích, đã mất đi y đức rồi, nếu như cô ấy không nghe được thì tốt, đương nhiên chúng ta sẽ phẫu thuật cho cô ấy thật tốt, nhưng bây giờ cô ấy đã nghe thấy rồi, còn muốn bỏ chạy, một khi cô ấy chạy trốn thì chúng ta sẽ xong đời, vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể mềm lòng!” Đôi mắt của bác sĩ lạnh lùng nhìn Tống Vy nói.
Mỗi một câu nói, đều khiến cả người Tống Vy lạnh toát, cảm thấy thật đáng sợ.
Y tá cũng bị lời nói của bác sĩ đả động, nghiến răng, lại lấy thuốc mê, nhìn về phía Tống Vy: “Xin lỗi, cô Tống, đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách người đàn ông tên Đường Hạo Minh kia.”
Nói xong, kim tiêm trong tay y tá chuẩn bị đâm vào Tống Vy.
Đồng tử của Tống Vy co rút lại, trong lòng rất hoảng loạn.
Không được, cô tuyệt đối không thể bị gây mê nữa.
Bây giờ cô đã sắp hôn mê rồi, chỉ dựa vào ý chí đau khổ chống đỡ.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh