Chương 1004

Tác giả: Nguyệt Nha

CHƯƠNG 1004

“Chắc là sẽ không đâu, bệnh viện ngày hôm qua cùng với bệnh viện lúc nãy đều nói là đứa nhỏ có vấn đề, không thể nào chẩn đoán sai được.” Tống Vy lắc đầu.

Cô cũng hi vọng là đã chẩn đoán sai.

Nhưng mà bây giờ rất không có khả năng.

Nhưng mà Hạ Bảo Châu vẫn không đồng ý, cô kéo Tống Vy đứng dậy: “Mọi thứ không có tuyệt đối, nếu như thật sự bọn họ chẩn đoán sai thì sao đây. Đi thôi, chúng ta lại đi bệnh viện khác khám thử.”

Nói xong, cô kéo Tống Vy lên xe.

Hai tiếng đồng hồ sau, Hạ Bảo Châu mang theo Tống Vy với sắc mặt càng thêm tái nhợt bước ra khỏi bệnh viện thứ ba.

Lúc này, rốt cuộc Hạ Bảo Châu đã không nói nên câu là bệnh viện đã chẩn đoán sai.

Hai bệnh viện kia chẩn đoán sai, vậy bệnh viện thứ năm thì sao đây?

“Vy Vy…” Hạ Bảo Châu lo lắng nhìn Tống Vy.

Tống Vy mỏi mệt lắc đầu: “Tớ không sao đâu, tình huống của đứa nhỏ giống y như những gì bác sĩ Peter đã nói, xem ra thật sự không thể giữ lại rồi, chỉ là tớ không biết phải nói với Hạo Tuấn như thế nào.”

“Cứ nói thẳng đi, tớ nghĩ là Đường tổng sẽ hiểu mà.” Hạ Bảo Châu thở dài.

Tống Vy giật giật khóe miệng không đáp lời.

Buổi tối, Tống Vy gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.

Lúc này trong nước đang là buổi sáng, còn là trời tờ mờ sáng.

Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên, bàn tay duỗi ra khỏi chăn mền lấy điện thoại trên đầu giường, cũng không mở mắt nhìn liền đặt ở bên tai: “A lô?”

Nghe giọng nói mệt mỏi vẫn còn chưa tỉnh táo của người đàn ông, Tống Vy cắn môi: “Là em đây, đánh thức anh hả?”

Đường Hạo Tuấn bỗng chốc mở to mắt, cầm điện thoại để trước mắt nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận là Tống Vy, anh vuốt vuốt huyệt thái dương, khẽ cười một tiếng rồi trả lời: “Không có, sao sớm như vậy là gọi điện thoại cho anh rồi?”

“Là vì nhớ anh.” Tống Vy ngồi trên ghế salon.

Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co rút, lập tức cúp điện thoại rồi gửi đến lời mời gọi video.

Tống Vy vốn dĩ còn đang kinh ngạc sao anh lại đột nhiên tắt điện thoại, nhưng mà sau khi nhìn thấy lời mời gọi video, cô lại cười rồi ấn nghe.

Cô nhìn người đàn ông mang theo quần thâm mắt trong video, đôi mi thanh tú nhăn lại: “Anh không nghỉ ngơi đàng hoàng hả?”

Đôi mắt sắc bén của Đường Hạo Tuấn lóe lên, vừa muốn nói chuyện, Tống Vy liền đánh gãy lời anh: “Không cho phép nói dối, nói thật đi, có phải là không chịu nghỉ ngơi tốt không?”

Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ không vui của cô, đành phải ăn ngay nói thật: “Không kém là bao.”

Bởi vì chuyện của một tên hung thủ còn lại đã khiến anh không thể tĩnh tâm.

Tối ngày hôm qua anh vẫn luôn điều tra mối quan hệ cùng với kẻ thù trước kia của ba mẹ, cho nên mới không nghỉ ngơi đàng hoàng.

“Tối qua mấy giờ mới ngủ?” Tống Vy lại hỏi.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn chột dạ nhìn về nơi khác: “Bốn giờ.”

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc