CHƯƠNG 989
Đường Hạo Minh khẽ mỉm cười: “Tại sao phải sợ?”
“Hạo Tuân sẽ không tha cho nhà các anh.” Tống Vy đáp.
Nụ cười trên mặt Đường Hạo Minh thu liễm lại, trong mắt ẩn chứa hoài niệm, có điều rất nhanh lại biến mất: “Khoảnh khắc ba tôi ra tay với chú thím hai thì tôi đã biết nhà chúng tôi và Hạo Tuấn sẽ không ૮ɦếƭ không thôi, không phải chúng tôi ૮ɦếƭ thì là Hạo Tuấn ૮ɦếƭ, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, tại sao phải sợ.”
Nói ra thì, chú thím hai đối xử với anh ta thật sự rất tốt.
Lúc nhỏ, Đường Mãnh thường xuyên ở bên ngoài chơi bời không về nhà, mẹ của anh ta thì đi bắt tiểu tam, cũng không quan tâm anh ta, là chú thím hai coi anh ta như con trai mà chăm sóc.
Nếu anh ta năm đó biết sớm Đường Mãnh muốn làm như vậy, anh ta chắc chắn sẽ ngăn cản.
Nhưng bây giờ nói những điều này đã muộn rồi.
“Thì ra anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.” Tống Vy quấy canh trong bát.
Đường Hạo Minh nhếch môi: “Phải, có điều có một điểm tôi phải nhắc nhở cô.”
“Cái gì?” Tống Vy nhìn anh ta.
Trong mắt Đường Hạo Minh vụt qua một tia tối tăm: “Chú thím hai quả thật là ba mẹ tôi tìm người đâm, nhưng thật ra trong này còn có một hung thủ nữa.”
Đồng tử của Tống Vy phóng to: “Anh đây là có ý gì?”
Một hung thủ khác.
Lẽ nào, người Gi*t hại ba mẹ Hạo Tuấn, không chỉ có Đường Mãnh sao?
“Không sai, như những gì cô nghĩ.” Đường Hạo Minh dựa ra sau, nhìn sắc mặt sững sờ của Tống Vy rồi đáp.
Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”
“Cô có tin hay không cũng chả sao cả, tôi chỉ là nhắc nhở cô mà thôi, năm đó có người lợi dụng Hạo Tuấn, dụ chú thím hai tới con đường đó, người ba mẹ tôi sắp xếp mới có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.” Đường Hạo Minh uống ngụm rượu vang.
Tim của Tống Vy đập rất nhanh, thình thịch thình thịch.
Rõ ràng trong đại sảnh không yên tĩnh, nhưng cô nghe rất rõ tiếng nhịp tim của mình, làm sao cũng không bình tĩnh được.
“Là ai?” Tống Vy nuốt nước bọt hỏi.
Ánh mắt của Đường Hạo Minh nhìn cô đầy thâm ý: “Là ai tôi không nói cho cô được, các cô tự mình tra đi, có điều tôi có thể nói cho cô biết, người đó là một người các cô có thế nào cũng không dám tin.”
Có thế nào cũng không dám tin sao?
Tống Vy cắn môi, thế nào cũng không hiểu câu này rốt cuộc có ý gì.
Trong lòng vừa buồn bực vừa tức.
Dù sao loại hành vi nói một nửa giữ lại một nửa này của anh ta, thật sự rất khiến người ta ghét.
Gây tò mò với người khác lại không nói rõ, thật sự rất muốn đánh anh ta.
Tống Vy hít sâu, đè xuống sự xúc động muốn đánh người ở trong lòng, mấp máy đôi môi đỏ: “Vậy anh tại sao muốn nói những điều này với tôi? Anh rõ ràng có thể không nói cho tôi, không chỉ có một hung thủ.”
“Tại sao?” Đường Hạo Minh đẩy mắt kính: “Chắc là trong lòng mất cân bằng, dựa vào đâu Hạo Tuân chỉ trả thù chúng tôi, hung thủ kia ngược lại nấp trong tối tiêu dao.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh