CHƯƠNG 962
Nói rồi cô ta nhìn chung quanh một lượt.
Tống Vy nhếch môi đỏ, ừ một tiếng: “Cho nên tôi chuẩn bị ra ngoài tìm xem.”
“Tìm ư?” Tô Huyền kinh ngạc: “Cho nên cô Tống, cô cũng không biết người mẫu của mình đi đâu à?”
“Coi như là vậy đi.” Tống Vy lạnh nhạt trả lời, ôm quần áo đi vào phòng hóa trang.
Quần áo quan trọng, cô không dám để lại.
Lỡ như bị người có ý đồ làm hỏng thì xong rồi.
Thấy bóng lưng rời đi của Tống Vy, Tô Huyền sờ cằm, như đang nghĩ gì đó.
Hai giây sau, cô ta lấy điện thoại ra, gọi một cú: “Bây giờ Hạ Bảo Châu vẫn chưa về, có phải cô đã làm gì rồi không?”
“Đúng là tôi. Lúc tôi đến phòng giám sát giúp cô hủy đi màn hình giám sát gần toilet, chạm mặt Hạ Bảo Châu. Cô ta cũng tới xem video giám sát, cho nên tôi mới đánh ngất cô ta, không biết giờ đã tỉnh chưa.” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia khàn giọng trả lời.
Tô Huyền nhếch miệng: “Bây giờ vẫn chưa về, đoán chừng còn chưa tỉnh. Cô làm tốt lắm, chỉ cần Tống Vy không tìm thấy Hạ Bảo Châu, tư cách thi đấu của cô ta sẽ bị hủy.”
Cô ta vốn cho rằng mình để Tống Vy tới trễ là có thể hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu của Tống Vy. Thật không ngờ cuối cùng Tống Vy lại cát nhân thiên tướng mà về kịp.
Nhưng bây giờ người mẫu của Tống Vy bị đánh cho xỉu, cũng không biết tung tích, cũng chưa chắc kịp thời trở về. Chỉ cần Hạ Bảo Châu không quay lại, mục đích của cô ta vẫn đạt được.
Tô Huyền hài lòng cúp máy, về phòng trang điểm của Hàn Thư, trang điểm cho cô ta.
Có lẽ tin chắc Tống Vy sẽ bị hủy tư cách thi đấu, tâm trạng Tô Huyền rất tốt, ngay cả lúc nhìn Hàn Thư cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Ở một bên khác, Tống Vy đi ra khỏi phòng trang điểm, vừa tiếp tục gọi điện cho Hạ Bảo Châu, vừa đi tới phòng nghỉ của Đường Hạo Tuấn.
Điện thoại của Hạ Bảo Châu vẫn không có ai nhận, Tống Vy gần như xác định, có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vừa sốt ruột, vừa lo lắng.
“Hải Dương.” Tống Vy gõ của phòng nghỉ.
Cửa lập tức mở ra, bóng dáng cao lớn của Đường Hạo Tuấn xuất hiện, thấy được là cô, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Sao em lại tới, không phải đi thi à?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không kịp giải thích đâu, Hải Dương đâu rồi?” Tống Vy vội vã hỏi.
Đường Hạo Tuấn nghiêng người tránh khỏi cửa: “Ở bên trong.”
Tống Vy nhấc chân đi vào.
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, mắt hơi híp lại.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Trong lòng nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn đóng cửa phòng nghỉ, đi theo vào.
“Hải Dương.” Tống Vy đi vào phòng nghỉ, hô lên.
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi đang chơi kéo 乃úa bao, thấy cô tới, mắt sáng lên: “Mẹ ơi.”
“Mẹ về rồi, chúng ta có thể về nhà rồi ạ?” Tống Dĩnh Nhi bò xuống khỏi ghế sô pha, chạy tới chỗ Tống Vy, ôm bắp chân cô, ngẩng đầu lên vui vẻ hỏi.
Tống Vy vuốt tóc con bé: “Cục cưng ngoan, bây giờ mẹ chưa thi xong, chưa về nhà được, chờ một lúc nữa nhé.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh