CHƯƠNG 901
Cô ấy cũng đã từng xem qua tác phẩm của Tô Huyền, cũng không tệ hơn của Vy Vy là mấy, nhưng mấy bản thiết kế trên ở trong này mà nói là của mấy nhà thiết kế cấp thấp cũng không ngoa, rõ ràng là không xứng với tài năng của Tô Huyền.
“Đúng thật.” Hạ Bảo Châu cũng gật đầu: “Những thiết kế này rất bình thường, giống với những mẫu phổ thông trên thị trường, hoàn toàn không đủ trình độ ở tiêu chuẩn cao cấp.”
Tống Vy không tiếp lời. Hàng lông mày thanh tú chau lại, tiếp tục lật xem các thiết kế đằng sau, quả nhiên đều rất bình thường.
Hoàn toàn không giống như của Tô Huyền thiết kế.
Vậy rốt cuộc là sao?
Đang nghĩ ngợi thì loa thông báo trong sân bay thông báo rằng đã đến giờ lên máy bay.
Tống Vy đóng quyển sổ lại: “Không nghĩ những chuyện này nữa, có lẽ đây là thiết kế của cấp dưới Tô Huyền cũng nên.”
“Nhưng ai mà lại đi mang đồ của cấp dưới theo mình chứ, chứ tớ thì không rồi đấy.” Giang Hạ lẩm bẩm.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Tống Vy cười: “Hai người không làm vậy không có nghĩa là người khác không làm. Được rồi Giang Hạ, mấy tháng tớ đi công ty phải nhờ cậu rồi.”
“Yên tâm đi.” Giang Hạ vỗ иgự¢ đảm bảo.
Tống Vy nhìn Hạ Bảo Châu: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Bảo Châu “ừ” một tiếng, kéo vali đi về phía cửa soát vé cùng cô.
Sau mười tiếng máy bay đã hạ cánh.
Tống Vy xuống máy bay, vừa bước ra khỏi sân bay đã có người do Đường Hạo Tuấn sắp xếp đến đón.
Đường Hạo Tuấn có bất động sản ở đây, rất gần chỗ thi đấu nên Tống Vy không cần ở khách sạn.
Hạ Bảo Châu bước vào biệt thự trang viên, hào hứng nhìn xung quanh như một người nhà quê: “Vy Vy, tuyệt thật đấy, biệt thự này đẹp quá.”
Tống Vy cũng không thể không công nhận rằng căn biệt thự này thực sự rất đẹp.
“Tổng giám đốc Đường giàu thật đấy.” Hạ Bảo Châu thở dài cảm thán.
Tống Vy cười: “Vậy cậu cứ từ từ thưởng thức, tớ đi gọi điện thoại đây.”
“Tớ biết rồi, báo bình an cho tổng giám đốc Đường ấy gì? Đi đi, đi đi.” Hạ Bảo Châu xua tay.
Tống Vy thả vali xuống, đi ra ban công.
Ở trong nước lúc này đã là tám giờ tối.
Tống Vy gọi Đường Hạo Tuấn, nhưng lại thấy giọng của Tống Dĩnh Nhi vang lên trước: “Mẹ …”
Giọng cô bé hơi nghẹn ngào, như vừa mới khóc xong.
Trái tim Tống Vy lập tức thắt lại, cô vội hỏi: “Có chuyện gì vậy cục cưng?”
Sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?
“Con nhớ mẹ, không muốn xa mẹ đâu.” Tống Dĩnh Nhi khịt mũi thủ thỉ.
Tống Vy sửng sốt, sau đó lại bật cười, nhưng trong lòng thì cũng hơi chua xót: “Mẹ cũng không muốn xa con, nhưng không phải bây giờ mẹ đang nói chuyện với con sao?”
“Nhưng mẹ không ở bên cạnh con.” Đôi mắt của Tống Dĩnh Nhi dần đỏ hoe.
Tống Vy thực sự rất muốn chui qua điện thoại trở về, ôm con gái vào lòng để an ủi.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh