CHƯƠNG 893
“Không, anh rất vui, cảm ơn em, đây là món quà tuyệt vời nhất dành cho anh.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu ngửi mùi thơm trên người cô.
Tống Vy cười tủm tỉm: “Thật sao? Em còn tưởng rằng anh không vui nữa chứ.”
“Không đâu.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Cảm ơn em, đúng rồi, con được mấy tháng rồi?”
Anh nhìn xuống bụng cô hỏi.
Tống Vy nhẹ nhàng đáp: “Hơn một tháng.”
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới hiểu được, xem ra một tháng trước anh đã bình phục lại rồi.
“Đúng rồi.” Tống Vy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nghiêm túc nhìn người đàn ông: “Lúc trước em nghe bác sĩ Mạnh bảo anh phải uống thuốc, em nhớ lúc trước anh đã để một ít thuốc ở đầu giường, là thuốc chữa bệnh gì vậy? Ngộ nhỡ có ảnh hưởng đến con…”
Đường Hạo Tuấn hiểu ý cô, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Là thuốc chữa vô sinh. Không biết có ảnh hưởng đến đứa trẻ hay không.”
“Vô sinh? Tại sao lại uống thuốc này?” Tống Vy vô cùng kinh ngạc.
Đường Hạo Tuấn ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi xấu hổ.
Nhưng một giây sau sắc mặt anh đã trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện lên vẻ căm hận: “Là Đường Mãnh, ông ta biết không thể đoạt lấy tập đoàn Đường Thị từ tay anh nên muốn anh không có con nối dõi, thế thì tương lai tập đoàn vẫn sẽ rơi vào tay họ.”
“Hả…” Tống Vy hít vào một hơi: “Ông ta là bác ruột của anh, làm sao có thể ra tay như vậy chứ? Đầu tiên là Gi*t ba mẹ anh, sau đó cho cháu trai uống loại thuốc thất đức đó.”
Giờ khắc này Tống Vy đột nhiên cảm thấy rất đau lòng cho người đàn ông trước mặt mình.
Cho tới bây giờ mà anh vẫn có thể sống dưới tay Đường Mãnh thì thực sự rất không dễ dàng.
“Không có gì. Giờ anh đã không sao rồi, nhưng mà đứa trẻ này…” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay: “Anh sẽ hỏi Mạnh Ngọc xem có vấn đề gì không.”
“Không, đừng hỏi bác sĩ Mạnh, chúng ta đến bệnh viện khác đi.” Tống Vy nắm lấy cánh tay anh.
Đường Hạo Tuấn cau mày: “Tại sao?”
Đừng nói với anh là cô muốn đến bệnh viện của Kiều Phàm đấy nhé.
Tống Vy không biết người đàn ông này đang nghĩ gì, cô mím đôi môi đỏ nói: “Bác sĩ Mạnh là bạn trai của cô Lâm. Nếu bác sĩ Mạnh biết em có thai thì nhất định cô Lâm sẽ biết, em không muốn để cô Lâm biết. Anh biết mà, em không thích Lâm Giai Nhi, em nghĩ cô ta sẽ hại em.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy.
Vừa định nói gì đó thì Tống Vy đã đặt một ngón tay lên môi anh: “Em biết có thể anh sẽ cho rằng em đang quá đa nghi, nhưng sau khi nghe cái này thì anh sẽ biết tại sao thôi.”
Vừa nói cô vừa lấy điện thoại di động ra, mở đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với Trần Nhã Nhã ở trong trại giam lúc chiều.
Vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn nghe xong hơi thay đổi, hiển nhiên là anh rất ngạc nhiên.
Sau một lúc, anh mới cất giọng khàn khàn: “Em nghĩ rằng chính Lâm Giai Nhi đã muốn Gi*t em hai lần trước. Ông Cố phát hiện ra nhưng lại bao che cho cô ấy, rồi tìm Trần Nhã Nhã gánh tội thay?”
“Đúng, nhưng em nghĩ Lâm Giai Nhi còn làm nhiều hơn thế. Đưa Hải Dương đi, khiến Hải Dương gặp tai nạn xe, thêm cả vụ tai nạn xe của Kiều Phàm, nhà kho của em bị đốt cháy, vải bị đổi, tất cả đều do Lâm Giai Nhi làm.” Tống Vy hít một hơi thật sâu, mặt không thay đổi trả lời.
Đường Hạo Tuấn không trả lời, trong lòng không bình tĩnh nổi.
Tống Vy nhìn anh: “Em biết, khi đột nhiên nghe thấy điều này thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ có phải là sự thật hay không. Trước tiên đừng đề cập đến việc những gì em nói vừa rồi có phải là do Lâm Giai Nhi làm hay không, chỉ nói vụ ngược đãi mèo mà Trần Nhã Nhã nói thôi nhé. Em nghĩ là có thể anh sẽ tra được chuyện này, anh có muốn kiểm tra nó không, sau đó sẽ quyết định xem có muốn tin rằng Lâm Giai Nhi có thực sự làm được những chuyện đó hay không.”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh