CHƯƠNG 890
“Vậy tốt rồi. Khoảng thời gian tới cô đừng làm gì cả, an phận một chút, tránh để Hạo Tuấn nghi ngờ. Còn nữa, tốt nhất đừng có ra tay với Tống Vy, nếu cô ấy bị thương thì cô cứ chờ đó cho tôi.”
Nói xong, Đường Hạo Minh thẳng tay cúp máy.
Lâm Giai Nhi lòng đầy sợ hãi đặt điện thoại xuống, một lúc lâu sau mới đứng lên, trong lòng tràn ngập sự ghen ghét và không cam lòng.
Lại là Tống Vy.
Tại sao tất cả đám đàn ông này đều yêu Tống Vy, bảo vệ che chở cho cô ta chứ?
Chỉ vì gương mặt của Tống Vy sao?
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp đầy tính công kích của Tống Vy, dù không muốn nhưng Lâm Giai Nhi cũng phải công nhận rằng khuôn mặt đó thật sự rất đẹp. Đó là người con gái đẹp nhất mà cô ta từng thấy.
Nếu như, nếu như Tống Vy không giữ được gương mặt kia, có phải Hạo Tuấn sẽ không rung động trước cô ta hay không?
Nghĩ đến dây, trái tim Lâm Giai Nhi lại đập nhanh hơn, trong mắt ngập tràn sự điên cuồng.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại nhớ tới lời cảnh cáo của Đường Hạo Minh, tốt nhất nên tạm thời bỏ qua suy nghĩ này đã.
Trước hết cứ để Tống Vy thoải mái đắc ý một thời gian, sau này, cô ta sẽ từ từ dạy dỗ.
Lâm Giai Nhi hừ một tiếng, đi ra khỏi cầu thang thoát hiểm.
Buổi tối, cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng giải quyết xong đống tài liệu gấp kia. Anh lái xe về biệt thự.
Trong biệt thự đèn đóm sáng trưng, anh vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa của lũ trẻ.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn trở nên dịu dàng.
Đã lâu rồi anh không nghe thấy tiếng cười rộn ràng như vậy của hai đứa.
Bây giờ, cuối cùng anh đã được nghe lại rồi.
Khoảng thời gian đó, trừ việc áy náy với Tống Vy ra, anh cũng rất có lỗi với hai đứa trẻ. May là cuối cùng cả hai đứa và Tống Vy đều không trách anh.
Đường Hạo Tuấn cất bước vào phòng khách.
Hai đứa trẻ trông thấy anh, cùng nhìn về phía anh.
“Chú Đường.” Tống Hải Dương ngừng cười, khách sáo chào Đường Hạo Tuấn một tiếng.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn chợt trở nên buồn rầu.
Nhưng cũng may, ngay sau đó Tống Dĩnh Nhi gọi anh một tiếng ‘ba’, khiến anh cảm thấy được an ủi đôi chút.
“Mẹ đâu rồi?” Đường Hạo Tuấn hỏi hai đứa trẻ.
Tống Dĩnh Nhi chỉ lên tầng: “Mẹ đang nói chuyện điện thoại trên tầng ạ.”
Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu nhìn qua, sau đó đi lên lầu.
Trong phòng, Tống Vy đang đứng ngoài ban công, cầm di động nói chuyện.
Đường Hạo Tuấn đẩy cửa đi vào, đập vào mắt anh là bóng lưng người con gái mặt chiếc váy dài đỏ rực như lửa.
Chiếc váy dài rất ôm người, còn khoét lưng, phô bày hết thân hình chữ S hoàn mỹ của người phụ nữ.
Mắt Đường Hạo Tuấn tối sầm xuống, cổ họng cũng hơi khô khốc.
Anh kéo chiếc cà vạt trên cổ, cố ý bước chân thật nhẹ đi tới, sau đó vươn tay ôm lấy eo người con gái, ôm cô thật chặt vào lòng.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh