CHƯƠNG 832
Cũng không biết người này là ai, là Lâm Giai Nhi hay là Đường Hạo Minh?
“Kiều Phàm, anh sao vậy?” Thấy mắt kính Kiều Phàm phản quang, đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, Tống Vy nghi ngờ hỏi.
Kiều Phàm đẩy mắt kính cười cười: “Không có gì.”
Anh ta trả lại kết quả giám định: “Thật ra hai đứa trẻ có phải con của tổng giám đốc Đường hay không thì có sao đâu chứ, không phải tổng giám đốc Đường rất thương yêu chúng hay sao?”
Khóe miệng Tống Vy nhếch lên nở nụ cười tự giễu: “Nếu là trước kia, quả thật anh ấy rất yêu thương Hải Dương và Dĩnh Nhi, nhưng bây giờ…”
“Bây giờ thế nào?” Kiều Phàm hỏi, mắt nhìn vào mặt Tống Vy, lúc này anh ta mới phát hiện sắc mặt cô rất tiều tụy, không khỏi nhíu mày: “Vy Vy, gần đây em không nghỉ ngơi tốt à, sao lại gầy thế này?”
Tống Vy lắc đầu: “Không sao đâu, không nói những chuyện này nữa. Đúng rồi Kiều Phàm, sao anh lại ở đây, về nước khi nào thế?”
Kiều Phàm cười nói: “Về nước hai ngày trước, vẫn bị trái múi giờ, tới hôm nay mới tới bệnh viện này báo danh.”
“Báo danh?” Tống Vy kinh ngạc: “Vậy là sau này anh làm bác sĩ ở bệnh viện này?”
“Đúng vậy, là do giáo viên hướng dẫn sắp xếp cho tôi.” Kiều Phàm gật đầu.
“Vậy bên bác sĩ Mạnh…”
Nụ cười trên mặt Kiều Phàm nhạt đi đôi chút: “Hợp đồng bên Mạnh Ngọc đã kết thúc, hợp đồng mà tôi ký xưa nay luôn là hợp đồng tạm thời, không phải chính thức.”
“Ra là vậy.” Tống Vy giật mình, tỏ ra cô đã hiểu rõ, sau đó nghĩ tới điều gì đó, cô lại hỏi: “Kiều Phàm, có cần nói chuyện anh đã trở về cho Giang Hạ biết không?”
Kiều Phàm híp hai mắt lại: “Không cần đâu. Lần trước cô ấy đã nói sẽ không tiếp tục lãng phí tình cảm với tôi nữa, cho nên không cần nói cho cô ấy biết.”
Tống Vy gật đầu, cảm thấy cũng đúng.
Nếu Giang Hạ đã từ bỏ thì đúng là không nên cho cô ấy biết tin Kiều Phàm đã trở về.
Nếu không thì tậm trạng mà khó khăn lắm cô ấy mới điều chỉnh được sẽ lại rối bời mất.
Nghĩ đến chuyện Giang Hạ đã từ bỏ Kiều Phàm, Tống Vy vô ý thức siết chặt tờ giấy giám định trong tay.
Có phải cô cũng nên kết thúc mối tình cảm và cuộc hôn nhân với Đường Hạo Tuấn hay không?
Ngay từ đầu kết hôn với anh, ngoài việc cô yêu anh ra thì nguyên nhân lớn nhất chính là hai đứa trẻ, cô cảm thấy hai đứa trẻ là con của anh, anh là ba, nên có trách nhiệm với hai đứa trẻ.
Nhưng bây giờ, hai đứa trẻ không phải là con của anh, sao cô có thể mặt dày tiếp tục để anh nuôi dưỡng hai đứa trẻ như thế chứ?
Tống Vy cười khổ, trong lòng đã có quyết định, nhưng vẫn chưa hoàn toàn quyết tâm.
Cô đang chờ, chờ kết quả bên thám tử điều tra ra, cô mới có thể xác định chắc chắn.
Nghĩ đến đây, Tống Vy hít sâu một hơi, cất kết quả giám định vào trong túi: “Được rồi Kiều Phàm, không còn sớm nữa, tôi đi trước đây. Lần sau có thời gian thì chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.”
Nói xong, cô đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, đầu cô đột nhiên lại đau, lại một lần nữa trong đầu hiện lên một số hình ảnh không nhìn rõ.
Tống Vy thốt ra tiếng rên nhỏ, khuôn mặt có vẻ đau đớn.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh