CHƯƠNG 822
Một tiếng sau tới nơi Đường Hạo Tuấn ở.
Tống Vy ra khỏi thang máy, thuận lợi tìm được số nhà Đường Hạo Tuấn, sau đó ấn chuông cửa.
Cửa mở rất nhanh, Lâm Giai Nhi nghi hoặc hỏi: “Ai thế?”
“Sao cô lại ở đây?” Tống Vy nhìn Lâm Giai Nhi, sắc mặt thay đổi, lửa giận dâng lên trong lòng.
Đường Hạo Tuấn không nói địa chỉ cho vợ mà lại nói với Lâm Giai Nhi.
Chẳng trách cô trở về biệt thự mà không thấy Lâm Giai Nhi, hóa ra là tới đây.
Lâm Giai Nhi cũng không ngờ người ngoài cửa là Tống Vy, trước hết sửng sốt, sau đó cười nói: “Hóa ra là cô Tống à, cô tới đây có việc gì sao?”
Cô ta hỏi, dáng vẻ như nữ chủ nhân.
Tống Vy siết chặt tay.
Vốn dĩ cô tới đây là muốn nói với Đường Hạo Tuấn tìm nhầm hung thủ rồi.
Nhưng thấy tình hình hiện giờ, có vẻ không cần nữa.
Tống Vy không trả lời, cụp mí mắt xuống, che khuất vẻ bi thương trong mắt, xoay người rời đi.
Lâm Giai Nhi thấy cô đi dứt khoát như vậy, cũng không giữ lại, đắc ý khẽ cười, sau đó thẳng tay đóng cửa lại.
Mạnh Ngọc bưng một ly rượu vang đỏ đi tới cửa: “Giai Nhi, em đang nói chuyện với ai thế? Lâu vậy vẫn chưa vào.”
“Là ban quản lý.” Lâm Giai Nhi cười nói, sau đó khoác tay anh ta: “Hạo Tuấn vẫn chưa tới sao?”
“Chưa, vừa mới họp ở tập đoàn xong, bảo chúng ta tới đây chờ cậu ấy trước.”
“Em biết rồi.” Lâm Giai Nhi gật đầu, không hỏi nữa.
Bên kia, Tống Vy đã ra tới xe, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ghé sát vào tay lái, hơi nhắm mắt lại.
Cô hào hứng tới đây, muốn nói chuyện hung thủ cho Đường Hạo Tuấn biết, tưởng rằng cứ như vậy, cô và anh có thể cùng bàn bạc xem làm thế nào để tìm ra hung thủ thật sự, hàn gắn quan hệ một chút.
Không ngờ mọi chuyện lại nực cười như thế. Cô tới đây, không gặp được anh, nhưng lại gặp Lâm Giai Nhi, mà Lâm Giai Nhi còn ra vẻ như chủ nhà.
Hơn nữa, từ khi lạnh nhạt với cô, Đường Hạo Tuấn lại bắt đầu trở nên thân thiết với Lâm Giai Nhi, cứ như hồi cô và anh chưa kết hôn.
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
Tống Vy không biết, cũng không hiểu nổi, nhéo nhéo mũi, sau đó lái xe đi.
Cô vừa rời đi thì một chiếc xe Maybach màu đen lái tới từ phía sau.
Trình Hiệp nghi hoặc nhìn phía trước: “Tổng giám đốc, hình như tôi thấy xe của mợ chủ.”
Nghe vậy, người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau mở mắt ra, nhưng cũng không thấy gì cả, ánh mắt không biết là thất vọng hay gì.
“Tám giờ sáng mai tới đón tôi.” Đường Hạo Tuấn ném xuống câu này, sau đó mở cửa xuống xe, đi vào tòa nhà.
Trở về chỗ ở, người mở cửa là Mạnh Ngọc.
Đường Hạo Tuấn nhớ tới lời Trình Hiệp nói, trầm giọng hỏi: “Tống Vy tới à?”
“Đâu có.” Mạnh Ngọc trả lời theo bản năng: “Sao cậu lại nghĩ cô ấy tới?”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh